Thanh

Chương 13: 13 Lạnh Lẽo

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Thời Anh bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Cô hòa hoãn hơi thở, phát giác mình không nằm trên bàn.

Phía dưới có nệm.

Thảo nào nửa đêm hôm qua cô không còn tỉnh giấc, thì ra là đổi chỗ ngủ, không còn khó chịu nữa.

Là Trì Dĩ Khâm bế cô sang đây?

Chắc chắn cô không thể mộng du, tự mình sang đây được.

Nhưng trong phòng chỉ còn một mình cô, Thời Anh ngồi dậy, ánh mắt đánh giá xung quanh.

Hình như trời sáng rồi.

Cửa thư phòng không đóng kín, để một khe hở nhỏ.

Thời Anh chưa kịp nghĩ ra Trì Dĩ Khâm đi đâu, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô giật mình, vội vàng lấy điện thoại trong túi.

Điện thoại vừa thông, người bên kia đã nói liên thanh.

“Chị dâu, em vừa tìm ra được một loại dược liệu rất tốt, chị mau tới đây xem đi.” Giọng của Trì Dĩ Hàng không kìm nén được sự vui mừng.

Thời Anh nghe thấy thì lập tức tỉnh táo, hỏi: “Giờ cậu ở đâu?”

Trì Dĩ Hàng nói địa chỉ.

Thời Anh ghi nhớ, gật đầu, nói mình sẽ tới ngay.

Cô chạy về phòng ngủ, dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, trang điểm nhẹ, thay quần áo.

Không đến nửa tiếng, cô vội ra ngoài.

Thời đại tiểu thư chưa bao giờ hành động nhanh như vậy.

Cô vừa mở cửa, Trì Dĩ Khâm cũng ra khỏi một phòng khác, đứng ở cửa, nhìn cô lái xe ra ngoài gara.

Ánh mắt anh trầm tĩnh lạnh nhạt, không nhìn ra chút cảm xúc.

Thời Anh rời khỏi nhà, Trì Dĩ Khâm kéo màn, xoay người xuống lầu.

Anh bước xuống, một chiếc xe cũng chạy đến từ sân sau, dừng bên cạnh anh.

Trì Dĩ Khâm mở cửa xe, ngồi xuống phía sau.

“Đi theo chiếc xe phía trước.” Anh lên tiếng, lạnh nhạt phân phó.

Ngồi ở ghế lái là một người đàn ông trẻ tuổi, cũng là người Trì Dĩ Khâm gọi đến mở cửa sáng nay, anh ta là nhân viên của Trì thị.

Trì Dĩ Khâm kêu anh ta khoan hãy đi, chờ ở sân sau.

Bởi vì là người khiếm thính, anh không thể lái xe.

Nhưng hôm nay anh muốn nhìn xem, rốt cuộc Thời Anh định làm gì?

...

Chạy khoảng hai tiếng đồng hồ, Trì Dĩ Khâm theo Thời Anh dừng trước một ngôi nhà cũ.

Cô đi vào đã lâu mà vẫn chưa thấy ra.

Trì Dĩ Khâm ngồi trong xe, cũng không nhúc nhích, sau một lúc lẳng lặng đợi, anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm địa chỉ căn nhà này.

Nhanh chóng tìm được vài tin tức.

Trên tin tức viết, bác sĩ Cam nghiên cứu trung y nổi tiếng, nửa năm trước, trị hết bệnh khiếm thính cho một người bị nhiễm vi khuẩn.

Mà bác sĩ trung y này ở tại căn nhà cũ trước mặt.

Anh nhớ đêm qua Thời Anh hỏi anh có tìm hiểu về trung y không.

Cho nên ý cô là thế này.

Cô muốn chữa bệnh cho anh.

Không biết vì sao, Trì Dĩ Khâm cảm thấy buồn cười.

Thời Anh dựa vào cái gì mà nghĩ căn bệnh anh trị hơn hai mươi năm không khỏi, cô tùy tiện tìm vài người là có thể làm được?

Nhưng anh lại không thể không thừa nhận, bắt đầu từ đêm qua, từ khi nhìn thấy những ghi chép của cô, tâm tình của anh với Thời Anh có chút kỳ lạ.

Ban đầu anh chỉ cảm thấy cô có ý đồ khác nên mới tốt với anh, thậm chí còn hiểu anh như vậy, cho thấy cô có tâm cơ.

Nhưng Thời Anh bị cho rằng có tâm cơ, mãi cho đến hiện tại, vẫn chưa làm ra bất cứ chuyện gì bất lợi với anh.

Thậm chí mỗi một dấu vết cô lộ ra đều là đang giúp anh.

Thay anh nói chuyện trước mặt bố mẹ, tìm thầy trị bệnh khắp nơi.

Trì Dĩ Khâm ngẩng đầu, nhìn cánh cửa trước nhà, ngón tay chậm rãi vuốt ve màn hình điện thoại, không biết nghĩ cái gì, không khí quanh thân dần lạnh xuống.

Khóe môi anh có nụ cười lạnh, nhìn xuống, bấm mấy chữ “Thời Anh thành phố Bách” trong khung tìm kiếm.

Trên mạng có kha khá tin tức của cô, nhưng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tin tức cô tham gia một ít hoạt động của các nhãn hiệu.

Trì Dĩ Khâm click xem vài tin, bản thân tin tức không có gì thú vị.

Nhưng chính anh lại cảm thấy thú vị, bắt đầu nghiền ngẫm.

Tuy nhàm chán, nhưng anh lần lượt xem từng tin, không nhanh không chậm, xem hết tất cả tin tức.

Thật ra trước khi kết hôn, Trì Dĩ Khâm đã tìm hiểu về cô.

Một người rất sạch sẽ, không thể tìm ra bất cứ tin gì không tốt.

“Tôi càng ngày càng tò mò.” Trì Dĩ Khâm cười nhẹ, tắt màn hình điện thoại, ánh mắt lại hướng về cửa căn nhà cũ.

“Nếu cô ta thật sự thích tôi, vậy cô ta coi trọng tôi ở chỗ nào?” Anh thấp giọng, trào phúng một câu.

Coi trọng anh là người điếc, hay là không thể thừa kế gia nghiệp nhà họ Trì?

Anh không có gì cả, tính tình còn khó chiều, máu lạnh vô tình, ngay cả so sánh với cô cũng không có gì để so sánh.

Thời Anh, một cô gái xinh đẹp, rực rỡ, chói sáng, đứng dưới ánh mặt trời.

Giữa anh và cô không có giao thoa, cũng chưa từng có bất cứ liên hệ nào trong quá khứ, hai mươi tư năm u ám đơn điệu này, đều là một mình anh trải qua.

Trì Dĩ Khâm nhìn đồng hồ, anh đã ngồi trong xe gần một tiếng.

Anh có phần không kiên nhẫn, ngón tay thon dài đặt ở đầu gối, gõ từng nhịp.

Lúc này cửa mở ra, Thời Anh ra khỏi căn nhà.

Trì Dĩ Khâm nhìn cô, thong dong mở miệng, nói với người ngồi ở ghế lái.

“Cậu bớt chút thời gian đến đây hỏi thăm, xem cô ta đang làm cái gì.”

Người phía trước gật đầu.

Anh nói xong, lại có thêm người ra ngoài.

Thiếu niên đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác bò, nhẹ nhàng chạy đến chỗ Thời Anh.

Trên mặt cậu ta mang theo nụ cười, vô cùng tươi đẹp.

Nhưng sắc mặt Trì Dĩ Khâm thì lập tức thay đổi.

Anh nhìn chằm chằm thiếu niên kia, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, con ngươi co lại, ngập tràn lạnh lẽo.

Nhìn cậu ta đến gần Thời Anh, hai người vừa nói vừa cười, có vẻ là rất thân quen.

Tay Trì Dĩ Khâm vốn trắng, lúc này bóp chặt lại, làn da càng tái nhợt đáng sợ.

Anh nở nụ cười lạnh, cho nên mỗi ngày cô đi sớm về trễ, đều là tới gặp cậu ta.

Người mà anh căm ghét nhất trên đời… Trì Dĩ Hàng.

Anh thật sự không muốn thừa nhận mình và cậu ta có cùng huyết thống, từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu năm qua, đã có vô số lần anh muốn cầm dao giết chết cậu ta.

Có cậu ta xuất hiện, Trì Dĩ Khâm ở đâu cũng là dư thừa.

Trì Dĩ Hàng thật sự mang đến niềm vui cho mọi người, chẳng những là một đứa trẻ khỏe mạnh, còn ngoan ngoãn nghe lời.

Chính sự tồn tại của Trì Dĩ Hàng đã đẩy anh vào địa ngục, biến anh thành như hôm nay.

Trì Dĩ Khâm mở cửa, xuống xe.

Anh đi thẳng đến chỗ Thời Anh và Trì Dĩ Hàng.

Thời Anh đang nói chuyện dược liệu với Trì Dĩ Hàng, cô vừa học mấy thứ này, không hiểu lắm, nghiêm túc nghe Trì Dĩ Hàng giải thích.

Hai người đang nói, cô đột nhiên thấy phía trước có người đi tới, trông rất giống Trì Dĩ Khâm.

Nụ cười trên mặt Thời Anh dần rút đi, cô nheo mắt, cẩn thận nhìn phía trước.

Hình như đúng là Trì Dĩ Khâm.

Thời Anh không suy nghĩ vì sao anh lại ở đây, chỉ nở nụ cười, vẫy tay với anh.

Trì Dĩ Hàng nhận thấy có gì đó là lạ, quay đầu lại xem, trong chớp mắt khi thấy Trì Dĩ Khâm, trong lòng cậu lộp bộp, lùi về sau theo bản năng.

Trì Dĩ Khâm dừng lại, cách Thời Anh khoảng năm bước.

Anh nở nụ cười lạnh, nhìn Thời Anh và Trì Dĩ Hàng, thong dong nói: “Có vẻ hai người rất thân thuộc.”

Dừng lại một chốc, anh nói thêm: “Cũng đúng, lần trước cô còn muốn cứu cậu ta.”

Trì Dĩ Hàng mở miệng, có hơi sợ hãi nhưng vẫn nhỏ giọng gọi: “Anh.”

Trì Dĩ Khâm không để ý đến cậu.

“Cô quen ai thì có thể đi với người đó, ở cái chỗ quỷ quái của tôi, đúng là nhàm chán cho cô rồi.”

Trì Dĩ Khâm nhìn Thời Anh, ngữ điệu cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo sự trào phúng.

Ở cạnh Trì Dĩ Hàng, có thể làm chuyện tốt gì chứ?

Trì Dĩ Khâm nói xong câu đó, trực tiếp xoay người, trong mắt tràn ngập căm ghét, không muốn nhìn nhiều thêm một cái.

Bước chân càng lúc càng nhanh.

Thời Anh luống cuống, không biết vì sao anh đột nhiên có phản ứng này, nhấc chân đuổi theo.

Cô chạy vài bước, đến bên cạnh anh.

“Dĩ Khâm.” Thời Anh gọi tên anh, anh không có chút phản ứng nào.

Đương nhiên anh không nghe thấy, mà có nghe thấy cũng sẽ không quan tâm.

Những người có liên quan đến Trì Dĩ Hàng, anh đều căm ghét.

Thời Anh cắn chặt răng, chạy đến phía trước anh, ngăn anh lại, ngẩng đầu nhìn anh, lớn tiếng nói: “Dĩ Hàng đang nghĩ cách giúp anh, em cũng thế.”

Trì Dĩ Khâm bị cô ngăn lại, đành phải dừng chân.

Anh nhìn xuống, tầm mắt dừng ở môi cô.

“Không cần.” Anh lạnh nhạt mở miệng, giương mắt nhìn Thời Anh trước mặt.

“Mặc kệ cô là vì thương hại, hoặc cái gọi là thật sự thích, hoặc là mục đích gì khác…”

Trì Dĩ Khâm dừng một chút, nhấn mạnh: “Đều không cần các người giúp tôi.”

“Lần trước cô cũng thấy rồi đấy.” Anh nhếch môi, mỗi một chữ nói ra đều mang theo hàn ý.

“Nếu giết người mà không phạm pháp, việc đầu tiên tôi làm là giết chết cậu ta.”

“Nếu sớm biết những chuyện xảy ra sau này, lúc cậu ta vừa sinh ra, tôi đã bóp chết cậu ta.”

“Cậu ta chết rồi, tôi mới có thể sống tốt.”

Mỗi một chữ Trì Dĩ Khâm nói đều rít ra từ kẽ răng, lạnh như băng, máu lạnh vô tình, không hề che dấu tất cả suy nghĩ tà ác của mình.

Khi anh giương mắt nhìn Thời Anh, ánh mắt kia, thế nhưng lại khiến cô cảm thấy toàn thân rét run, có hơi sợ hãi.

Anh vòng qua cô, tiếp tục đi về phía trước.

Thời Anh vẫn đi theo phía sau anh.

“Cô nhìn xem, tôi là người thế nào.”

Giọng Trì Dĩ Khâm lại vang lên, anh dừng chân, quay đầu, nói rất nhanh rất nặng: “Cô có quan hệ tốt với cậu ta như vậy, có lẽ một ngày nào đó tôi thật sự phát điên, cũng sẽ muốn hại chết cô cũng nên.”

“Anh sẽ không làm vậy.” Thời Anh phản bác anh, giọng nói cũng run rẩy.

Những lời anh vừa nói, thật sự khiến lòng người run sợ.

Trì Dĩ Khâm thật sự tức giận, không hề giống những lần trước.

Anh phẫn nộ, cảm thấy lạnh lẽo tận xương tủy.

“Cô cảm thấy mình hiểu tôi bao nhiêu, hay là kết hôn với tôi là sẽ có quan hệ gì với tôi?”

Trì Dĩ Khâm biết mình đang phẫn nộ, nhưng trong cảm xúc như vậy, anh vẫn biết rõ ràng, một phần mất khống chế đến từ chính Thời Anh.

Rõ ràng là bài xích cô, cũng chán ghét cô, nhưng nhìn thấy cô và Trì Dĩ Hàng hòa hợp, anh lại có một loại cảm giác… Bị phản bội.

Anh không rõ tại sao lại như vậy, chỉ là trong lòng rất không thoải mái.

Trì Dĩ Khâm mở cửa xe, ngồi xuống, gần như không hề dừng lại, trực tiếp phân phó: “Về nhà.”

Chiếc xe nhanh chóng khuất bóng, để lại Thời Anh đứng ở ven đường..