Lần kế tiếp Thẩm Mặc Lam tỉnh lại, y thấy mình đang nằm ở căn phòng được xếp cho y trong Phong trang.

– Tỉnh rồi à.

– Tự nhiên bên y có một thị nữ săn sóc y, chỉ là giọng nàng lành lạnh – Thẩm công tử tỉnh rồi thì đến thính đường dùng bữa.

Cảnh này, sao lại quen thuộc đến thế?

Lẽ nào mọi thứ là do y nằm mộng?

Trang viên vắng vẻ là mộng, mùa thu lụi tàn là mộng.

Dải lụa trắng tinh là mộng, giọt sáp nến rơi là mộng, bài vị trống chữ là mộng.

Hối hận là mộng, bi thương là mộng.

Hắn rời đi… là mộng nốt?

– Ta đến liền… Đa tạ Tiểu Liên.

– Y như tìm lại được báu vật đã mất, niềm hân hoan ngập tràn khiến y bật dậy, chuẩn bị đủ đầy, y còn thấy nay phòng y sáng đến lạ.

Tiểu Liên lẳng lặng liếc y, nàng quay đầu.

Y quen rồi.

Trong ấn tượng của y, thị nữ Tiểu Liên này không hề ưa y chút nào.

Sau khi y rửa mặt, chải đầu.

Tiểu Liên thấy y chưa tìm thấy đồ để mặc, bèn nhắc:

– Ta giặt xiêm y cho Thẩm công tử rồi.

Thẩm công tử chọn đại một bộ trong tủ mà mặc tạm vậy.

Tâm trạng y rất tốt, y nói “đa tạ” rồi mở tủ quần áo.

Tất cả những đồ trong tủ đều là đồ đặt may, hết thảy đều một màu đen huyền.

Phải rồi…

Y nhớ ra, đây là đồ mà Phong Vô Ngân đặt may theo dáng người y hồi mà hắn với y mới bắt đầu dây dưa trở lại.

Lúc ấy hắn vui vẻ, toàn bộ sức lực đều dồn hết vào chuyện này, nhưng mà y chẳng có mấy hứng thú, lòng y chán nản, nên y chưa từng đụng vào chúng.

Trang phục đều là trang phục đôi, tuy đồ màu đen y thích như họa tiết lại xứng với đồ của hắn.

Ví như vạt áo và cổ áo bộ này thêu ngọn trúc, đồ trắng y mặc điểm nhành mai, ai nhìn cũng thấu tâm tư kín đáo của người tạo ra chúng.

Đây là lần đầu y mân mê họa tiết ngọn trúc được thêu một cách tinh tế đến vậy, ánh mắt y dịu dàng, xao xuyến.

Thế mà trước giờ y chưa từng chú ý, cũng như trước nay y không hề để ý mấy điều nhỏ nhặt này.

Y vẫn chưa xác định được cảm giác của mình với hắn như cũ, nhưng y biết hắn trả giá cho mình quá nhiều, y lại lạnh nhạt với hắn…

Tốt quá, vẫn kịp.

Lần đầu y chủ động khoác bộ đồ đen thêu ngọn trúc ấy vào.

Lát nữa y dùng bữa sáng với hắn, chắc hắn sẽ vui lắm.

Tiểu Liên lẳng lặng nhìn y mặc áo ngoài, nàng chả thèm giúp y.

Chờ y mặc xong, nàng mới nói:

– Theo ta.

Y nhẹ nhàng theo chân nàng vào thính đường, vừa qua ngưỡng cửa thì y thấy thính đường nay lạnh quá, chỉ có mỗi hai người họ.

Y lia mắt đến bàn, thấy một đĩa màn thầu, lòng không khỏi ngẩn ngơ.

Y chợt nhận ra Tiểu Liên mặc đồ màu trắng trơn, nãy y mừng quá nên không nhận ra.

Ngọn nến màu trắng, bài vị trống hoác.

Cành khô lá héo, dải lụa trắng bay.

Cả thảy những chuyện trước khi y ngất lũ lượt ùa vào đầu y.

Y cứng đờ, thẫn thờ hỏi:

– Y… chưa đến sao?

Có những người sau khi trải qua chuyện gì thảm lắm, đầu họ sẽ quên đi vài việc để bảo vệ chính họ.

Đến khi họ nhận ra sự mất mát mờ mịt ấy.

Tiểu Liên cố tình không nhìn y, nàng chỉ vào đĩa màn thầu, khẽ ta thán:

– Thấy mỗi cái đĩa màn thầu này, chắc đại hiệp thất vọng lắm.

Cũng phải, cả bàn đồ ăn lúc trước là do trang chủ đích thân chuẩn bị mà.

Trang chủ ấy… từ lúc người vào Phong trang đến giờ vẫn luôn học cách chuẩn bị mấy món ăn nhẹ, người bảo người muốn nấu cho một người khác, người lại sợ người khác không ăn nên người cứ phải rào trước rằng “đầu bếp trong Phong trang chế biến”.

– Ngươi đang nói gì thế?

Y rủ mắt nhìn đĩa màn thầu một lúc, mãi mới ứng thanh được.

Sao có thể? Hắn là trang chủ mà, sao hắn nấu mấy món ngon thế được? Chẳng phải trước giờ hắn nhàn rỗi, ăn không ngồi rồi sao? Giờ lại có người nói với y rằng những bàn ăn đa dạng lúc trước là do hắn dốc lòng dồn tâm dày công chuẩn bị, chỉ để lấy lòng y?

Hắn vẫn luôn dậy sớm, để chuẩn bị bữa sáng cho y?

Sao có thể…

Tiểu Liên mỉm cười, không nhìn y, cũng không trả lời câu này của y.

Nếu thật thế…

Thì.

Hèn chi… lần nào hắn cũng tròn mắt xán lạn nhìn y, chờ y khen một câu “ngon quá”.

May sao y chưa từng keo kiệt lời khen với đồ ăn.

Hễ y khen là y thấy đôi mắt kia cong tít, hắn cười tươi, mặt thỏa mãn.

Lúc đó y thấy là lạ, nhưng giờ nhớ lại…

Y thẫn thờ, rồi nhếch môi, cười.

– Khờ quá… – Hắn sợ gì chứ, đến việc này cũng phải giấu…

Sợ y không tin hắn? Sợ y không ăn?

Khờ quá.

Nửa đời dây dưa với nhau, lại chẳng tin nhau là mấy.

Cuối cùng, Tiểu Liên mặt lạnh cũng ngẩng đầu nhìn đủ loại biểu cảm chồng chất trên mặt y, mỉm cười, nhắc y:

– Trang chủ… người đi lâu rồi.

Mặt y lại tái xanh.

Y không muốn nán lại cái thính đường quạnh quẽ này nữa, y muốn chạy trối chết, vờ như hắn còn sống, vờ như mọi thứ hẵng còn là giấc mộng…

Chứ không phải đứng đây bình tĩnh, lắng nghe từng câu từng tiếng Tiểu Liên nói, chì chiết linh hồn y.

– Trước khi trang chủ đi, người vẫn luôn chờ Thẩm đại hiệp, chờ hoài không thấy, chỉ thấy hữu hộ vệ về.

Sau đó, chúng ta nghe nói đại hiệp góp vui cho đại lễ Trần gia.

May sao trời thấy trời thường, trang chủ vẫn chưa nghe nói đến việc này, chứ không thì người đau lòng đến mức nào…

Y thẳng thốt, cắn môi.

Trước nay y hành sự quyết đoán, hễ chuyện liên quan đến hắn thì y lại dùng dằng chẳng dứt.

Đến tận lúc ấy, y vẫn ưu tiên người khác, hoặc ưu tiên kế hoạch của y trước.

Hắn, vẫn luôn chờ y.

Hắn đau lòng đến đến mức nào…

Y không dám mường tượng.

Y cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngọn trúc thêu trên góc áo, ngọn trúc nhã nhặn lại thẳng thớm, mắt y lại thấy chúng đứt khúc.

Sao chúng lại đứt…

Không, chúng không đứt, chỉ có lòng y đứt từng đoạn.

Toàn thân y run cầm cập.

Tiểu Liên chẳng thèm nhìn y nữa, nàng kể tiếp:

– Còn nữa… Tóc trang chủ bạc hết, mặt người chẳng hồng hào, lần nào cũng ké phấn ta, sợ đại hiệp nhận ra.

Lúc đó, ta nghĩ, người lấp liếm vụng về đến thế, nhìn là thấy cả rồi… May quá, Thẩm đại hiệp chưa từng dừng mắt trên người trang chủ.

May hơn nữa, đại hiệp cũng không nhận ra…

Cũng không…

Đầu y đau nhức, mắt y đỏ hoe.

Y không nhận ra chút nào thật.

Y vẫn nhớ con người Trần Thiếu Thanh lúc đó: da gã trắng nhợt, già đi trông thấy; còn hắn cũng gặp tình trạng tương tự, chỉ vụng về che đi, không muốn y biết…

Thật, khờ quá…

Đoạn thời gian cuối khi y còn bên hắn, y đối xử với hắn thế nào…

Y rùng mình, họng y như bị ai bóp chặt, y không nói được, tai y ù đi, không gian quanh y tối dần, cắn nuốt mọi cảm giác của y.

Không hẳn, y vẫn nghe được những gì Tiểu Liên nói.

Rõ ràng, rành mạch, từng từ từng tiếng, thấm vào tim y.

– Trước khi trang chủ đi, người dặn chúng ta không cần làm lễ đưa tang chi hết, chả cần đưa cả Phong trang theo người hay chiếu cáo thiên hạ làm gì, chỉ cần thiêu người rồi rải tro người xuống trấn xưa người ở.

Chúng ta nào dám không nghe, Phương bá khó chịu trong lòng nên lão mới đặt một bài vị cho người, để tưởng nhớ người.

Còn về di chúc… trang chủ giải tán Phong trang viên, trả tự do cho người làm trong trang.

Chỉ là Phương bá không nỡ rời khỏi trang.

Phương bá bảo ta, cuối cùng Thẩm đại hiệp cũng về thăm trang… Ta à, tất nhiên ta phải quay lại rồi.

Những gì trang chủ không muốn ngươi biết, ta đây kể hết cho ngươi thấm, từng từ từng tiếng một.

Thấm vào tim y.

Cuối cùng, nàng cũng kể hết rồi.

Nàng thỏa lòng, khóe môi cong lên, mỉm cười mãn nguyện.

Trang chủ luôn muốn ôm hết mọi chuyện xuống suối vàng, nay nàng kể sạch bách.

Nàng biết nàng có lỗi với người, nàng không theo di nguyện của người.

Nàng không nỡ để mọi ốm yếu dặt dẹo đau thương tang tóc mà người giấu sau nụ cười xán lạn mỗi lần gặp y bị gió cuốn đi dễ dàng như vậy…

Nàng gây tội với y.

Nhưng vẫn phải nói y biết rằng trang chủ một lòng nhớ thương y, nói cho y biết rằng trang chủ của nàng đã trải qua những gì.

Nói thế rồi, liệu nửa đời sau y có sống tốt được nữa không?

Chỉ là, đến tận lúc trước khi đi, trang chủ vẫn đau lòng.

Nàng nghĩ, đời này nàng không thể quên hình ảnh ấy của người được.

Sau cùng, y vẫn rời khỏi Phong trang.

Trời đất bao la, y lại không biết mình nên về đâu cả.

Lòng thu xám xịt.

Giang hồ, nghĩa hiệp trở nên vô nghĩa.

Trước giờ y chưa từng tôn trọng hắn.

Trước giờ, hắn dốc lòng chiếu cố y.

Nhất là sau khi mẫu thân y mất, hắn thương y nhất, trao mọi dịu dàng và những điều tốt lành cho y.

Dẫu y vẫn luôn hoài nghi hắn, nghĩ xấu về hắn, hắn vẫn xem y là tín ngưỡng đời hắn.

Hắn mượn phấn của thị nữ đắp nên…

Phải biết là Thiếu Tranh trúng kịch độc như hắn, gã nóng lòng muốn trả thù.

Còn hắn vụng về lấp liếm cho qua, đến tận lúc chết cũng không nói với y, thậm chí lừa y… Âu cũng mong nửa đời sau y vẫn sống tốt.

Hắn quyết định hòa mình vào nơi đất xưa trấn cũ.

Vì hắn muốn được rải tro hắn xuống trấn ấy.

Kế bên bài vị của mẫu thân y, y lập thêm một bài vị cho hắn – bài bị khắc năm chữ.

“Phong Vô Ngân chi Linh.”

Y nhìn tên hắn mà y vừa khắc, chợt y bật cười.

Phong Vô Ngân, người cũng như tên… Phong quá vô ngân – gió qua vết mờ, lửa thiêu hết thảy, cứ như hắn chưa từng tồn tại.

Trừ những ai nhớ đến hắn thì nhớ…

Chợt y nhớ hữu hộ vệ từng hỏi y một câu, “thật sự không thích, không thèm để ý trang chủ sao”.

Tất nhiên y có để ý, nhưng y chưa từng nghĩ là y thích hắn.

Có lẽ y cũng từng thích hắn.

Cái “thích” thuở thiếu thời mơ hồ như đóa phù dung, sớm nở tối tàn, sau một cơn mơ, qua nửa đời dây dưa chà đạp, cái “thích” ấy không còn nữa.

Y vẫn còn nhớ hương hoa quỳnh thoang thoảng, nhưng không nhớ cảm giác lúc ấy.

Y thẳng thốt ngẫm lại, có lẽ đời này y chẳng thể thích thêm một ai nữa, cũng như y không định thành thân với ai.

Đời này của y chỉ có một đóa quỳnh kia nở rộ vào thuở thiếu thời trân quý nhất, dẫu tương lai sẽ có những đóa khác, chúng lại chẳng giống đóa của y nữa.

Đóa của y mong manh yếu ớt.

Nó vì y mà tỏa ra dịu dàng, yêu thương và lưu luyến.

Đáng ra y phải nâng niu nó trong lòng bàn tay y.

Mỉa mai thay, đời này của y hành hiệp trượng nghĩa, quý trọng mạng người, trách nhiệm đầy mình, trừ hắn – bị y thương tổn, vì y mà chết.

Hắn chưa nhận được chút đồng cảm nào từ y, cũng như chưa nhận được sự quan tâm, vẻ dịu dàng, và cả tình yêu.

Đến tận trước khi hắn chết, y cũng không cho hắn gặp y lần cuối.

Hắn chẳng thể nghe y gọi được nữa…

“Vô Ngân.”

Y im lặng nhìn ba chữ “Phong Vô Ngân” trên bài vị.

Thật lâu sau, đặt bút xuống trước tên hắn:

“Vẫn biết tương tư là vô ích

Lòng y chẳng ngại tích sầu bi.”

Trước bài vị, vài giọt lệ đáp xuống.

Âu cũng là lẽ thường.

END

Một giấc chiêm bao: tức cảnh trong mơ.

Ám chỉ niềm vui như cát dã tràng xe ngoài biển Đông.

“Một giấc chiêm bao” bắt nguồn từ cảnh thứ hai trong vở “Trúc Diệp Chu” của Phạm Khang: “Rõ chỉ là một giấc chiêm bao, khiến ta xa nhau những hai lần.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thân truyện xong..