Trương Dương đánh giá người đàn ông trung niên này, đồng thời, ông ta cũng đang quan sát Trương Dương.
Thấy khuôn mặt Trương Dương rõ ràng còn mang theo vẻ non nớt, trong mắt ông tự nhiên hiện lên tia thất vọng, trước khi đến Ngô Hữu Đạo đã nói chuyện với ông, muốn dẫn một vị thần y trẻ tuổi đến khám bệnh cho ông, có điều không hề nghĩ người này còn trẻ hơn những gì ông tưởng tượng.
Cái này rõ ràng là một đứa trẻ còn chưa lớn hoàn toàn mà.
Ngô Hữu Đạo đưa một người như vậy đến khám bệnh cho ông, lúc này ông cảm giác mình đang bị đùa vậy.
Ngô Hữu Đạo không chú ý tới ánh mắt của bạn mình, cười ha hả tiến lên nói:
- Thiệu Hoa, cậu còn khách sáo với tôi à, đến đây, tôi giới thiệu một chút, người này là Trương Dương mà tôi đã nhắc đến, cậu đừng thấy người ta còn trẻ mà coi thường nhé, y thuật của cậu ta còn trên cả tôi đấy!
Bạn của Ngô Hữu Đạo tên Tô Thiệu Hoa, thoạt nhìn chỉ khoảng 50 tuổi, nhưng trên thực tế dã 60 rồi, nhưng do được chăm sóc rất tốt.
Tô Thiệu Hoa làm ăn rất lớn, chủ yếu là kinh doanh mặt hàng điện tử điện khí, xí nghiệp điều hòa, TV lớn nhất Trường Kinh chính là xí nghiệp của ông ta, là đại lý tiêu thụ điện khí lớn trên toàn quốc, ngoài ra, ông còn quản lý vài trường học ở Trường Kinh, mấy trường học này thu học phí không cao, danh tiếng cũng khá tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tô Thiệu Hoa là phú hào nổi tiếng ở Trường Kinh, cũng có người nói ông là nhà giàu số 1 ở Trường Kinh, tuy nhiên người này bình thường vốn khiêm tốn, cũng chưa từng lên bảng xếp hạng tài phú bao giờ, tài sản của ông thực sự có bao nhiêu căn bản không ai biết.
- Bác sĩ Tiểu Trương, xin chào, làm phiền cậu!
Tô Thiệu Hoa mỉm cười đưa tay ra, ông nói làm phiền, nhưng giọng điệu rất nhạt, tay cũng chỉ chạm nhẹ vào tay Trương Dương một chút là thả ra.
Ông làm như vậy, đơn thuần cũng vì Ngô Hữu Đạo, dù sao thì người bạn này cũng suy nghĩ cho ông, nhưng ông không tin vào y thuật của Trương Dương, nên mới có màn chào hỏi như thế này.
- Chỉ hơi phiền thôi, nhưng nếu lão Ngô đã mở miệng, tôi nhất định sẽ giúp!
Trương Dương khẽ mỉm cười, thản nhiên nói một câu, Tô Thiệu Hoa hơi sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Ngô Hữu Đạo cũng thoáng sửng sốt, ông biết bạn mình không tin Trương Dương, nhưng cũng không ngờ Trương Dương sẽ nói như vậy, nói như vậy, rất dễ bị người ta coi là tự đại, đặc biệt là Trương Dương lại còn trẻ như vậy.
- Được, không hổ là thanh niên, chỉ cần cậu có thể giúp, sau này cần gì cứ nói, chỉ cần là chuyện Tô Thiệu Hoa này có thể làm, tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày!
Tô Thiệu Hoa nhìn kỹ Trương Dương, đột nhiên mỉm cười, nói.
Khi Tô Thiệu Hoa nói câu này, còn trừng mắt lên nhìn Trương Dương, trên người có một uy thế hùng mạnh, đây là khí thế hình thành được nhờ lăn lộn nhiều năm trên chốn thương trường. Người bình thường gặp loại khí thế này, cơ bản đều sẽ cúi đầu, tim đập nhanh hơn.
Loại khí thế này, dồn hết lên người Trương Dương.
Đáng tiếc khí thế này vô dụng với Trương Dương, kiếp trước Trương Dương đã gặp rất nhiều người còn lắm tiền hơn cả Tô Thiệu Hoa, cũng gặp biết bao vị quan quyền cao chức trọng khí thế của những người này, Tô Thiệu Hoa sao có thể so được, hắn sớm đã quen rồi.
Trương Dương lại nhếch miệng cười, hạ giọng nói:
- Tô tiên sinh khách sáo rồi, đứng đây không thể nói chuyện với khám bệnh được, Tô tiên sinh có thể mời chúng tôi vào trong không?
- Ngại quá, tôi sơ ý, Hữu Đạo, bác sĩ Trương mời vào trong!
Tô Thiệu Hoa trong mắt thoáng một tia kinh ngạc, nhưng ông phản ứng cũng rất nhanh, lập tức cười nói một câu, còn làm tư thế mời vào, mời Trương Dương và Ngô Hữu Đạo vào trong.
Trương Dương quay đầu lại nhìn ông, cười nhẹ gật đầu, cũng không khách khí, trực tiếp bước vào bên trong.
Ánh mắt Tô Thiệu Hoa một lần nữa căng ra, lập tức mỉm cười đi theo, Ngô Hữu Đạo thì có vẻ có chút mơ hồ, cũng theo sát phía sau, ông không biết, lúc nãy bạn ông vừa mới đấu khí thế với Trương Dương.
Lần này, hình như ông bạn của ông bị thất thế rồi.
Sân biệt thự rất lớn, cí đủ các loại hoa cỏ, ngoài ra còn có cả hòn non bộ, tuy nhiên không có bể bơi, không gian ở đây vẫn đủ để xây bể bơi, Trương Dương nghĩ có thể là chủ nhân không thích bể bơi nên mới không xây nó.
Bình thường, những biệt thự lớn thế này đều có bể bơi.
Trương Dương đi cũng không nhanh, nhàn nhã đi dọc lối đi có hoa cỏ, bồn cảnh vây quanh, Trương Dương sớm biết, một số phú hào có thể đọc được tính cách của họ thông qua bố cục nơi họ ở.
Trong biệt thự của tô thiệu hoa, hầu hết đều là mai trúc bình thường, còn có những loại lan giá cả không cao.
Giá không cao, không có nghĩa Tô Thiệu Hoa không có tiền, dựa vào giá trị bản thân Tô Thiệu Hoa mà nói hoàn toàn có thể trang trí sân vườn hấp dẫn hơn, xa hoa hơn, Trương Dương đoán, Tô Thiệu Hoa không phải là một người thích học đòi.
Trương Dương đi chậm, Ngô Hữu Đạo tự nhiên cũng đi lại, Tô Thiệu Hoa cũng không tiện đi nhanh, cả ba người chầm chậm bước vào trong nhà.
Nhàn nhã nhìn Trương Dương, Tô Thiệu Hoa không chút tức giận, khóe miệng còn nở nụ cười thản nhiên.
Vừa nãy sau khi dùng khí thế bức Trương Dương bị thất bại, ông cũng hứng thú với Trương Dương, lúc này thấy Trương Dương chầm chậm bước đi, nắm toàn cục trong tay, thậm chí còn khiến ông cũng phải bước chậm theo, hứng thú của ông càng tăng lên.
Ông phát hiện, Trương Dương không hề giống như những gì ông vẫn nghĩ.
Đương nhiên, ông cũng tò mò về Trương Dương, nhưng điều này không có nghĩa là ông tin Trương Dương có thể chữa khỏi bệnh cho mình, tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn không tín nhiệm như lúc nãy, trong lòng đã có thêm chút hy vọng.
Trương Dương tuyệt đối không phải một người đơn giản, hoặc có thể nói không phải một thanh niên đơn giản, hơn nữa Ngô Hữu Đạo mới tôn sùng như vậy, hoặc là có thể cũng có bản lĩnh thực sự.
Đi chầm chậm, cuối cùng bọn Trương Dương cũng vào trong phòng khách biệt thự, trang trí trong biệt thự không xa hoa như những biệt thự khác, ngược lại, bố trí ở đây thoạt nhìn rất đơn giản.
Ngoại trừ mấy bộ đồ gỗ, chỉ có mấy thứ đồ điện gia dụng.
Cái này chứng tỏ, Tô Thiệu Hoa không phải là người thích phung phí, người như vậy, bình thường đều chú trọng làm ăn, chẳng trách có thể kinh doanh lớn đến như vậy.
- A Phúc, đi pha bình trà ngon, đưa đến thư phòng của tôi, bác sĩ Trương, Hữu Đạo, chúng ta vào thư phòng nói chuyện!
Trong phòng khách, Tô Thiệu Hoa cười ha hả nói chuyện với Trương Dương và Ngô Hữu Đạo, kỳ thực khi ông nói chuyện vẫn nhìn Trương Dương, ông và Ngô Hữu Đạo rất thân nhau, những lời này chủ yếu là nói với Trương Dương.
Ông lão gật đầu với Tô Thiệu Hoa, ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Dương rồi mới nhanh chóng rời đi.
A Phúc đã theo Tô Thiệu Hoa nhiều năm, được coi là quản gia của ông, ông hiểu rất rõ thói quen của Tô Thiệu Hoa, bình thường khi khách đến, Tô Thiệu Hoa rất ít khi mời người ta đến thư phòng, chủ yếu đều nói chuyện trong phòng khách.
Người được mời vào thư phòng, đều là những người được Tô Thiệu Hoa công nhận hoặc có quan hệ tương đối thân.
Pha trà cũng là một vấn đề, Tô Thiệu Hoa thích uống trà, trong nhà có rất nhiều loại trà ngon, bình thường nếu ông chỉ nói pha trà, vậy thì pha loại trà bình thường cũng được, loại trà này uống cũng không tệ, nhưng chỉ là không tệ mà thôi.
Tuy nhiên nếu Tô Thiệu Hoa đã nói là pha bình trà ngon, vậy thì sẽ dùng loại quý hiếm, có thể được đãi ngộ như vậy, đều là những người bạn quen biết lâu năm của Tô Thiệu Hoa.
Ngô Hữu Đạo cũng được coi là bạn cũ của ông, nhưng A Phúc rõ, lần này Tô Thiệu Hoa không phải mời Ngô Hữu Đạo, vì Ngô Hữu Đạo không thích uống trà, dù có trà ngon thì ông uống vào cũng chẳng cảm thấy ý nghĩa gì, cho nên, bình thường khi Ngô Hữu Đạo đến, Tô Thiệu Hoa đều chuẩn bị loại trà thường.
Cũng chính vì vậy, A Phúc mới nhìn Trương Dương mấy lần, những người có thể khiến Tô Thiệu Hoa dùng trà ngon để tiếp đãi không nhiều.
Thư phòng của Tô Thiệu Hoa ở lầu hai, vào thư phòng, lại là một không gian khác.
Thư phòng này rất lớn, ngoại trừ những giá sách, còn có màu sắc rất cổ xưa, ngoài ra, bàn sách rất đặc sắc, là một văn án cổ đại.
Bên cạnh đó là tọa kỷ chiêu đãi khách, đều là loại ghế bành thời Minh Thanh, thoạt nhìn có chút kỳ quái.
- Tô tiên sinh đúng là biết hưởng thụ!
Liếc mắt đánh giá thư phòng, Trương Dương liền cười ha hả nói một câu, còn đi thẳng đến trước văn án, nhẹ nhàng sờ nó.
- Bác sĩ Trương chê cười, tôi chẳng có sở thích gì, chỉ thích mấy thứ đồ cổ!
Tô Thiệu Hoa khẽ mỉm cười, bình thường sở thích lớn nhất của ông là sưu tầm, bài trí trong thư phòng của ông đều là là đồ cổ do ông tỉ mỉ sưu tầm, đây cũng chính là một niềm tự hào lớn nhất của ông.
- Đúng vậy, bảo bối Gia Tĩnh, thứ này không ít tiền đúng không?
Trương Dương lại gật đầu, rồi sờ soạng văn án.
Lần này hắn thật lòng khen ngợi, kiếp trước, ông nội của hắn cũng thích mấy thứ này, khi đó đồ cô còn dễ kiếm, giá cả cũng không đắt như bây giờ, sau này ông nội hắn thường giúp người ta chữa bệnh, không nhận tiền chỉ nhận mấy thứ đồ cổ thôi.
Từ nhỏ hắn đi theo ông nội. Vì vậy cũng hiểu rất rõ những thứ này.
Khi hắn đi làm, sau khi thành danh, đôi lúc những người được hắn chữa trị vì cảm kích cũng tặng hắn vài bức tranh chữ cổ, hắn cũng không từ chối, đây là sở thích của ông nội,sau khi ông nội qua đời, mỗi lần nhìn mấy thứ này, hắn có cảm giác ông vẫn còn sống.
Lúc nhỏ, cộng thêm những tích lũy sau này, đã luyện cho hắn một nhãn lực tốt, tuy không sánh được với chuyên gia, nhưng giám định vài đồ vật nhỏ thì không thành vấn đề.
Văn án trước mắt, là đồ cổ thời nhà minh, trước đây ông nội hắn cũng có một cái, có điều không được bảo tồn hoàn chỉnh như của Tô Thiệu Hoa, cũng không tiện đặt tài liệu thôi.
- Bác sĩ Trương, cậu khiến tôi phải nhìn mặt ánh mắt khác đấy!
Ánh mắt Tô Thiệu Hoa sáng ngời, nói, Trương Dương không thèm để ý đến khí thế của ông đã khiến ông có chút hiếu kỳ, nhưng Trương Dương vừa nhìn đã biết đồ Gia Tĩnh thời Minh khiến ông vô cùng kinh ngạc.
Nên biết, sưu tầm đồ cổ quan trọng nhất là phải tích lũy, nhưng chỉ tích lũy không vẫn chưa đủ, còn phải trải qua thực tiễn.
Văn án này nhìn ra thời nhà Minh chẳng có gì khó, nhưng chỉ sờ vài cái có thể phán đoán chính xác đồ này thời Gia Tĩnh thì lại không dễ.