Thánh Khư

Chương 65: Oanh Động To Lớn (1)

Sở Phong kinh ngạc, cẩn thận quan sát nhưng động tác trong tay vẫn không ngừng. Hắn mở đủ không gian bên trong hộp đá, phát hiện mép hộp đá rất cứng, ngay cả thanh đoản kiếm cũng không làm gì được nó.

Dọn dẹp sạch sẽ, hắn cầm lấy hộp đá, bên trên vách hộp có một số hoa văn mơ hồ, là thiên nhiên hình thành sao?

Rất nhanh, hắn ý thức được, đây mới là diện mạo thật sự của hộp đá. Chính giữa hộp đá đều được dùng loại đá rất bình thường trám vào, vì thế mới bị thanh đoản kiếm đào rỗng.

Chất liệu chân chính của hộp đá, ngay cả thanh đoản kiếm màu đen cũng chẳng làm gì được nó.

Hoàng Ngưu đến gần nhìn hộp đá, rồi lại nhìn vật liệu đá bị đào ra, gương mặt trịnh trọng vô cùng.

Nó cúi đầu, dùng móc nâng hộp đá lên, cẩn thận nghiên cứu, sau đó nghiền nát vật liệu đá rồi đưa lên miệng nếm nếm, trong khoảnh khắc liền biến sắc.

Nó viết xuống một hàng chữ trên mặt đất.

Cùng lúc đó, điện thoại của Sở Phong vang lên. Sau khi kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Nặc Y, đơn giản mà bình thản: “Ngày mai tôi sẽ đến núi Thái Hành Sơn.”

Vừa rồi, ba chữ “lão yêu bà” suýt chút nữa bị Sở Phong thốt ra miệng. Lời vừa đến khóe miệng, hắn đã vội dừng lại, vì lần này không phải là cô gái kia.

Lâm Nặc Y nói rất ngắn gọn, giọng điệu bình thản. Cũng giống như lần trước, cô vẫn có khoảng cách, khiến người ta cảm thấy xa lạ.

Sở Phong cũng vẫn dửng dưng, nói muốn mời cô ăn cơm.

Lâm Nặc Y hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn nói một chữ “được”, sau đó cúp điện thoại, cũng không nói gì thêm.

Sở Phong khẽ giật mình. Hắn còn lời muốn hỏi nhưng đáng tiếc Lâm Nặc Y đã kết thúc cuộc trò chuyện, không cho hắn thời gian.

Hắn muốn nhắc đến một cô gái khác, muốn hỏi Lâm Nặc Y đó là ai, cũng muốn nói cho cô biết chuyện phát sinh gần đây, nhưng hắn cũng không gọi.

Dù sao cũng sẽ gặp mặt, có một số việc có thể nói thẳng. Nói trước mặt vẫn tốt hơn.

“Đây là...”

Sở Phong nhìn Hoàng Ngưu viết xuống một hàng chữ, lập tức kinh ngạc.

“Thổ nhưỡng hi hữu, có lẫn bí huyết.”

Tám chữ đơn giản nhưng lại khiến Sở Phong suy nghĩ rất nhiều. Đây không phải là đá sao? Tại sao lại gọi là thổ nhưỡng, bí huyết, là máu của sinh vật nào?

Hắn có rất nhiều điều không hiểu, tất nhiên là muốn truy vấn.

Hoàng Ngưu giải thích, những vụn đá kia vốn đã được trộn huyết thổ, cuối cùng bởi vì huyết tinh tan hết, chỉnh thể ngưng kết thành hòn đá, hòa vào với hộp đá.

“Máu của sinh vật kia rất không bình thường?” Sở Phong hỏi tiếp.

Hoàng Ngưu nói cho hắn biết cái gì gọi là bí huyết. Nó thể hiện một sự thần bí, cường đại không thể ước đoán. Loại sinh vật đó rốt cuộc mạnh đến cỡ nào khó mà nói rõ.

Sở Phong nghe xong, từ dưới đất nhặt lên một vụn đá, dùng Ngưu Ma Quyền ép thành bụi phấn, học theo cách Hoàng Ngưu đưa lên miệng nếm nếm.

“Phèo phèo!”

Hắn nôn thẳng ra ngoài. Mùi máu thì không cảm nhận được, chỉ cảm thấy rất khó chịu, toàn bộ đầu lưỡi đều tê dại.

“Ngưu Ma Vương, mày lừa tao?” Sở Phong giận dữ nói.

Nhưng Hoàng Ngưu đang thất thần, không để ý đến, cặp mắt trâu hiện lên vẻ khác thường, kinh ngạc nhìn chằm chằm hộp đá, cặp móng trước cứ ôm lấy không muốn buông ra.

“Hoàn hồn đi.” Sở Phong lung lay bàn tay trước mặt Hoàng Ngưu.

Hoàng Ngưu giật mình, dùng móng trước gõ gõ đập đập hộp đá, giống như đang tìm vật gì đó. Nó cảm thấy chiếc hộp đá này vô cùng phi phàm.

Dù sao, chiếc hộp này có bí huyết, được sinh vật khó lường nắm giữ qua.

Bình!

Cuối cùng, Hoàng Ngưu vận dụng Ngưu Ma Quyền đánh vào bên trên hộp đá, đánh bay chiếc hộp ra ngoài, đâm vào vách tường, tạo thành một cái lỗ lớn, xuyên thẳng ra ngoài, rơi xuống vườn trái cây.

“Mày làm gì vậy?” Sở Phong muốn đập Hoàng Ngưu. Thứ này còn có tác dụng với hắn, xuất xứ từ chân núi Côn Lôn, nói không chừng ngày sau còn có thể truy ra đầu mối nào đó.

Hoàng Ngưu ngượng ngùng, đi theo Sở Phong ra ngoài, quan sát kết quả.

Hộp đá vẫn hoàn hảo, một chút vết tích tổn hại cũng không có.

Điều này khiến cho Sở Phong phải giật mình. Hắn biết rõ sức mạnh Ngưu Ma Quyền mà Hoàng Ngưu vận dụng lớn đến bao nhiêu. Tảng đá vạn cân vẫn có thể tùy tiện đánh thành bụi phấn.

Hộp đá cao ba tấc lại chẳng hề có chuyện gì, vẫn còn mang phong cách cổ xưa.

Hoàng Ngưu toét miệng cười, thừa dịp Sở Phong không chú ý, lại dùng ba móng đánh vào hộp đá, ý là không đánh nát thì không cam tâm.

“Con trâu chết tiệt này.” Sở Phong kinh hãi, vội chộp lấy hộp đá, nhưng hộp đá vẫn không hề tổn hao gì.

Hoàng Ngưu nhe răng nhếch miệng, dùng sức xoa cặp móng trước, biểu hiện rất đau đớn. Đây là lần thứ nhất Sở Phong nhìn thấy nó kinh ngạc sau khi gặp được nó.

“Đáng đời.” Sở Phong cười to.

Hoàng Ngưu không cam tâm, nói cho hắn biết, hộp đá này nói không chừng còn có cơ quan. Dù sao cũng đã từng nằm trong tay sinh vật bí huyết, có lẽ có bí mật gì đó.

Khóe miệng Sở Phong co giật, cũng không thể nói cho nó biết, bí mật lớn nhất của hộp đá chính là cất giấu ba hạt giống. Nếu để cho nó biết tiền căn hậu quả, đoán chừng nó sẽ chiếm lấy ngay.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp Hoàng Ngưu.

Tên nhóc này giày vò hộp đá mà hộp đá chẳng hề có chút tổn hao, nó rất nhanh trợn tròn mắt trâu, duỗi ra móng trước chỉ vào Sở Phong, ý giống như đang nói hắn không đủ dũng khí.

Sau đó, nó nhanh như chớp biến mất, từ trong khu rừng chạy về viện.

“Hỏng rồi.” Sở Phong nhanh chóng đuổi theo.

Quả nhiên, con trâu này rất thông minh. Dưới sự quan sát cẩn thận, tỉ mỉ của nó, nó chỉ hận không thể nhổ sạch hoa cỏ chung quanh.

“Ngừng lại, cho dù là che mắt người khác, cũng không thể nhổ sạch được.” Sở Phong thấp giọng nói.

Hoàng Ngưu nghe xong, lập tức gật đầu, đồng thời lộ vẻ cảnh giác chỉ vào hắn, ra hiệu hắn đứng xa một chút, không được đau lòng hạt giống.

Cảnh tượng này khiến Sở Phong muốn thổ huyết, muốn nguyền rủa Hoàng Ngưu.

Hoàng Ngưu này rất thực tế. Ngày đó, khi hắn chôn hạt giống, nó đã đứng đó mà khinh bỉ, chế giễu. Kết quả bây giờ đã biết đây là đồ tốt, lập tức muốn chiếm lấy, xem như cục cưng.

“Trồng ra Thần thì nó là của ta.” Con nghé viết ra một hàng chữ như vậy.

“Cút!” Sở Phong gạt đầu trâu sang một bên, còn hắn thì đến gần, đồng thời cũng cảnh cáo nó không được giày vò lung tung khu vực này.

Đồng thời, hắn cũng hơi hiếu kỳ, hỏi làm sao Hoàng Ngưu lại nghĩ đến ba hạt giống đó đầu tiên.

Hoàng Ngưu rất bình tĩnh, chậm rãi viết chữ, nói cho hắn biết nó đã từng nhìn thấy hắn lấy ba hạt giống từ trong hộp đá ra, nhưng lúc đó cũng không quá để ý.

Sở Phong sầm mặt lại: “Tao cảnh cáo mày, cái này là của tao.”

Hoàng Ngưu không phục, cứ kêu bò... bò..., ý là người gặp có phần, cuối cùng còn uy hiếp Sở Phong, nếu không cho nó, nó sẽ ăn hết hạt giống.

Buổi tối, không khí rất yên tĩnh, sao lốm đốm đầy trời, ánh sáng như nước trút xuống.

Trong viện, Sở Phong đang tiến hành hô hấp đặc biệt, ngày nào cũng không ngừng. Ánh trăng chiếu xuống, khiến người hắn như được bao phủ một luồng ánh sáng trắng xóa, rất thánh khiết.

Hô hấp cũng không kéo quá lâu, sau đó hắn đã nhanh chóng kết thúc.

Về đến phòng, Sở Phong còn chưa ngủ vội. Hắn vào mạng, đọc tất cả tin tức, nhất là tin tức liên quan đến dị nhân và núi Thái Hành Sơn.