Trần gia khóc thảm!

Cái hôm đại hôn của hai người Trần – Lý ấy, kẻ xấu xuất hiện gây mê tất cả mọi người.

Thảm hơn là quý tử của chính thê Trần gia – Thu Diệp Khách nổi khắp giang hồ –  Trần Thiếu Thanh, không chỉ bị phế võ công, mà còn bị xẻo lưỡi.

Trần lão gia vừa tỉnh, thấy thì hoảng đến ngất.

Thứ trưởng Trần gia Trần Thiếu Vũ đành thay lão hoãn tiệc, tiễn khách.

Ai nấy đều đi song trong lòng tự rõ, Trần Thiếu Thanh giờ vừa phế lại câm, không biết tiểu thư Lý gia có chịu thành thân?

Tất nhiên là tiểu thư Lý gia không chịu.

Ai thèm gả cho một tên vừa phế lại câm kia chứ? Lý lão gia lại không cam lòng bỏ mối này.

Tuy Trần Thiếu Thanh phế rồi, nhưng cái thân phận quý tử của chính thê vẫn còn đó, địa vị Trần gia trên giang hồ vẫn còn đó, thế là lão Lỹ chèo kéo lão Trần, bàn bạc kỹ hơn.

Lúc tỉnh lại, mọi người thấy Thẩm Mặc Lam ngất gần Trần Thiếu Thanh.

Y vừa tỉnh thì bị tra khảo xem kẻ nào tàn nhẫn hại Trần Thiếu Thanh.

Lúc này y chỉ muốn chạy về Phong trang liền thôi, bèn dứt khoát nói với họ rằng kẻ tàn nhẫn kia là ả Miêu Cương tên Uẩn Nương.

Trần Thiếu Vũ hỏi tiếp:

– Nghe nói Thẩm đại hiệp võ công cao cường, sao không ngăn ả?

Y sực tỉnh, chợt nhận ra cậu thứ trưởng Trần gia khiêm tốn, ít có tiếng tăm này đang nghi ngờ y.

Nực cười, y cũng trúng độc mà…

Y không muốn nói thêm nữa, bèn khước từ:

– Chờ Thiếu Thanh tỉnh lại thì ngươi hỏi y luôn đi.

Trần Thiếu Vũ tỏ vẻ điềm tĩnh như cũ, châm biếm:

– Đại hiệp lo nhiều rồi.

Ta không nghi ngờ ngài.

Ta thấy lòng đại hiệp không còn ở đây nữa, định thay mặt phụ thân và ấu đệ giữ đại hiệp vài hôm thôi…

Lòng y lạnh lẽo.

Y biết lúc này y đi thì càng đáng nghi hơn, nhưng trước đó nội công y mất bớt, đến giờ y vẫn thấy bất lực, để mặc Trần Thiếu Vũ cho người giam lỏng y.

Đêm đến, Trần lão gia và Thiếu Thanh vẫn chưa tỉnh, Trần gia trên dưới loạn cào cào, đám cưới bỗng hóa đám tang, màu đỏ rực kia và đám đèn lồng còn chưa kịp hạ xuống, ai mà thoải mái cho nổi?

Y lẳng lặng ngồi hồi phục nội công, xong rồi y sẽ chạy khỏi nơi này.

Lúc này, y nhớ lại những gì ả nói.

“Đại hiệp thật sự không cảm nhận được… có người sắp chết sao?”

Y hoảng hốt.

Thật ra y cảm nhận được, chỉ là y vờ như không để ý thôi.

Những ngày cuối của y trong Phong trang, Phong Vô Ngân ngủ nhiều hơn, tác phong lề mề, phản xạ chậm chạp, có những lần y phải nói lại mấy câu thì hắn mới hiểu.

Y cho rằng, âu cũng do hắn muốn y chú ý hắn thôi.

Có một lúc, hắn liên tục nhắc y nhớ về thăm Phong trang vào tháng Chín, thậm chí hắn còn phái hữu hộ vệ đón y.

Song y lại không đi.

Nếu hắn nói với y sớm hơn, rằng hắn thay máu cho gã, trúng Dẫn Sót Hồn, y sẽ tin hắn chứ?

E là không… Y sẽ nghi ngờ hắn, cho rằng hắn lại bày thủ đoạn mới để khiến y chú ý đến hắn.

Y nhắm mắt, cười giễu chính y.

Con người là sinh vật kỳ quái nhất thiên hạ.

Họ không kiểm soát được chính họ, họ lạnh nhạt với người-thương-họ-nhất, họ thích dựa vào ác ý mà hoài nghi người-thương-họ-nhất, sau đó họ sẽ nói hoặc tổn thương người-thương-họ-nhất.

Trong trí nhớ mơ hồ của y, về một đêm nào đó, y nghe một hai giọt ấm nóng đáp xuống mặt mình, rồi có ai đó nhẹ nhàng lau chúng đi.

Giờ y nhớ lại…

Y cười lớn.

Đêm khuya tĩnh lặng khiến tiếng cười y vang vọng.

Y che mắt, có dòng chất lỏng chảy qua kẽ tay y.

Sao mà……

Sao lại thế… Sao lại…

Trần Thiếu Thanh trẻ tuổi, sang hôm sau đã tỉnh.

Gã kinh hãi, gã phẫn uất, gã buồn bực, song gã không nói được, gã bèn bóp chặt cổ tay thị nữ chăm sóc gã, móng tay bén nhọn đâm qua lớp da mỏng của thị, khiến thị chảy máu, thị đau, mặt thị trắng bệch, lại không dám la lên.

– Thiếu gia tỉnh! Cuối cùng thiếu gia cũng tỉnh!

Có kẻ báo khắp đại viện Trần gia.

Cửa phòng Thẩm Mặc Lam được người mở ra, Trần Thiếu Vũ đứng trong đám người, lạnh nhạt ra lệnh:

– Ấu đệ tỉnh rồi, y muốn gặp ngươi.

Đêm qua y không ngủ, tơ máu giăng khắp mắt y.

Y trừng Trần Thiếu Vũ, rồi theo đám người đến phòng Trần Thiếu Thanh.

Sắc mặt Trần Thiếu Thanh tái nhợt, gã nằm trên giường, mắt trợn tròn, nhìn trần nhà, thế mà gã không tức giận.

Cảnh này quen quen.

Y nhớ, cách đây không lâu, y cũng lâm vào trạng thái này của gã, còn hiện tại…

– Thiếu Thanh… – Y nén lòng xót xa, đến cả một lời an ủi gã mà y cũng chẳng cất nổi.

Chợt gã dời mắt, nhìn y, hận ý trong mắt gã rõ đến mức y ngẩn người!

– A!!! – Gã há miệng, cố nói vài tiếng song cũng chỉ phát ra được nguyên âm, hận ý ngày một sâu, thế là hắn sửa khẩu hình.

Người khác nhìn không hiểu, nhưng kẻ chứng kiến hết thảy y đây đọc được.

Gã nói: Sao – ngươi – không – giết – ả?

– Lúc ấy ta cũng trúng độc.

Gã nói: Thế – sao – chỉ – có – mình – ta – bị – phế?

Y sửng sốt, rồi bật cười.

Trần Thiếu Thanh được chiều hư, quả là bất hạnh.

Kể cả khi nghiệp do gã tạo, nhưng gã sẽ luôn trách tội người khác trước, không còn ai để trách mới nhìn lại chính gã.

Ban đầu y ngỡ đây là lòng tự trọng của gã, rằng gã thẳng thắn, hào sảng.

Rồi y thấy vết khắc ghê người trên mặt Uẩn Nương, thậm chí giờ gã còn ghét y, y nhận ra y hiểu lầm gã rồi.

Y định giải thích, nhưng hận ý trong mắt gã cao ngút trời, đến việc nói cũng khó khiến gã càng lúc càng bất lực, càng lúc càng uất hận.

Thiếu Thanh, gã thế mà chỉ trích y, căm hận y, thậm chí còn nghi ngờ y: Sao y không cứu hắn? Sao y không giết ả? Sao y lại bình an vô sự?

Nực cười.

Thật nực cười.

Ả còn chưa động chạm gì đến gã, gã đã sỉ nhục ả.

Y lại từng cứu gã, bôn ba vì gã, thậm chí còn hy sinh… người kia…

Y cố tình thăm gã lần cuối trước khi y đi, nhưng chuyến này gã khiến y vô cảm hơn rồi.

Bao năm chiếu cố, tin tưởng bầu bạn, với gã mà nói, chẳng quan trọng bằng chính bản thân gã.

Bảo lật mặt là lật mặt, bảo nghi ngờ là nghi ngờ…

Y quay người, thấy Trần Thiếu Vũ xếp thị nữ và gia phó với mấy thị vệ có võ công cao cường trong phòng tự bao giờ.

Ẩn ý, rõ mồn một.

Được cả nhà họ Trần!

Y tự tiếc cho lòng y từng nể họ, đồng thời cười giễu vài tiếng.

Ánh mắt y lạnh nhạt quét qua đám người này, kế đó y lười động thủ, lạnh nhạt tuyên bố:

– Từ nay xin lướt qua đời nhau, gặp cũng chẳng quen… Hẹn không bao giờ gặp lại các người.

Mọi người còn chưa thấy động tác y ra sao, chỉ lấy bóng y lướt ra khe hở giữa đám thị vệ, mất dấu ngay cổng chính.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Trần Thiếu Vũ nhìn ấu đệ tái nhợt phẫn hận lại hoảng hốt biểu tình, giơ tay ra lệnh:

– Đuổi theo!

Mấy tên thị vệ Trần gia sao kịp Mặc Sát đại hiệp khôi phục một thân võ nghệ cao cường cả đêm chứ? Bọn họ chạy ra khỏi Trần trạch là chẳng thấy bóng dáng y đâu.

“Cảnh sắc Phong trang vào tháng Chín đẹp lắm, tiếc là năm ngoái huynh bỏ lỡ, lá vàng lá đỏ đầy sân, mặt hồ ánh kim lấp lánh, huynh sẽ thích đấy… Đệ chờ huynh…”

Chờ ta.

Phong Vô Ngân ngươi nói ngươi chờ ta mà…

Y chỉ tới chậm chút thôi, song vẫn trong tháng Chín.

Hắn sẽ tha thứ cho y chứ…

Uẩn Nương… ả phóng đại thôi phải không? Lỡ có cách giải thật thì sao? Lỡ… ả chỉ muốn thấy y khó chịu, nên mới dọa y như thế thì sao…

Y tự an ủi chính mình, mệt mỏi đuổi tới Phong trang viên, nơi mà y từng nghĩ y sẽ chẳng bao giờ quay lại.

Vừa đến nơi, còn chưa buộc ngựa thì vội vã xông vào trong.

Cổng Phong trang viên lớn là thế, lại chẳng có ai canh khác.

Lòng y thẳng thốt.

Dường như y chẳng tốn mấy sức để vào đến đại đường, chân trước quàng chân sau, lảo đà lảo đảo mà bước.

Qua ngưỡng cửa, y bước chậm lại.

Cảnh sắc Phong trang vào tháng Chín lạnh lẽo, chẳng còn hơi người.

Sen trong ao héo úa, gió Tây lùa lá rụng, cành tàn phủ khắp sân

Hắn thật là… Chẳng phải hắn bảo cảnh sắc Phong trang vào tháng Chín đẹp lắm sao? Cảnh chả đẹp gì cả…

Lại là thủ đoạn nhỏ của hắn kéo y về thôi nhỉ.

Có lẽ những gì y đang nghe, đang trải qua, âu cũng là một giấc chiêm bao thôi nhỉ.

Y vừa đi, vừa mỉm cười.

Lại chẳng được bao nhiêu bước, y không cười nổi nữa.

Người trong Phong trang… đi đâu hết rồi?

Y nhớ tháng trước y ở đây, trên cái sân rộng lớn này tấp nập thị nữ với người làm, hoặc là túm tụm nói chuyện với nhau, hoặc là vội vã làm việc, nào có… vắng vẻ như hiện tại.

Đến khi y lại gần phòng ngủ của hắn, bỗng y thấy bước chân mình trĩu nặng.

Rồi y thấy, hai dải lụa trắng treo trước phòng hắn, gió thổi, dải lụa phất phơ.

Đây là…

Một cơn ớn lạnh ấp lên đầu y, khiến toàn thân y run lẩy bẩy.

Đây là giả!

Chứ nếu là thật, sao lại treo mỗi lụa trắng trước cửa phòng hắn như vậy? Thật qua loa…

Hắn là trang chủ mà.

Y không dám nhúc nhích, thẫn thờ đứng trước cửa phòng, ánh mắt hoang mang, cứ như ai rút nửa hồn nửa phách của y đi mất vậy.

Y… không dám đẩy cửa phòng hắn mà tiến vào vậy.

Như thể chỉ cần y đẩy cửa, chẳng chuyện gì cứu vãn được nữa.

Hồn y lìa khỏi xác, dữ dằn nhìn dải lụa, chợt cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, được ai đó đẩy ra.

Y mừng rỡ hồi thần, đáy lòng sướng điên lên.

Y biết mà! Y quay đầu nhìn lại…

Ấy là một lão già.

Lão đẩy cửa phòng hắn, kế đó lão bước ra, rồi lão thấy một thanh niên mặc đồ đen, lão run rẩy, nheo mắt lại, nhìn thanh niên hồi lâu.

– Ơ… Thẩm công tử.

– Lão nhận ra y, gật đầu, ôn hòa hỏi han y – Cháu… cháu tới thăm trang chủ à?

Tác giả có lời muốn nói:

Thoạt đầu, mình đang nghĩ cái kết này dành cho Trần thiếu có tàn nhẫn quá không, dẫu sao người ta vẫn là một đứa trẻ tinh nghịch.

Có điều đứa trẻ này muốn sống.

Mọi người thấy đó, nó rất coi trọng võ công, lại không biết quý trọng cái mạng của nó, suốt ngày tạo nghiệp, tìm cách báo thù rửa hận.

Nó không cần phải lo về cơm áo gạo tiền nữa, dù nó có ra sao thì Trần gia vẫn nuông chiều nó như cũ.

Kết thúc này cho mấy đứa trẻ tinh nghịch là ổn á..