Đây là một loại tiến hóa, phương pháp này tạo nên một hiệu quả cực kỳ lớn, chải vuốt máu thịt, điều chỉnh lại tất cả các chỉ số sinh mệnh của hắn, làm thể chất của hắn được tăng cường một cách nhanh chóng.
Hoàng Ngưu càng ngày càng tin chắc rằng cánh hoa mà Sở Phong lấy được không phải là một cánh hoa bình thường, nó chắc chắn là một chất xúc tác thuộc hàng cao cấp, có tác dụng phi thường ở thời gian mấu chốt.
Có điều tính thời gian thì hiệu quả có lẽ cũng sắp hết rồi, bởi vì dù là bất kỳ vật chất nào đều có thời hạn sử dụng riêng của mình.
Nghĩ tới phấn hoa, chất xúc tác, Hoàng Ngưu thấy trong lòng nóng hừng hực, vội chạy tới bên vườn hoa mà nhìn, nhưng đáng tiếc là ba viên hạt giống vẫn không có chút động tĩnh nào.
Nhưng mà trong lòng nó vẫn còn mang chút hi vọng, dù sao mấy viên hạt giống này cũng được đem về từ núi Côn Lôn, dựa theo những việc nó biết được thì chỗ kia không phải là chỗ bình thường.
"Mu!"
Hoàng Ngưu gầm nhẹ một tiếng, lập tức vọt tới chỗ Sở Phong, nhất định phải trả mối thù đau bụng tối hôm qua.
"Con nghé chết tiệt, mày đánh thật à!"
Sở Phong sợ hết hồn, vội vàng nhảy lên tránh thoát sự tấn công của con nghé khỏe mạnh kia sau đó hắn lập tức phản kích, trả lại cho nó quyền ấn thức thứ nhất.
Cuối cùng Sở Phong cũng quyết định chạy là trên hết, hảo hán không sợ thua thiệt trước mắt, hắn cảm giác được con nghé ngốc này đang hờn dỗi, nó đang hận không thể đem xâu thịt dê còn lại nhét vào miệng của hắn.
Sở Phong đi tới xưởng đúc vũ khí lạnh của Triệu Tam Gia, lần này hắn cần một ít lưỡi dao, bởi vì hắn phát hiện sức mạnh hiện tại của bản thân hình như càng ngày càng mạnh, vung tay một cái, thanh đoản kiếm màu đen bay ra ngoài, hiệu quả càng làm người khiếp sợ hơn cả cung tên.
Sở Phong nói sơ lược hiệu quả mà hắn cần, Triệu Tam Gia biểu thị không thành vấn đề, ông có thể làm một đống phi đao cho hắn.
"Tiểu Sở, cậu thích mấy thứ này lắm à?" Triệu Tam Gia hỏi, vóc người của ông khá là cao to, một đầu tóc ngắn, cả người hiện lên khí thế kiên cường tràn đầy tinh thần.
"Có chút thích, trước đây thì cảm thấy cung tên vẫn ổn, nhưng giờ xem lại thì khi bắn ra nó lại không mạnh mẽ với nhanh gọn bằng phi đao."
"Vậy thì cậu sai rồi, một cung tên chân chính có sức mạnh rất lớn, nhưng mà bây giờ có vài loại cung tên bị thất truyền rồi." Triệu Tam Gia có chút bùi ngùi.
"Thời đại phát triển mà thôi, đây là điều không có cách nào thay đổi được, hơn nữa cung tên có mạnh thì cũng không mạnh bằng súng đạn." Sở Phong nói rằng.
"Chưa chắc đâu." Triệu Tam Gia lắc lắc đầu.
Sở Phong kinh ngạc, hắn biết tay nghề của Triệu Tam Gia là tay nghề tổ truyền, xưởng đúc vũ khí lạnh này của ông vô cùng có danh tiếng, người ở khắp nơi đều vì ngưỡng mộ danh tiếng ở đây mà tới.
Nghe nói rằng tổ tiên của ông ở cổ đại từng đúc được thần binh lợi khí.
Chỉ là không biết những binh khí cổ xưa kia so với công nghệ bây giờ thì có còn sắc bén nữa hay không.
"Ở thời cổ đại, có vài loại binh khí có linh, tỷ như cung, thứ được bắn ra không phải chỉ là mũi tên thông thường mà còn là một loại sức mạnh thần bí nào đấy có lực sát thường cực kỳ lớn." Triệu Tam Gia nói thế, trong mấy quyển sách cổ của gia tộc ông có ghi chép về những thứ này.
Sở Phong kinh ngạc.
"Loại cung kia rất thần kỳ, nhưng mà người bình thường không kéo được nó, nghe nói chỉ những lão đạo sĩ hay hòa thượng trên trăm tuổi mới có thể miễn cưỡng kéo dây cung."
"Sao lại mơ hồ như thế, thế có nghĩa là tuổi càng cao thì càng bắn được cung?" Sở Phong khó hiểu.
"Nói tới thì nó cũng lâu rồi, gần như trở thành truyền thuyết. Có điều nghe nói ở thời cổ đại có một vài lão đạo sĩ hay cao tăng sau khi chết thân thể sẽ không bao giờ hư thối mà lại sản sinh ra một mùi hương thơm ngát. Nghe nói là vì thân thể của bọn họ không bình thường, khi còn sống thì có sức lực vô cùng lớn, có thể xem là xác thịt thành tiên trong truyền thuyết. Và cũng chỉ có những nhân tài như thế mới có thể kéo được dây của cây cung mà tổ tiên của tôi đã đúc được." Triệu Tam Gia trên mặt có một luồng hào quang, ông dường như rất hướng tới thời đại mà có thể chế tạo được một cây cung thần thoại kia.
Dựa theo lời ông nói thì chỉ cần bắn một tên là có thể bắn sụp cửa thành.
"Tam Gia, tỉnh tỉnh, hồi hồn nào." Sở Phong cười nói, đưa tay ra quơ quơ trước mặt ông, bởi vì sau khi Triệu Tam Gia nói xong thì hồn cũng bay đi đâu luôn rồi.
"Con thỏ nhỏ chết bầm này, cậu còn dám chế nhạo tôi? Tôi nói cậu biết đừng có mà không tin, trên đời này thật sự có cây cung như thế!" Mặt già của Triệu Tam Gia có chút đỏ, nhưng cũng không nhịn được mà khẳng định lại.
"Đây là chuyện xưa của mấy ngàn năm trước, Tam Gia, bây giờ là thời đại văn minh rồi đấy." Sở Phong cũng không đồng ý lắm.
Cho dù thật sự là có nhưng ai có thể thấy nó chứ? Không biết đã sớm bị chôn ở chỗ nào rồi.
"Tôi từng gặp rồi!" Triệu Tam Gia la lên, tính tình của ông rất cứng, có thể xem là một ông lão cứng đầu, mặc dù là nói giỡn với người quen nhưng cũng có lúc rất thẳng thắn.
"Tam Gia, có thật sao, lấy cho tôi xem với!" Con mắt của Sở Phong lúc này cũng sáng, nếu thật sự có một cây cung thần bí như thế hắn thật sự muốn mượn một chút, đi tới núi Thái Hành thử uy lực, mặc xác mấy tên kia là vũ trang trực thăng, dị nhân bay trên trời hay là thiên thần cánh bạc, chọc giận hắn thì một tên bắn rớt hết.
Triệu Tam Gia nói xong liền hối hận, vội vàng lắc đầu xua tay, liên tục nói không có không có.
"Tam Gia, tôi còn lạ gì tính của ông, ông nói có thì nhất định là có, cho tôi xem một chút thôi." Ánh mắt của Sở Phong cực kỳ nóng.
Triệu Tam Gia nhìn xung quanh một cái, sau đó đóng lại cửa lớn, lúc này mới do dự mà nói: "Được rồi, cho cậu xem một chút."
Sau đó ông đi vào phòng ngủ, khó khăn lôi một cái hộp đá từ dưới giường ra, hộp đá rất lớn cũng rất cũ, vừa nhìn cũng biết không phải là vật của cận đại.
Nó rất nặng, dù Triệu Tam Gia kéo nó trên đất thì cũng còn rất nặng.
"Bảo tồn bằng hộp đá?" Sở Phong kinh ngạc.
"Ừ, bởi vì tổ tiên tôi cảm thấy chôn nhiều năm dưới đất mà dùng hộp gỗ thì nó cũng sẽ bị nát, cho dù sau này có lấy ra nhưng mà bọn họ vẫn cảm thấy hộp đá đáng tin hơn nên cứ để trong đây."
Sở Phong hiểu rõ, có một khoảng thời gian thế đạo không ổn, đúng là cần phải phòng bị kỹ càng.
Hộp đá được mở ra, lộ ra một cây cung lớn, cây cung này dài gần 1m50, có màu nâu, màu sắc có chút ảm đảm không có chút lộng lẫy rực rỡ nào, tạo cho người ta một cảm giác năm tháng dài lâu.
Cả cây cung lộ ra một ý vị cổ điển lại tang thương, có sự lắng đọng của năm tháng, nhìn qua cũng đã chắc chắn không phải là vật tầm thường.
Sở Phong cầm lên thử, lập tức kinh ngạc, chất liệu của cây cung nào rất đặc biệt, nặng vô cùng, nếu là người bình thường hơn phân nửa chắc chắn sẽ không cầm nổi nó, bởi vì nó tối thiểu cũng hơn một trăm cân.
Cho dù là kim loại cũng không thể nặng như vậy được.
Có điều đối với hắn thì cũng sức nặng nhiêu đây cũng không tính là gì.
"Tiểu Sở đừng lộn xộn, nó nặng lắm đấy." Triệu Tam Gia nhắc nhở.