Tiểu Liên vừa vào cửa, thấy Phong Vô Ngân mặt cắt không còn một giọt máu với mái đầu hoa râm, mắt nàng ươn ướt.

Nàng khóc.

Hắn bất đắc dĩ, hễ Tiểu Liên thấy hắn là nàng khóc.

Hắn cũng không muốn gọi Tiểu Liên giúp hắn, nhưng hắn cần dùng ké đồ của nàng.

– Đừng khóc nữa, khóc xấu lắm, tả hộ vệ hết thích ngươi giờ.

– Hắn mỉm cười, không nhịn được mà dọa nàng.

Năm nay nàng mới mười lăm, đương lúc tuổi vừa đẹp.

Nàng nghe hắn nói thế thì nàng uất ức:

– Thưa trang chủ, con… con xót người lắm… người tội gì phải…

Hắn cực kì không thích nàng đề cập đến chuyện này.

Nàng làm thế, hắn càng cảm thấy hắn ngu ngốc ảo tưởng, thế nên hắn lảng tránh sang chuyện khác:

– Ngươi giúp ta chỉnh trang lại một chút, hai người họ còn đang đợi kìa.

Tiểu Liên mấp môi, nàng khó chịu lắm.

Trang chủ bảo ban nàng thì nàng không thể không nghe, nàng dìu trang chủ ngồi dậy, chỉnh trang cho người.

Đúng, hắn cần dùng ké phấn trang điểm của nàng.

Sắc mặt hiện tại của hắn khó nhìn lắm, tựa xác chết dăm hôm vậy.

Hắn không muốn ai thương cảm hắn, càng không muốn ai xem thường hắn, đây là lòng tự trọng của hắn.

Tiểu Liên thành thạo đánh phấn cho hắn, điểm son trên môi hắn, hắn nhìn ảnh ảo của mình trong gương, hài lòng với vẻ ngoài khỏe mạnh này.

Hắn lại lấy bút lông quết qua dòng mực, nhuộm đen mái đầu hoa râm của hắn, rồi tự tin ra ngoài.

Tiểu Liên nhìn hắn, cắn môi chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt ửng đỏ, không vui không ủng hộ trang chủ của nàng gì cả.

Nhưng tâm trạng của trang chủ tốt lắm, hắn xoa nhẹ búi tóc mà nàng vấn giúp hắn, rồi phóng khoáng rời phòng.

Phóng khoáng, hắn tự cảm thấy thế thôi.

Thực tế thì hắn đi chầm chậm, đi nhanh một chút là khớp gối hắn nhức.

Hắn không muốn người hầu trong nhà chú ý đến điểm khác lạ của hắn nên hắn rảo bước từ từ, không cho người ngoài biết từng bước đi của hắn tốn sức đến nhường nào.

Cuối cùng, hắn cũng bước tới đại đường, hai người Thẩm Mặc Lam với Trần Thiếu Thanh đã đứng chờ hắn tự bao giờ.

Lúc hắn cách đại đường mấy mét, hắn sớm thấy y mặc đồ đen – chàng thanh niên trong lòng hắn.

Khoảnh khắc đó, hắn nghe con tim mình đập mạnh, tay hắn khẽ run.

– Mặc Lam! – Hắn cười tươi, chậm rãi bước vào đại đường.

Bên ngoài mỉm cười tươi như hoa mới nở thế thôi, chứ hắn vừa thấy y là hắn kích động không thở nổi.

Y khoanh tay, quay lưng với hắn.

Lúc y nghe hắn gọi tên y nhiệt tình, y tự bức mình khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, chậm rãi quay lưng, biểu cảm hững hờ.

Y tuấn tú, mắt sâu, mi dài, mắt y phản chiếu cảnh trời sáng sủa.

Chỉ là lúc y nhìn hắn, y lạnh nhạt như thể hai người họ chẳng quen biết gì nhau.

Giọng y xa cách:

– Chào, Phong thiếu trang chủ.

Hắn khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng cười xòa:

– Khách sáo chi vậy.

Mặc Lam cứ ngồi đi, đệ cho người pha trà mời huynh.

– Khỏi.

Ta với Thiếu Thanh đến tạm biệt trang chủ, đa tạ trang chủ chiếu cố chúng ta gần một năm qua.

Trần Thiếu Thanh cực kì không thích Phong Vô Ngân.

Gã thấy hắn cả đời chẳng cần phải làm gì nhiều.

Thời gian trước gã còn hôn mê, sau khi tỉnh lại thì biết hắn cứu gã, rồi gã nhận ra quan hệ giữa y với hắn hơi mập mờ, gã không dám nói quan hệ giữa hai người họ ra sao, nhưng rõ ràng y không hề thích hắn.

Thế nên gã ngậm chặt miệng, chẳng nói câu nào.

Hắn nhẹ nhàng “ừ” một tiếng trong mơ hồ.

Tim hắn lúc ấy, vừa rung động, lại đau nhói.

Thân thể hắn hiện tại không chịu được chút đổi thay đột ngột này, hắn dựa tường, nén ngược cơn nhói vào trong.

Lúc trước y không thích hắn, đến giờ thì y còn hơi chán ghét hắn.

Hắn biết mà.

Trong quá khứ, chỉ nhờ y mà hắn mới ý thức được hắn tồn tại, được quan tâm, được chăm sóc.

Hắn rất thích trêu tức y, vì y là một cục đá lạnh lùng xấu xa.

Cảm giác khơi một vẻ mặt khác của cục đá lạnh lùng xấu xa này khiến hắn thỏa mãn vô cùng.

Hắn cảm thấy, y không bao giờ tức giận với hắn.

Thật thế, kể cả khi y tức, y vẫn xụ mặt mời hắn ghé nhà y chơi.

Hắn cứ ngỡ mớ cảm xúc ấy chỉ là do hắn quá dựa vào y, hoặc là hắn chỉ đơn thuần muốn trêu y thôi.

Sau này khi hắn lớn, hắn tự nhận ra chúng không giống như hắn ngỡ.

Y mãi mãi nằm trong trái tim ấm áp của hắn, cảm xúc cháy bỏng hơn bao giờ hết.

Năm ấy hắn mười sáu, sau một lần trêu đùa y như thường lệ ở trấn đó, hắn không chống lại cảm tình mãnh liệt dành cho y, nên hắn lỡ hôn y một cái, khiến y chính thức tuyệt giao với hắn lần đầu… chuyện này so với chuyện tranh nhau giành Tây Thi cô nương lúc trước khác rất nhiều.

Y tỏ vẻ ghê tởm, chán ghét hắn:

– Huynh không thích nam nhân, Phong Vô Ngân.

Nếu đệ còn có ý đồ xấu xí này với huynh, xin đệ tự tránh xa huynh giùm.

Hắn lại không hề quan tâm, thậm chí còn chẳng để tâm vẻ mặt ấy của y… giờ nhớ lại, hắn tự căm ghét chính hắn.

Hồi đó, hắn đáp:

– Đệ tử tế với huynh, thì huynh sẽ thích đệ hơn chứ?

Y cảm thấy y không thể giao tiếp với hắn thêm nữa, chỉ không ngừng lặp lại:

– Tránh xa huynh giùm.

Thật ghê tởm!

Hắn vẫn mong cục đá ấy trổ hoa tình, chuẩn bị thật tốt để ngỏ lời thì Phong trang chủ tới, đón hắn và Mộ Tam Nương về.

Hắn không muốn về.

Sau đó hắn bị đánh ngất, mang về.

Dưới tình huống phụ thân, mẫu thân hắn chờ trăng tỏ sau mây mờ, họ không nghe tiếng nói nhỏ bé của hắn – con ruột của họ.

Hắn không biết tìm y như nào nữa.

Phong trang viên canh gác nghiêm ngặt, ngoài việc học hành tính toán giao thương tiếp quản sự nghiệp của Phong trang thì hắn chẳng thể làm gì khác.

Sau khi phụ thân, mẫu thân hắn đi xa, hắn quay về trấn xưa tìm y.

Tiếc là mẫu thân y mất từ năm ngoái, y rời trấn lâu rồi, không ai biết y đi đâu.

Y cũng chưa bao giờ ghé qua Phong trang của hắn.

Cuối cùng hắn cũng nghe được tung tích của y, y đã tung hoành khắp chốn giang hồ, tục xưng “Mặc Sát”.

Ngày nọ hắn tìm thấy y, lại nhận ra y cũng có người mà y để ý, đó là một nam nhân.

Lần đầu tiên hắn đứng ngoài, nhìn y dịu dàng với gã.

Họ là bằng hữu giang hồ của nhau, dường như họ còn nương tựa vào nhau nữa, không một kẻ nào chen chân vào họ được.

Chuyện này khiến mộng tưởng trước giờ của hắn bị giẫm nát vỡ vụn.

Hắn nhìn vẻ mặt của y, hắn bất lực, đành lẳng lặng rời đi.

Số mệnh vẫn luôn bất công như thế.

Hoặc số mệnh chỉ luôn bất công với hắn.

Lúc nhìn gương mặt thanh tú của gã, hắn nghĩ thế.

Y không muốn nhìn hắn thất thần thêm, lại lạnh lùng cất lời:

– Phong trang chủ, đêm nay chúng ta sẽ rời đi.

Hắn tính thầm, thời gian của hắn chẳng còn bao nhiêu, Dẫn Sót Hồn ngấm vào người hắn tám tháng rồi, theo sách xưa, theo biểu hiện của hắn, sót hồn chín tháng, Vong Xuyên chẳng chứa.

Hắn chỉ còn một tháng cuối thôi…

Nghĩ đến tháng cuối của đời này chỉ còn mỗi mình hắn trơ trọi chống đỡ, hắn không muốn lắm, đề nghị:

– Chi bằng ở lại thêm nửa tháng?

– Sao thế được! – Chợt Trần Thiếu Thanh cắt lời hắn, giọng thanh như tên, trong trẻo dễ nghe, gã là một thanh niên thoạt trông mềm yếu nhưng lại tự tin cực kì… Hắn không nhịn được, nhìn gã nhiều thêm, hèn chi y đặt gã ở đầu tim y.

Thậm chí lần đầu y gặp lại gã, y chẳng màng gì sất, cúi đầu xin hắn cứu gã.

Thậm chí y còn chấp nhận làm tình nhân của hắn, những tám tháng, lại còn giao lưu xác thịt với nhau… Mặc dù vị trí trên giường trái ngược hoàn toàn so với những gì hắn luôn nghĩ: hắn sẽ ôm y vào lòng, nâng niu y, yêu thương y; trái ngược ấy là bị y hung hăng hành sự, đời bao đau đớn có thể dồn hết vào những cuộc hoan lạc ấy, hắn còn nghĩ có khi nào y chỉ truyền mọi bất mãn cho hắn thôi chăng.

Thế nhưng sau mỗi lần ái ân, y đều rửa giúp hắn, động tác dịu dàng.

Phải, đây là lúc mà hắn thích nhất, mặc cho y chẳng chịu nói gì với hắn như cũ.

Về sau hắn muốn đổi vị trí, nhưng y không muốn làm kẻ bị động đón nhận kia.

Nghĩ đến y có thể chịu đau như thế, hắn cũng không nỡ, đành tùy y.

Giờ ngẫm lại, thật khổ biết bao khi phải làm chuyện đó với người mình căm ghét nhỉ.

Nhọc cho hắn cứ nghĩ hắn chỉ muốn lấy lòng y, cứ tin rằng y cũng có thích… Đằng nào thì lần nào y cũng cứng được, nếu mọi thứ đều do y chỉ muốn phát tiết thôi thì chuyện cũng dễ hiểu hơn rồi.

Mặc Lam, chắc y sẽ không bỏ rơi gã Trần Thiếu Thanh nhu nhược kia đâu ha.

Hắn nghĩ.

Thấy phản xạ của mình chậm dần, hắn cố ép bản thân tỉnh táo lại, cười xòa:

– Thêm mười ngày nữa được không, huynh?

Y lạnh lùng nhắc:

– Phong trang chủ đừng quên lúc ấy chúng ta giao hẹn đến khi Thiếu Thanh hồi phục hoàn toàn.

Ừ nhỉ? Lúc ấy giao hẹn đến khi Thiếu Thanh hồi phục hoàn toàn.

Tháng trước gã cũng khỏe lại cả rồi, tung bay chạy nhảy không còn vấn đề gì nữa.

Có điều, đây là trang viên của hắn, hắn không cho y biết.

Không ngờ y vẫn luôn thầm lặng theo dõi gã, y biết hết.

Hắn khẽ thở dài, không tìm được cớ níu y lại, rồi còn phải dặm phấn trước mỗi lần rời phòng nữa, chắc tháng sau cũng khó…

– Ừ nhỉ.

– Hắn nghe chính hắn ứng lời như vậy, song hắn hơi tiếc, đành chêm thêm – Sáng mai hẵng đi nhé, đêm nay đi quá vội.

Sáng mai đệ tiễn các huynh.

Y không ngờ lần này hắn đồng ý, y thoáng kinh ngạc.

Chỉ thoáng thôi, y sợ hắn rút lại nên đáp liền:

– Được, sáng mai.

Thiếu Thanh, về trước thôi..