Thần Võ Thiên Đế

Chương 129: Khiêu chiến Lục Vũ

Tấn Dũng khá buồn bực, bởi với hắn thì trận chiến này không công bằng.

Sở Hoài Nam ngồi trên kia, Sở Tam Thu vênh váo tự đắc, dù ai là Tấn Dũng thì trận này cũng rất khó chơi.

Thua thì mất mặt, nhưng lỡ như thắng thì bị Sở Tam Thu ghi hận trong lòng, ngày sau sợ càng khổ sở hơn.

Sở Tam Thu cũng không biết những suy nghĩ trong lòng Tấn Dũng, hắn có niềm tin tuyệt đối có thể thắng được trận này, bởi hắn có át chủ bài là Huyền cấp võ hồn.

“Thỉnh.”

Sở Tam Thu cười sang sảng một tiếng, lộ ra phần lễ độ, bởi hắn tự ngạo.

Tấn Dũng hết cách chỉ đành phải kiên trì.

“Thỉnh xuất chiêu.”

Song phương nói chuyện khách khí, thật có đôi phần hương vị luận bàn.

Sở Tam Thu hai mắt mỉm cười, quanh thân không gió mà bay, khí thế dâng lên trong nháy mắt trải rộng toàn trường.

“Khí thế thật mạnh mẽ, ít nhất cũng phải đạt tới Tụ Linh bát trọng mới có thể phát ra. Không ngờ Sở Tam Thu hắn đã đạt tới Tụ Linh bát trọng cảnh giới!”

“Khó trách hắn dám khiêu chiến Tấn Dũng, hóa ra là có chuẩn bị.”

Tấn Dũng ánh mắt khẽ biến, không dám lơi lỏng chủ quan, phóng xuất ra khí thế Tụ Linh bát trọng đối kháng với Sở Tam Thu.

Tấn Dũng xếp thứ bảy trong tốp mười đệ tử hạch tâm đạt cảnh giới Tụ Linh bát trọng trung kỳ, có được võ hồn Hoàng cấp bát phẩm Trường Tí viên, am hiểu quyền cước.

Sở Tam Thu hăng hái, ngạo khí trong lồng ngực thành cuồng, võ hồn hiển hiển trên đỉnh đầu, một đạo huyền quang chấn nhiếp tứ phương dẫn phát vô số tiếng kêu sợ hãi!

“Trời ạ! Lại là Huyền cấp võ hồn, quá bất ngờ!”

“Sao trước kia không có ai để ý đến võ hồn của hắn nhỉ!”

Viện trưởng, trưởng lão, võ sư đều hô lên kinh ngạc.

Sở Hoài Nam thấy thế thì cười to, nói: “Tốt! Huyền cấp hổ hồn, uy hiếp tứ phương!”

Chưởng môn Trương Vân Sơn cảm thấy chấn kinh, nhìn thoáng qua Lỗ viện trưởng trung viện, ngoài miệng lại chúc mừng nói: “Trời phù hộ Thanh Sơn tông ta, lại thêm một đệ tử sở hữu Huyền cấp võ hồn, đây là may mắn của Sở gia.”

Sở Hoài Nam tâm tình thật tốt, cười nói: “Cũng là may mắn của Thanh Sơn tông.”

Tấn Dũng nhìn hổ hồn của Sở Tam Thu thì ngây ngẩn cả người.

“Ngươi... ngươi... lại là Huyền cấp võ hồn.”

Sở Tam Thu ngạo nghễ nói: “Ngươi không ngờ phải không. Huyền cấp võ hồn, tiềm lực vô hạn, ta cuối cùng sẽ trở thành đệ tử Huyền cấp tông môn, một bước lên mây, nhất phi trùng thiên. Mà ngươi sẽ trở thành bàn đạp để ta hót một tiếng kinh người.”

Tấn Dũng khá biệt khuất, khẽ nói: “Có lẽ ta sẽ trở thành chướng ngại vật. Xem chiêu.”

Một quyền vung ra, cả người Tấn Dũng giống như Linh viên, dung hợp thiên phú chi lực của võ hồn, trở nên linh xảo mau lẹ.

Sở Tam Thu thét dài, hổ hồn trên đầu trừng mắt Tấn Dũng, lập tức một loại uy hiếp vô hình khiến tâm thần Tấn Dũng run lên, chiêu thức đang thi triển lập tức trở nên chậm chạp.

“Đáng chết, tại sao có thể như vậy?”

Tấn Dũng kinh sợ, cấp tốc lui lại.

Sở Tam Thu ngạo nghễ nói: “Đây chính là áp chế võ hồn, Huyền cấp võ hồn có thể áp chế Hoàng cấp võ hồn, trong chiến đấu có ưu thế rõ ràng. Võ hồn của ngươi gặp phải võ hồn của ta tựa như chuột thấy mèo, dù là dũng khí hay thực lực đều sẽ chịu ảnh hưởng lớn.”

Tấn Dũng phản bác: “Như thế không công bằng!”

Sở Tam Thu cười to nói: “Tranh đấu thắng bại sao lại công bằng? Nếu như tuyệt đối công bằng thì sao còn phân ra thắng bại?”

Đấm ra một quyền, Sở Tam Khu dâng cao bá khí, mượn nhờ võ hồn áp chế, dễ dàng chiếm được thượng phong.

Tấn Dũng hét giận dữ, trong lòng biệt khuất, bắt đầu ra sức phản kích, nhưng võ hồn của hắn một mực bị áp chế thật sự như chuột thấy mèo, căn bản không thể ngóc đầu lên được.

Trận chiến này hoàn toàn là sân khấu biểu diễn của Sở Tam Thu, đại khí bàng bạc, hổ hổ sinh uy, đánh cho Tấn Dũng không hề có lực hoàn thủ, vẻn vẻn chống đỡ hơn mười chiêu liền thua trận.

Như thế, Sở Tam Thu khiêu chiến thành công, xếp thứ bảy trong tốp mười đệ tử hạch tâm.

Sở Hoài Nam cười nói: “Rất tốt, xem ra tình huống lần này mạnh hơn lần trước không ít.”

Bởi vì Huyền cấp tông môn mỗi ba năm tuyển môn đồ một lần cho nên Huyền cấp tông môn mỗi ba năm đều dự trữ nhân tài.

Chưởng môn Trương Vân Sơn cười nói: “Sở đốc tra cao hứng là tốt.”

Trên đài, thi đấu khiêu chiến vẫn còn tiếp tục, nhưng những cuộc tranh tài phía sau tương đối không thú vị, không đáng xem bao nhiêu.

“Tốp mười đã có, chúc mừng mười vị đệ tử hạch tâm. Hiện tại, mời tốp mười đệ tử hạch tâm đồng thời tế ra võ hồn để cho sở đốc tra xem xét.”

Sở Hoài Nam đến từ Huyền cấp tông môn, lần này đến đây thị sát không phải là để xem cảnh giới thực lực của đệ tử hạch tâm cao bao nhiêu, mà là muốn xem thử trong ba năm này, Thanh Sơn tông có được bao nhiêu đệ tử có Huyền cấp võ hồn. Đây là mới chuyện quan trọng nhất.

Tốp mười đệ tử hạch tâm xếp thành một hàng, mỗi người tế võ võ hồn, đã dẫn phát vô số nhiệt nghị.

Lục Vũ đang mật thiết chú ý, trong nháy mắt liền bị võ hồn của Tiết Kim Long hấp dẫn.

Đó là một con Hoàng Kim mãng, trên đầu có một đạo huyền quang, tương đương hoàn chỉnh và cường đại, khí thế còn mạnh hơn hổ hồn của Sở Tam Thu không ít.

“Huyền cấp võ hồn Hoàng Kim mãng, thật không hổ danh đệ nhất đệ tử hạch tâm.”

Rất nhiều người phát ra tiếng cảm khái hâm mộ, sớm nghe nói thượng viện có một đệ tử có Huyền cấp võ hồn, bây giờ rốt cục cũng thấy được.

Ngoại trừ võ hồn của Tiết Kim Long thì võ hồn của Trương Nhược Dao cũng dẫn tới oanh động, tiểu điểu lông đỏ sậm trên đầu kia không ngờ cũng có một đạo huyền quang, thập phần cường đại.

Chưởng môn Trương Vân Sơn sáng hai mắt lên, trong lòng khá kích động, bật thốt lên: “Tốt, rất tốt!”

Lỗ viện trưởng hoảng sợ nói: “Thật bất ngờ!”

Sở Hoài Nam cười nói: “Chúc mừng chưởng môn!”

Trương Vân Sơn vội nói: “Cùng vui, cùng vui, ngày sau còn nhờ sở đốc tra quan tâm nhiều hơn.”

Sở Hoài Nam nói: “Ba đệ tử Huyền cấp võ hồn, mỗi một cái cũng không tệ, chất lượng rõ ràng cao hơn lần trước. Chuyến đi đế đô năm sau, xếp hạng của Thanh Sơn tông có lẽ sẽ trên ba phái khác đó.”

Trương Vân Sơn cười nói: “Đây đều nhờ phúc của sở đốc tra.”

Thạch viện trưởng nhìn Trương Nhược Dao, cười nói: “Ngươi cho chúng ta một niềm vui bất ngờ đấy.”

Trương Nhược Dao thanh nhã cười một tiếng, Sở Tam Thu ở bên cạnh nói: “Niềm vui bất ngờ cũng có phần của ta mà.”

Thạch viện trưởng cười nói: “Đương nhiên, hai người các ngươi đều rất xuất sắc.”

Sở Tam Thu cười đắc ý, quay đầu nhìn Trương Nhược Dao nhưng không ngờ đối phương lại giả vờ như không nhìn thấy.

Sở Tam Thu bất mãn trong lòng, quay sang nhìn Thạch viện trưởng.

“Nghe nói còn có hỗ động, chừng nào thì bắt đầu?”

Thạch viện trưởng sững sờ, quay người nhìn thoáng qua chưởng môn, thấy chưởng môn gật đầu thì mới đáp lại: “Hiện tại sắc trời còn sớm, hôm nay khó được đệ tử hai viện đều tề tụ cả ở đây, tiếp theo sẽ tiến hành một hồi hỗ động hữu nghị, đệ tử hai viện hỗ trợ luận bàn nhau, giao lưu tâm đắc.”

Nghe thế, rất nhiều đệ tử đều trở nên hưng phấn, đây là một cơ hội rất khó có được.

Lục Vũ hơi bất an, tựa hồ có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Trung viện, một số đệ tử chân truyền bắt đầu thỉnh giáo đệ tử hạch tâm, đa phần là giao lưu ở phương diện võ kỹ, công pháp.

Ngẫu nhiên cũng có đệ tử đơn giản luận bàn một hồi, tất cả đều chỉ chạm đến là dừng.

Sở Tam Thu nhếch miệng cười lạnh, nhìn sang Trương Nhược Dao rồi đột nhiên nói: “Khó được có cơ hội như thế này, có thể giao lưu luận bàn với đệ tử trung viện. Không bằng để ta đùa nghịch đôi chiêu với Lục Vũ cho mọi người xem nhé, mọi người cảm thấy thế nào?”

Mọi người nghe thế thì ngây ngẩn cả người.

Sở Tam Thu muốn khiêu chiến Lục Vũ, chuyện này quá giật gân đi?