Hạc lão tam không biết kiếm pháp của Giang Thần lợi hại, hắn cho rằng bằng vào tốc độ đã có thể chém giết được vị đệ tử Thiên Đạo môn này.
- Được... Kiếm rất là lợi hại, chỉ có điều coi như là như vậy thì ngươi cũng không... Không thể nào biết được vị trí của ta!
Tay của Hạc lão tam che vết thương trước ngực, không cam lòng nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng.
- Bởi vì công pháp huyền bí của ngươi cấp thấp, có quá nhiều kẽ hở.
Giang Thần nói.
Một môn công pháp, sẽ bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà xảy ra biến hóa, trở nên hoàn toàn thay đổi, chuyện này cũng rất có khả năng.
Ví dụ như một môn phái, có một bản công pháp Thiên cấp.
Sau đó, môn phái gặp phải nguy cơ, đệ tử trong môn đào tẩu tứ tán.
Sau đó, những đệ tử này tự mình tổng kết quy nạp từ một bộ phận của công pháp, sáng tạo ra công pháp mới rồi truyền thụ cho hậu nhân, chỉ là bởi vì không đủ hoàn chỉnh cho nên cấp bậc của công pháp sẽ biến thành địa cấp hoặc là cấp thấp hơn nữa.
Sau đó những công pháp này lại tiến thêm một bước, bởi vì nguyên nhân tương tự mà lại diễn biến.
Hạc trưởng lão tu luyện công pháp huyền bí, chính là công pháp Hoàng cấp sau diễn biến.
Giang Thần cũng có thể suy đoán ra được là từ bản công pháp Thiên cấp nào diễn biến mà thành, cho nên đương nhiên có thể lập tức nhìn ra kẽ hở.
Nghe thấy công pháp mà bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bị nói là không đủ tư cách như vậy. Hạc trưởng lão tức giận thổ huyết, khi chết hai mắt trừng lớn, có thể thấy được hắn không cam tâm bao nhiêu.
Người của Đao Kiếm bang không nghĩ tới Giang Thần lại thần dũng như vậy, dùng một chiêu đã chém giết được Hạc lão tam có cảnh giới còn cao hơn so với mình.
Hiện tại, bọn họ đã cưỡi hổ khó xuống, không biết nên làm gì, bọn họ không muốn xảy ra xung đột với Giang Thần, lại không biết Giang Thần có chịu bỏ qua cho mình hay không.
Lúc này, Sở Lạc nhặt viên đan dược rơi xuống từ trong tay Hạc lão tam, nhét vào trong miệng.
Chợt, nàng đứng lên, vẻ mặt như băng, giết về phía người của Đao Kiếm bang.
Nhìn thấy tình cảnh này, Giang Thần thu hồi Xích tiêu kiếm lại.
Thực lực của Sở Lạc không yếu, Tụ nguyên cảnh hậu kỳ viên mãn, nắm giữ kiếm điểm, người của Đao Kiếm bang ở trước mặt nàng chỉ có thể nói là một đám người ô hợp mà thôi.
- Đa tạ đã hỗ trợ.
Lúc Sa Lan nói chuyện lặng lẽ đánh giá gò má của Giang Thần, mí mắt bỗng nhiên buông xuống, gảy mái tóc, mở miệng cười nói:
- Thì ra kiếm pháp của ngươi kinh người như vậy, trước đó ta đã coi thường ngươi.
Dân phong Đại Tề quốc hung mãnh, sùng vũ lực, chỉ có nam nhân mạnh mẽ mới lọt vào mắt xanh của nữ nhân.
- Không sao, sao ngươi không ở cùng ca ca ngươi vậy?
Giang Thần hỏi.
- Ngươi muốn biết Văn Tâm và Mạnh Hạo ở đâu đúng không?
Sa Lan hỏi ngược lại.
Giang Thần có chút bất ngờ, nữ nhân này không chỉ thông minh mà lại còn rất thẳng thắn.
Nhìn thấy biểu hiện của Giang Thần, Sa Lan như được xác định, nàng nói:
- Bọn họ và ca ca của ta chạy về một hướng khác, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Dám có ý tứ với đệ tử của Phù Không đảo, các ngươi muốn chết.
Sở Lạc đột nhiên quát lạnh một tiếng, người của Đao Kiếm bang bị giết cho không còn manh giáp, nàng còn không hết hận. Lại dùng sức vung lưỡi kiếm tràn ngập máu tươi, hừ lạnh một tiếng.
Nàng như nghĩ đến cái gì đó mà nhìn về phía Giang Thần, nói:
- Ngươi từ bên ngoài tiến vào hay sao? Bên ngoài là nơi nào, có thể đi ra ngoài được không?
- Không phải các ngươi từ bên ngoài tiến vào hay sao?
- Không phải, phía sau có một cái cửa nhỏ.
Sa Lan nói.
Giang Thần nói rõ tình huống ở bên ngoài, sau khi biết được bị vây ở dưới lòng đất này, mấy nữ đệ tử của Phù Không đảo rối loạn. Có một người còn đang len lén lau nước mắt.
- Sư tỷ, chúng ta phải làm sao đây? Liệu có phải chúng ta sẽ chết ở chỗ này hay không?
- Muội không muốn chết!
- Ta... Ta cũng không biết.
Sở Lạc hoảng hồn, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Nơi này là hoàng lăng, các đời hoàng đế Chu Tước quốc chết đều bị đưa vào nơi này, có lẽ sẽ có đường ra.
Giang Thần nói.
Nghe vậy, ánh mắt của Sở Lạc và Sa Lan và chúng nữ sáng lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn tới phía hắn.
- Làm sao ngươi biết được?
- Nhanh mang chúng ta đi ra ngoài đi!
Đối mặt với sự chờ mong của nữ đệ tử Phù Không đảo, Giang Thần thờ ơ không động lòng, dựa vào bên cạnh bàn, nói:
- Mang các ngươi đi ra thì được, vấn đề là có ích lợi gì không?
- Chỗ tốt?
Vẻ mặt của Sở Lạc mang theo một chút nghi hoặc.
- Không sai, vừa nãy ta đã cứu các ngươi một mạng, vừa rồi không tính với các ngươi.
Giang Thần khẽ cười nói.
Hắn vẫn nghĩ mãi không thông, tại sao nữ nhân Sở Lạc này nhất định phải lấy địa đồ lại.
Vật như dấu ấn kia là vật tiêu hao, mọi người cũng có thể dùng, cầm địa đồ lại đối với nàng cũng không có ích lợi gì cả.
Giải thích duy nhất là hai người có cừu oán, nhưng hắn xác định mình không quen biết nữ nhân này.
Lúc vừa mới bắt đầu, hắn cho rằng Sở Lạc và Ninh Hạo Thiên có quan hệ gì đó. Cho nên mới tìm đến mình gây phiền phức, sau đó hắn phát hiện ra khi nàng hỏi mình địa đồ, nàng căn bản không biết mình là ai.
Như vậy chỉ có một giải thích, nữ nhân này vắt cổ chày ra nước, vắt chày ra nước.
- Người trên Công tử bảng rất sợ chết, Mỹ nhân bảng vì một chút lợi nhỏ một bước cũng không nhường, quả thực là có ý tứ.
Đúng như hắn suy nghĩ, Sở Lạc nghe rõ ý của hắn, trên mặt hết sức xoắn xuýt.
- Ngươi muốn chỗ tốt gì?
Vẫn là nữ đệ tử lén lút khóc kia nói.
- Các ngươi có món đồ gì đáng giá để đổi tính mạng của các ngươi hay không?
Giang Thần nói.
Nghe vậy, vẻ mặt của Sa Lan phía sau rất quái lạ, nàng cảm thấy câu nói này của Giang Thần như đang ám chỉ cái gì đó.
Ở trong không gian đóng kín mà lại tuyệt vọng này, một nam nhiều nữ, Giang Thần lại có thực lực mạnh mẽ và biện pháp đi ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ muốn nhân cơ hội làm cái gì đó.
Sa Lan suy đoán như vậy, Sở Lạc thì lại nhận định như thế, nàng nói:
- Không ngờ ngươi lại giống như đám nam nhân của Đao Kiếm bang! Lại còn nói uyển chuyển như vậy, dối trá!
Giang Thần không giải thích mà chỉ nhún vai một cái, nói:
- Vậy các ngươi cứ đợi ở chỗ này đi.
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi.
- Chờ một chút, Giang sư huynh, linh khí của ta là cấp một, có thể mang ta ra ngoài hay không?
Nữ đệ tử khóc lóc yếu đuối nói.
- Không thể để cho hắn tiện nghi!
Sở Lạc rất là đau lòng, cho dù trong tay nàng là linh khí cấp ba cũng vậy.
- Trước đó linh khí mà ta mua cho người của ta đều là cấp ba, rất xin lỗi, ta không cho thứ này đáng để ta mang các ngươi ra ngoài. Như vậy đi, thanh kiếm trong tay Sở Lạc sư tỷ của các ngươi rất tốt đó.
Giang Thần nói.
- Đừng mơ tưởng!
Sở Lạc căm giận nhìn hắn, nói:
- Kiếm này là do sư phụ ta tặng, nhất định ta sẽ không cho ngươi, ngươi cố ý nói như vậy, muốn buộc ta đi vào khuôn phép đúng không?
- Như vậy sao, vậy thì hi vọng chúng ta có thể gặp lại ở mặt đất.
Giang Thần nói.
- Chờ một chút, ngoại trừ linh khí ra... Những vật khác có thể được không?
Vẫn là nữ đệ tử tiếc mạng kia nói ra lời này, chỉ là mặt nàng đã ửng đỏ.
- Ngươi nói những thứ khác là chỉ cái gì chứ?
Giang Thần rất hứng thú hỏi.
- Ngươi... Ngươi biết rồi mà còn hỏi.
Thanh âm của nữ đệ tử này nhỏ đến mức không nghe thấy được, ý tứ rất rõ ràng.
- Ồ!
Giang Thần ồ một tiếng dài, vẻ mặt như tỉnh ngộ, nói:
- Nếu đã như vậy, ta chỉ có hứng thú đối với Sở Lạc sư tỷ của các ngươi thôi. Như vậy đi, giao thanh kiếm ra đây, hay là các ngươi định ở lại đây?
Tức thì, mấy nữ đệ tử Phù Không đảo nhìn về phía Sở Lạc.
Đương nhiên các nàng sẽ không buộc Sở Lạc dâng thân thể của mình lên, mọi người chỉ hi vọng nàng giao thanh kiếm kia ra.
Linh khí rất quý trọng, thế nhưng tính mạng lại còn quan trọng hơn nha.
Nhưng mà, cho dù bọn họ hiểu đạo lý này, thế nhưng dường như Sở Lạc lại không hiểu, nàng cắn chặt răng, cầm kiếm trong tay thật chặt, chỉ lo người khác cướp đi kiếm của nàng.
- Ngươi... Nếu như ngươi mang chúng ta ra ngoài, sau đó lại đến Phù Không đảo cầu thân, ta sẽ đồng ý với ngươi.
Sở Lạc nói.
- Sư tỷ.
Đám nữ đệ tử Phù Không đảo hầu như không nói gì, một cái linh kiếm mà thôi, có cần thiết phải làm như vậy hay không?
- Ha ha ha ha, đùa giỡn các ngươi chơi mà thôi. Ta căn bản không biết lối ra ở đâu.