Thần Võ Thiên Đế

Chương 125: Một quyền bại địch

Tần Vân tựa như một tôn cự nhân nhìn xuống Lục Vũ nhỏ bé bên dưới.

“Ngươi vĩnh viễn không có tư cách khiêu chiến ta!”

Tần Vân bá khí dâng cao, đây vốn là đòn sát thủ chuẩn bị cho Phương Thanh Sơn nhưng bây giờ lại phải thi triển ra.

Lục Vũ nhắm mắt lại, thức mở đầu của Tần Vân ẩn chứa sát chiêu đáng sợ khiến hắn cảm nhận được uy hiếp.

Một chiêu này lập tức phân cao thấp nên Lục Vũ nhất định phải cẩn thận.

Lạc Nhật quyền, Kình Lôi quyền đều không đủ để ứng phó, U Linh Quỷ Trảo thì không hợp để liều mạng, chỉ có thể thi triển ra tuyệt kỹ chí cường.

Nghĩ đến đây, Lục Vũ thu liễm khí cơ bắt đầu ngoại phóng, chiến ý trong lồng ngực dâng cao, hai mắt lạnh lẽo như đao, khí huyết trong thể nội quay cuồng, Bách Xuyên mạch phát ra thanh âm ngập trời.

Vận chuyển Thốn Tâm Vạn Kình, Lục Vũ toát ra nhuệ khí kinh người, từ tĩnh mà động, bộc phát trong nháy mắt tứa như một thanh đao nhọn, phá vỡ khí thế áp chế của Tần Vân.

Hư không bạo hưởng, khí lãng lăn lộn, cuồng phong bạo loạn quanh người Lục Vũ, khắp nơi trên mặt đất mịt mù bụi bặm di chuyển theo cước bộ của hắn.

Xoẹt, một tiếng sét.

Khí thế trên người Lục Vũ đụng tới khí thế trên người Tần Vân dẫn phát hư không rung chuyển, khí lưu phản kích.

Cả đài thi đấu run rẩy khiến cho những người quan chiến kinh hãi.

“Lục Vũ lại dám liều mạng với Tần Vân, chuyện này quả thực không thể tin nổi!”

“Trong tình huống chênh nhau hai cảnh giới mà Lục Vũ lại chọn cách liều mạng thì tương đương với làm chuyện ngu xuẩn.”

Lúc này, Tần Vân tựa như một tấm bia to, không thể vượt qua.

Lục Vũ không tránh nặng tìm nhẹ mà ngược lại xông pha khó khăn tiến liên liều mạng, điều này khiến cho tất cả mọi người trở nên khiếp sợ.

“Sao hắn lại ngu ngốc như thế chứ, lẽ ra nên tạm tránh mũi nhọn, sau đó lại tùy thời phản kích mới phải.”

Tiểu quận chúa một mặt lo lắng, đạo lý đơn giản như thế ngay cả nàng cũng hiểu thì tại sao Lục Vũ lại không rõ chứ?

Rất nhiều người khi gặp phải tình huống như vậy đều sẽ làm như thế, nhưng Lục Vũ thì không.

Hắn muốn quang minh chính đại kết thúc mọi chuyện tại đây, hắn phải dùng thực lực chứng minh thứ đã mất đi thì hắn nhất định sẽ tự tay đòi lại.

Khiêu chiến không chỉ quan trọng thắng thua mà còn chú trọng quá trình.

“Ngu xuẩn!”

Lời này của Tần Vân cũng là tiếng lòng của nhiều người, không ít người đang thầm mắng Lục Vũ, cảm thấy hắn bảo thủ không chịu thay đổi, đầu óc ngu si.

“Tự đại.”

Lục Vũ đáp trả, khí kình du tẩu dưới chân hóa thành từng sợi linh lực, lại tạo thành một tòa Tụ Linh trận.

Kể từ đò, cuồng phong rít gào, hư không chập chờn, khí lưu chung quanh dũng mãnh lao tới phía Lục Vũ, một tòa Tụ Linh trận lập lòe hiện ra trong mắt mọi người.

“Đây là tứ phẩm Tụ Linh trận, Lục Vũ không ngờ lại tinh thông bày trận.”

Có trưởng lão hoảng sợ, bị thủ đoạn của Lục Vũ gây kinh ngạc.

Đệ tử dưới đài nghe thế thì lập tức sôi trào.

“Thật không nghĩ tới Lục Vũ lại có thủ đoạn này, khó trách hắn dám khiêu chiến Tần Vân.”

“Thật khiến người chờ mong đó, các ngươi nói xem Lục Vũ có hy vọng chiến thắng không?”

“Chuyện này thật khó nói.”

Tần Vân nhìn Tụ Linh trận dưới chân Lục Vũ, trong mắt lộ vẻ chấn kinh và ghen ghét, chiến ý trong lồng ngực ngưng tụ, hai tay chậm rãi đẩy tới trước.

Hư không đang chấn động, phong trụ sau lưng Tần Vân bắt đầu nghiêng tới trước, huyễn hóa thành một con cự long, mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng bộ dáng giương nanh múa vuốt uy hiếp kia khiến cho nhiều người cảm thấy tâm thần sụp đổ.

Lục Vũ nhìn linh khí bốn phía hội tụ như từng đạo hàn quang quấn quanh trên người hắn, giúp khí thế hắn lên cao, chiến ý tận mây.

Tần Vân cảm nhận được biến hóa của Lục Vũ thì lập tức không do dự nữa, miệng rống to một tiếng thi triển ra tuyệt kỹ chí cường Thanh Long đệ nhất thức.

Một thức này tên là Thanh Long Thám Trảo với khí thế nhìn xuống thương sinh, vô địch thiên hạ.

Tần Vân đương nhiên còn chưa phát huy ra được uy lực đó, nhưng đủ để thu thập được Lục Vũ.

Đối mặt với một kích chí cường của Tần Vân thì Lục Vũ hét to vang vọng bầu trời, như nộ long xuất kích, thi triển ra tuyệt kỹ chí cường.

“Bạo Kích Thiên Trọng Phá!”

Lục Vũ thiêu đốt nhiệt huyết, mỗi mộc tấc cơ bắp gân cốt lẫn tế bào trong cơ thể đều thắt chặt lại trong nháy mắt.

Sau đó lực lượng phóng thích, dưới sự dẫn đạo của Thốn Tâm Vạn Kình thì linh lực kinh khủng trong Bách Xuyên mạch trút xuống, dung nhập vào trong quyền kình, từng cơn sóng liên tiếp, sóng sau cao hơn sóng trước, kinh lôi như thế, mãnh kích cuồng bạo.

Trên nắm tay Lục Vũ xuất hiện vô số trọng ảnh, tựa như sóng lớn ngàn trượng không ngừng chồng lên nhau, trùng kích liên tục, mặc ngươi núi cao ngàn thước thì cũng bị một quyền phá đi.

Sau lưng Tần Vân, cự long nhập thể hóa thành một đạo khí kình hình rồng, dung hợp võ hồn, tuyệt kỹ, cảnh giới thành một thể, bạo phát ra uy lực vượt quá mức tưởng tượng.

Tần Vân uốn éo năm ngón tay tựa như long trảo, khóa chặt vị trí trái tim Lục Vũ, đây là muốn đưa đối phương vào chỗ chết.

Đầu ngón tay kình phong như đao, chỉ lực động kim xuyên thạch, nếu bị chạm phải thì sẽ tổn thương nghiêm trọng, nguy hiểm vô cùng.

Một kích này ẩn chứa ý tất sát của Tần Vân, có thể nói nhất định phải được.

Lục Vũ chiến ý kinh thiên, cuồng bạo cực độ.

Ngay tại một khắc phát ra Bạo Kích Thiên Trọng Phá, cả người Lục Vũ tựa như chiến thần lăng thiên, chiến ý trong lồng ngực sôi trào, chỉ ta vô địch.

Bách Xuyên mạch kết hợp với Thốn Tâm Vạn Kình khiến cho một kích này của Lục Vũ cuồng mãnh cực độ, quyền khuynh thiên hạ, không đâu địch nổi.

Thanh Long Thám Trảo đối chiến Thiên Trọng Bạo Kích, hai loại tuyệt kỹ chí phách chí cường trong nháy mắt dấy lên sự hứng khởi, nhiệt huyết của những người quan chiến.

RẦM!

RẦM!

RẦM!

Tiếng vang không ngớt, cuồng lôi giống như mưa.

Xen lẫn tiếng hét của Lục Vũ và Tần Vân, song phương quyền trảo tấn công, liên miên bạo hưởng át đi tiếng hét, che đi tê minh.

Lục Vũ ánh mắt như đao, ngạo khí lăng vân, thân thể đang kịch liệt chấn động, đường vân trên da thịt hiện ra, Kim Thân Bất Diệt đẩy cỗ sóng xung kích kia ra ngoài, Thốn Tâm Vạn Kình đang không ngừng tiêu giảm ngoại lực ăn mòn cơ thể.

Từng tiếng rắc rắc bạo hưởng trong cơ thể Lục Vũ vang lên, mỗi một sợi gân sợi cốt, mỗi một đầu võ mạch giờ khắc này đều như dây cung kéo căng!

Thanh Long đệ nhất thức của Tần Vân quả thực có uy lực kinh người, lại thêm hắn chiếm ưu thế ở phương diện cảnh giới, phối hợp với võ hồn tăng phúc cho nên một kích này nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ thua.

Nhưng mà Lục Vũ thân mang Thiên mạch, Bách Xuyên mạch trong cơ thể lại dung nạp linh lực kinh người, cộng thêm Bạo Kích Thiên Trọng Phá, Thốn Tâm Vạn Kình, Kim Thân Bất Diệt cho nên cách cục ắt phải thua này hắn lại có thể chuyển bại thành thắng.

Tần Vân ngũ quan vặn vẹo, linh lực trong cơ thể nhanh chóng rút đi, tay phải bấm tay như câu, muốn bẻ vụn nắm đấm của Lục Vũ, móc tim của hắn ra, đánh chết hắn tại chỗ.

Đáng tiếc, nắm đấm của Lục Vũ lại cuồng bạo cực kỳ, quyền sau mạnh hơn quyền trước, đánh cho long trảo của Tần Vân biến hình.

Chỉ trong khoảnh khắc mà quyền trảo của song phương đã giao kích nhau mấy trăm lần, lực gặp lực sinh ra lực phá hoại đáng sợ, ai có thể kiên trì thì người đó giành được thắng lợi.

Phương diện này thì Tần Vân tự nhận mười phần chắc chín, bởi vì hắn cao hơn Lục Vũ hai cảnh giới.

Nhưng ai có thể ngờ được nắm đấm của Lục Vũ lại cuồng bạo đến mức khiến cho người ta phải kinh sợ như thế, rốt cục đánh nát long trảo của Tần Vân, đánh cho ngũ tạng của hắn vỡ vụn, xương ngực gãy sạch.

Trong tiếng hét giận dữ thê lương đau đớn không cam lòng, Tần Vân bay rớt ra ngoài.

Một màn này như thời gian ngừng lại, khiến tất cả mọi người sợ đến ngây người.

Trước đó chí ít có khoảng sáu bảy phần người quan chiến cảm nhận trận này Tần Vân tất thắng, nhưng kết quả lại khiến cho mọi người không thể tin nổi.

Lục Vũ dùng thân phận cảnh giới Tụ Linh tứ trọng khiêu chiến Tần Vân, dưới tình huống Tần Vân thi triển ra tuyệt kỹ mạnh nhất, tất cả mọi người cho là hắn chắc thắng thì Lục Vũ lại dùng phương thức càng thêm cuồng bạo đánh cho đối phương thất bại.