Một viên, hai viên, ba viên……sáu viên thuốc màu trắng gạo, lẳng lặng nằm trong lò luyện yêu, giống như những viên trân châu bình thường vậy, trên mình viên thuốc, vẫn còn chút vầng sáng trắng dịu dàng khó hiểu, hương thơm ngây ngất.
Đến Trương Dương cũng không tin nổi, chỉ là một miếng nhỏ của viên nội đan linh thú, lại có thể luyện ra được sáu viên linh dược, lần luyện dược này, có thể nói là đạt được thành công to lớn.
- Chít chít chít!
- Xèo xèo xèo! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vô Ảnh và Tia Chớp lập tức kêu lên, không chờ được mà xin Trương Dương, phân cho bọn chúng hai viên.
Sau khi đợi khói tan ra, Trương Dương cẩn thận lấy những viên thuốc ra khỏi lò luyện yêu, lần luyện dược này không có phương pháp phối chế, chỉ là Trương Dương căn theo viên linh đan này, phối hợp thêm một số nguyên liệu quý báu của trời đất, tự tiến hành luyện đơn, hiệu quả của loại linh dược này như thế nào, hắn cũng không biết rõ.
Trương Dương lấy ra hai viên linh dược, hai viên này, là thuộc về hai tên tiểu tử Tia Chớp và Vô Ảnh.
Sưu sưu!
Nhìn thấy Trương Dương lấy ra hai viên linh dược, liền biết rằng là Trương Dương để dành cho bọn chúng, hai tên tiểu tử không chờ được mà biến thành hai vệt bóng, chạy thẳng tới cướp viên linh dược từ trên tay Trương Dương, cho luôn vào miệng.
Trương Dương khẩn trương nhìn Tia Chớp và Vô ảnh, viên linh dược được chế từ nôị đan linh thú này cụ thể có tác dụng gì, thì phải xem xem Tia Chớp và Vô Ảnh ăn xong sẽ có hiệu quả như thế nào.
- Lạc!
Hai tên tiểu tử sau khi uống xong thuốc, cùng lúc ợ lên một cái, thở ra khí thể, tất cả đều là năng lượng thuần khiết nhất của trời đất.
Giống như là uống say rượu vậy, hai tên tiểu tử bây giờ bắt đầu siêu vẹo, còn có lúc thì thào kêu lên, cùng nói xằng nói bậy như nhau.
Tia Chớp và Vô Ảnh chóng mặt mỗi người một câu, cuối cùng cũng khiến Trương Dương nhận ra được tác dụng của loại linh dược này.
Viên linh dược giống như trân châu này, lại có thể giữ được tuyệt đại đa số năng lượng của nội đan linh thú, hiện giờ đã được luyện thành đơn dược, có nghĩa là đem tất cả năng lượng ẩn chứa trong viên nội đan linh thú, luyện thành năng lượng trời đất thuần khiết hơn, đối với hai tên tiểu tử Vô Ảnh và Tia Chớp mà nói, thì giống như là rượu ngon hương nồng, làm cho người ta say mê.
Còn nhớ đôi anh vũ quen biết trong núi Dã Nhân, bọn chúng không phải chính là được cao thủ đứng đầu gieo cho một loại năng lượng, cuối cùng mới tu luyện được thực lực lớn mạnh như vậy.
Trương Dương chợt có chút kích động, muốn khiến động vật không có huyết mạch của linh thú có được công năng như huyết mạch linh nhãn, đầu tiên phải sử dụng năng lượng của trời đất đạt tới cực hạn, mới có thể thay đổi được thể chất, từ đó khiến bọn chúng tự mình tu luyện như linh thú vậy.
Trương Dương tạm thời vẫn chưa có được năng lực đó, nhưng bây giờ có được mấy viên thuốc này, cũng có nghĩa là tạm thời Trương Dương cũng có được năng lực này!
Nhưng loại linh dược này cũng có khiếm khuyết, theo phán đoán của Trương Dương, viên thuốc này là dùng nội đơn của linh thú chế luyện thành, nếu như cho một số loại động vật thông thường dùng, mặc dù cũng có thể khiến bọn chúng trở thành linh thú, nhưng sau này cũng không thể trở thành linh thú lớn mạnh như đôi anh vũ trong núi Dã Nhân được, nói như vậy, chi bằng để lại cho Nghiêm Lương Phi và vợ chồng Diêm Diệp Phi, Lý Quyên, ba người bọn họ đều là tu luyện lại từ đầu, nếu trong cơ thể có được năng lượng này, thì tốc độ tu luyện nhất định sẽ tăng mạnh đột biến.
Phần nội đan linh thú còn lại Trương Dương dùng tấm da thú bọc lại cất giữ cẩn thận, hắn đem theo 4 viên linh dược còn lại, 4 viên linh dược này, Trương Dương đã có sự phân chia rõ ràng.
Tia Chớp, Vô Ảnh thêm cả Nghiêm Lương Phi, ba người bọn họ mỗi người một viên, như vậy là không có thiên vị ai rồi, còn lại một viên tất nhiên là của Truy Phong rồi.
Dù sao nội đan linh thú vẫn còn, đợi sau này nếu cần thiết, thì lại luyện là được.
Linh dược này có loại năng lượng đặc biệt, đó là kế thừa, vì thế Trương Dương đã đặt tên cho loại linh dược này là Truyền Thừa đơn.
Hai vợ chồng Diêm Diệp Phi, Lý Quyên bây giờ vẫn chưa thích hợp để dùng loại Truyền Thừa đơn này, vì vậy Trương Dương tạm thời chỉ cho Nghiêm Lương Phi dùng Truyền Thừa đơn mà thôi.
Nhưng Nghiêm Lương Phi uống Truyền Thừa đơn xong, lại không có biểu hiện gì bất thường, khiến Trương Dương hơi nghi ngờ.
Nhưng Trương Dương rất nhanh đã hiểu ra, Vô Ảnh, Tia Chớp, Truy Phong bản thân vốn là linh thú tứ tầng, bọn chúng đối với năng lượng này có khả năng hấp thụ lớn hơn, còn Nghiêm Lương Phi chỉ là một người bình thường, sau khi uống Truyền Thừa đơn, thì đồng nghĩa với việc trong cơ thể đã được gieo một loại năng lượng, anh ta cần phải có thời cơ thích hợp, mới có thể hấp thụ triệt để nguồn năng lượng này, khiến cho nguồn năng lượng này mọc rễ trong cơ thể, sau đó thì đâm hoa kết trái chuyển hóa thành nội công của bản thân.
Từ sau khi giúp bệnh viện Kinh Hòa cướp được Trương Dương về từ tay các đại biểu bệnh viện khác, gần đây nụ cười xuất hiện trên mặt Quách Dũng càng ngày càng nhiều.
Vị trí của bệnh viện Kinh Hòa ở Trường Kinh, thoáng chốc vô hình được nâng cao rõ rệt, danh tiếng, cũng ngày một lớn hơn, về điểm này, Quách Dũng hiểu rất rõ tất cả đều là nhờ Trương Dương đã mang đến cho ông ta.
Nhưng việc khiến Quách Dũng vui mừng hơn, vẫn là sự thay đổi của Nghiêm Lương Phi, từ cuối tuần trước sau khi Trương Dương không nói thêm gì đã lôi Nghiêm Lương Phi về quê một chuyến, thì thái độ của Nghiêm Lương Phi đã có sự thay đổi đáng kinh ngạc.
Nghiêm Lương Phi trước đây, làm việc kích động, lỗ mãng, luôn ỷ vào một chút thiên phú võ thuật của bản thân mà đắc ý tự mãn, nhưng lần này, sau khi anh ta trở về, cả con người anh ta đã thay đổi rất nhiều, không những khiêm tốn hơn, mà việc học tập cũng chịu khó gian khổ hơn, nhiều khi, Quách Dũng có thể thấy được sự khiêm tốn học hỏi y thuật từ các bác sĩ khác của Nghiêm Lương Phi.
Trước đây, Nghiêm Lương Phi mặc dù đối với các bác sĩ khác cũng rất khiêm nhường, nhưng đó là vì anh ta thấy mấy vị bác sĩ kia tuổi đã cao, nên cũng chỉ là nể mặt mà thôi, nhưng bây giờ Quách Dũng khẳng định, Nghiêm Lương Phi thực sự nghiêm túc thỉnh giáo mấy vị bác sĩ già của bệnh viện.
- Viện trưởng Quách!
Lúc này, một y tá vội vàng chạy vào, gọi Quách Dũng trong khi ông đang quan sát các hoạt động trong bệnh viện.
- Sao vậy? Có chuyện gì không?
Quách Dũng nở nụ cười, nhìn cô y tá trẻ đang gọi mình, ai cũng có thể nhìn ra, tâm trạng ông hiện giờ đang rất vui vẻ.
- Là như vậy, viện trưởng Quách, có một vị tự xưng là bác sĩ của bệnh viện Asan Hàn Quốc, đột nhiên tới bệnh viện của chúng ta.
Y tá này bình tĩnh lại tâm lý và nói.
- Bệnh viện Asan?
Quách Dũng ngẩn người ra một lúc, bệnh viện Asan là bệnh viện lớn nhất Hàn Quốc, là một bệnh viện có trình độ y tế cao nhất Hàn Quốc cùng với trang thiết bị y tế tinh vi, có thể nói, bệnh viện Asan ở Seoul Hàn Quốc, chính là bệnh viện hàng đầu của Hàn Quốc.
Lại là bác sĩ của bệnh viện Asan, nhất định không phải là đến khám bệnh rồi, điều này càng khiến Quách Dũng khó hiểu, vị bác sĩ này vì sao lại muốn đến bệnh viện Kinh Hòa một bệnh viện vô cùng bình thường ởTrường Kinh chứ?
- Người đó bây giờ ở đâu?
- Ồ, anh ta đang ở trong văn phòng đợi viện trưởng ạ.
- Được rồi, tôi biết rồi, cô đi làm việc của mình đi!
Quách Dũng nói xong, xoay mình đi thẳng về hướng văn phòng của mình, trên đường đi, ông ta lại nghe được không ít lời bàn luận về vị bác sĩ ngoại quốc này.
Trước của văn phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện Kinh Hòa, có vài y tá to gan đứng núp ở cửa, qua khe cửa nhìn trộm vào bên trong.
- Cậu xem, cậu xem, đây là anh chàng Hàn Quốc đã tới bệnh viện chúng ta ngày hôm nay đó!
- Đúng vậy, nghe nói người ta là thiên tài của bệnh viện Asan ở Seoul Hàn Quốc đó, đẹp trai thật đấy!
- Đẹp trai? Sao tôi lại cảm thấy anh ta cũng chỉ bình thường thôi, tôi thấy bác sĩ Tiểu Nghiêm và cái anh bác sĩ Trương Dương mới đến đó còn đẹp trai hơn anh ta.
- Tiếu Tiếu, cậu có phải đang yêu thầm bác sĩ Nghiêm và bác sĩ Trương của chúng ta không đó?
- Đi đi đi, đừng có ăn nói hồ đồ…
Mấy cô y tá trẻ lại tự mình huyên náo cùng cười lên.
- Khụ khụ!
Quách Dũng đi tới cửa văn phòng của mình, thì đúng lúc nhìn thấy tất cả, nên ho lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng ho, mấy cô y tá to gan khi đó bị dọa cho một trận, vội vàng rời đi.
- Đúng rồi, Tiêu Tiểu.
Quách Dũng đột nhiên gọi một người trong số y tá vừa rời đi, cô ấy chính là y tá bệnh viện trước kia bị gọi là Tiếu Tiếu, Tiêu Tiểu.
- Sao, sao ạ viện trưởng Quách…
Tiêu Tiểu nhìn viện trưởng Quách từ trên xuống dưới, đứng im tại chỗ.
Quách Dũng mỉn cười, sau đó nói:
- Nhờ cô giúp tôi đến chỗ bác sĩ Hồ lấy một ít đại hồng bào, tôi muốn uống trà của ông ấy lâu lắm rồi, vừa hay nhân cơ hội tiếp khách tôi muốn uống thử trà của ông ấy.
- À, vâng, được ạ!
Tiêu Tiểu nói xong, lập tức thực hiện, quay mình rời đi.
Quách Dũng lúc này mới đẩy cửa văn phòng, bước vào.
Trong văn phòng, một người thanh niên cao to nhìn có vẻ chỉ tầm 27 tuổi, rất trẻ, mái tóc nhuộm vàng được uốn hơi xoăn, cơ thể cân xứng, thực sự là một người đàn ông có khí chất không tồi.
- Chào cậu
Quách Dũng giơ tay ra, rất lịch sự nói.
Người thanh niên này vội vàng đi lại, giơ tay ra để bắt tay với Quách Dũng, liếc nhìn xuống gót chân nói:
- Chào ngài, viện trưởng Quách, nghe đại danh đã lâu…
- Ngồi đi, mời ngồi.
Quách Dũng ra hiệu cho vị bác sĩ đến từ Hàn Quốc ngồi xuống, sau đó ngồi đối diện với anh ta, hỏi:
- Cậu là bác sĩ của bệnh viện Asan?
- Đúng vậy, tôi tên là Pu Yong Jun, là bác sĩ vừa thực tập xong của bệnh viện Asan.
Chàng thanh niên với cái tên Pu Yong Jun lập tức trả lời.
Quách Dũng mở to mắt theo thói quen, tò mò hỏi:
- Vậy các hạ tới bệnh viện Kinh Hòa của chúng tôi, là vì…
- Giao lưu y thuật!
Pu Yong Jun lập tức trả lời:
- Bệnh viện Asan chúng tôi lần này đã cử một đội các bác sĩ vừa kết thúc thực tập trở thành bác sĩ thực sự, tới các bệnh viện nổi tiếng ở khắp Hoa Hạ để tiến hành giao lưu học thuật, còn tôi, cũng vừa mới tới Trường Kinh.
Quách Dũng kinh ngạc, gần đây sẽ có một loạt các bác sĩ trẻ của Hàn Quốc, Nhật Bản thậm chí cũng có một số thuộc các nước Âu Mỹ, sẽ tới Hoa Hạ tổ chức một hoạt động giao lưu y thuật quy mô lớn, nhưng hoạt động này vì phạm vị khá lớn, nên trước mắt vẫn đang trong thời gian lên kế hoạch, nhưng thật không ngờ, bây giờ đã có một vị bác sĩ nước ngoài, đến bệnh viện Kinh Hòa trước.
Mà cái vị bác sĩ trẻ tuổi đến từ bệnh viện Asan nổi tiếng nhất Hàn Quốc này, lại khăng khăng lựa chọn bệnh viện Kinh Hòa tương phản bình thường, Quách Dũng cơ bản cũng đã đoán được anh ta là vì ai mà tới.
- Nghe nói, bệnh viện các vị có một bác sĩ thực tập y thuật rất cao, tên là Trương Dương, tôi tới đây lần này, chính là vì hâm mộ vị này mà tới, muốn được gặp anh chàng Trương Dương này.
Pu Yong Jun không đợi Quách Dũng mở lời, nói thẳng luôn vào vấn đề, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Quách Dũng.
Lúc này, cô y tá Tiêu Tiểu trước đó được viện trưởng Quách Dũng dặn dò đi lấy lá trà đẩy cửa bước vào, trên tay bưng hai tách trà đã được pha sẵn, đặt vào bàn trà, vừa lúc nghe được câu nói này của Pu Yong Jun.