Giang Thần cảm thấy một thiếu nữ ngại ngùng chạy tới nói chuyện làm ăn rất là thú vị, cho nên lúc này mới cười nói với nàng.

Chỉ có điều, bởi vậy cũng để lại ấn tượng ngả ngớn cho Văn Mộng.

- Sư huynh, đã mang linh đan tới chưa?

Văn Mộng nói.

- Ừm.

Tay phải của Giang Thần vung lên, nạp giới trên ngón trỏ tức thì lập lòe một hồi, ba cái hộp gỗ thật dài đột nhiên xuất hiện.

- Nạp giới?

Văn Mộng cả kinh, đây chính là biểu tượng thân phận so với thuyền phi hành còn cao quý hơn.

Trong giây lát, Văn Mộng đã hối hận về phản ứng của mình, nếu như nhiệt tình đáp lại chuyện cười vừa nãy thì sẽ tốt biết bao.

- Sư huynh, có thể giới thiệu về những linh đan này một chút hay không?

Văn Mộng nói.

Giang Thần gật gù, Mạnh Hạo mở ba cái hộp gỗ ra, trong mỗi cái hộp gỗ có chừng trăm viên linh đan, màu sắc và to nhỏ không đồng đều, hiển nhiên là ba loại linh đan không giống nhau.

- Đây là Hóa nguyên đan...

Giang Thần lập tức giới thiệu đặc tính của ba loại linh đan, nói:

- Ngươi nói những chuyện này cho cấp trên ngươi nghe, lại gọi Linh đan sư đến.

- Được.

Văn Mộng không phải là Linh đan sư nhưng cũng có thể nghe ra ba loại linh đan này không đơn giản cho nên lập tức rời khỏi nơi này.

- Không nghĩ tới Thiên Đạo môn còn có nữ tử khả ái như vậy.

Mạnh Hạo cười nói.

Không bao lâu sau, Văn Mộng và một tên quản sự đã trở về, lại mang Giang Thần và Mạnh Hạo tới phòng càng lớn hơn nữa.

- Sư huynh chờ một chút, chúng ta đã sai người đi mời trưởng lão.

Văn Mộng nói.

- Thương hội của các ngươi không có Linh đan sư của mình sao?

Giang Thần hiếu kỳ nói.

- Có thì có, chỉ có điều những loại linh đan này ta chưa từng nghe nói, không thể nào nghiệm chứng được. Cho nên phải cần trưởng lão có kinh nghiệm phong phú mới có thể phán đoán được giá trị của nó.

Tên quản sự kia nói.

Giang Thần nghĩ thầm nếu như vậy, ban đầu nên trực tiếp đi tìm môn phái xây dựng thương hội, có lẽ đã bớt đi được không ít chuyện so với hiện tại.

- Quý khách, đây là Vân La trà tốt nhất của chúng ta.

Quản sự nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, cho nên nhiệt tình rót một chén trà cho hắn.

- Vân La trà?

Mạnh Hạo kinh ngạc thốt lên một tiếng, trà này hắn đã nghe nói qua, lá trà này có giá trên trời, mấy vạn mới có thể mua được một chút.

Chỉ có điều, nó là thánh phẩm bên trong trà, khẽ nhấp một cái, trong miệng đã cảm thấy tràn ngập mùi thơm, đối với cảnh giới của bản thân cũng có rất nhiều chỗ tốt.

Giang Thần tiếp nhận trà từ tay quản sự, cũng rót một chén cho Mạnh Hạo, sau đó hắn lại ngồi xuống.

Hành động này khiến cho trong lòng Mạnh Hạo ấm áp, trong mắt người ngoài, hắn chỉ là tùy tùng của Giang Thần, hắn cũng không có một lời oán hận. Thế nhưng hành động nho nhỏ này đã khiến cho hắn cảm động.

Không bao lâu, từ bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân.

- Có lẽ trưởng lão đã đến rồi.

Quản sự kích động chạy đi mở cửa, thế nhưng nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng đờ. Người đứng ở ngoài cửa là một người thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp, đương nhiên sẽ không phải là trưởng lão của Thiên Đạo môn.

- Sư phụ ta đang trên đường tới, ta tới xem trước một chút.

Thiếu nữ này không thèm để ý tới phản ứng của quản sự mà trực tiếp đi vào, đôi mắt hạnh đánh giá chung quanh. Khi nhìn thấy Giang Thần và Mạnh Hạo, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Đại sư đâu rồi?

Sau khi xác định trong phòng không có người mà mình muốn tìm, thiếu nữ hỏi quản sự một câu.

Quản sự cảm thấy đầu óc mơ hồ, lông mày nhíu lại, có chút không xác định nói:

- Tiêu Tiêu tiểu thư, ngươi đang nói tới chủ nhân của linh đan sao?

- Đúng vậy, không phải nói có người lấy ra ba loại linh đan từ trước tới nay chưa từng gặp qua hay sao?

Thì ra, thiếu nữ này cho rằng người lấy ra ba loại linh đan này nhất định sẽ giống như sư phụ nàng, hơn năm mươi tuổi, tóc trắng xoá mới đúng.

- Là vị khách nhân này.

Quản sự vô cùng kiêng kỵ đối với thiếu nữ này, cho nên cũng không dám đắc tội với nàng.

Theo tay của quản sự chỉ, ánh mắt của thiếu nữ tên là Tiêu Tiêu rơi vào trên người Giang Thần.

Chợt, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Những linh đan kia là ngươi luyện chế?

Nàng nhìn Giang Thần rồi hỏi.

- Đúng vậy.

Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ giận dữ. Thế nhưng cũng không phát tác với Giang Thần.

- Các ngươi cứ như vậy mà tùy tiện gọi sư phụ ta tới hay sao?

Quản sự nghe thấy linh đan là do Giang Thần luyện chế, hắn cũng sợ hết hồn. Bởi vì không có nguyên nhân gì khác, tuổi của Giang Thần còn rất trẻ, đâu có năng lực luyện chế linh đan như vậy cơ chứ?

Hắn chỉ nghe được miêu tả của Văn Mộng đối với linh đan cho nên mới cho rằng ba loại linh đan này không đơn giản, hắn cũng không có nghi ngờ độ thật giả trong chuyện này.

- Ngươi chưa từng hỏi linh đan xuất phát từ tay ai sao?

Quản sự quát hỏi.

Thân thể Văn Mộng run lẩy bẩy, cúi đầu không dám nói lời nào.

- Xem ra trà này chúng ta sắp không uống được rồi.

Giang Thần nhìn một màn xảy ra trước mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, thả chén trà xuống.

- Ngươi nói vậy là có ý gì? Sư phụ ngươi còn chưa tới, cho nên vẫn chưa tới thời điểm kết luận nha.

Mạnh Hạo bất mãn đứng dậy, biểu thị sự kháng nghị của mình.

Tiêu Tiêu đánh giá hắn từ trên xuống dưới một chút, lại khinh bỉ nói:

- Ngươi thì tính là thứ gì chứ? Không phải là đệ tử Thiên Đạo môn, có tư cách nói chuyện này với ta sao?

- Vậy ngươi là ai? Không phải cảnh giới cũng như ta hay sao?

Mạnh Hạo đỏ mặt, hắn đã mất đi sự kiên nhẫn đối với nữ tử không rõ lai lịch này.

- Cảnh giới? Ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Ta là thiên tài linh đan, sư phụ ta là Dược trưởng lão của Thiên Đạo môn, cảnh giới không cao, thế nhưng cũng đã là đệ tử nội môn.

Tiêu Tiêu không hề tức giận, trái lại còn rất đắc ý nói ra thân phận của mình.

- Dược trưởng lão?

Mạnh Hạo giật nảy mình, người này cũng là Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đạo môn, phụ trách linh đan trong môn phái, có quyền uy vô thượng. Thân là đồ đệ của hắn, khó trách tên quản sự kia lại kiêng kỵ như vậy.

- Hiện giờ đã biết sợ rồi sao? Thừa dịp sư phụ ta chưa tới, mau rời khỏi đây đi.

Tiêu Tiêu cười lạnh nói.

- Nói cho cùng, ngươi không tin linh đan của ta, nếu như ngươi nói mình là đồ đệ của Dược trưởng lão, như vậy có lẽ cũng có chút ánh mắt chứ nhỉ.

Giang Thần vẫn im lặng không lên tiếng mở miệng, mở miệng nói ra một câu khiến cho Tiêu Tiêu tỉnh táo lại.

Ánh mắt của nàng rơi vào trong hộp gỗ ở trên bàn, mang theo vẻ khinh thường, tay mở hộp gỗ ra, một mùi thuốc phả vào mặt.

- Một ít tên lừa đảo cũng có hương liệu đặc thù, lừa gạt những người không có kiến thức kia a.

Tiêu Tiêu bĩu môi, lấy một viên linh đan lên, lại đặt ở trước mắt nhìn kỹ, lại đặt ở chóp mũi ngửi một cái.

Chợt, nàng cũng mặc kệ Giang Thần có đồng ý hay không mà bẹo một ít rồi để vào trong miệng.

Rất nhanh, nàng lại phun những thứ trong miệng kia ra, sau đó nhìn về phía Giang Thần, hỏi:

- Linh đan loại khôi phục?

- Không sai, cái này gọi là Hoàn linh đan.

Giang Thần có chút khen ngợi nhìn nàng một cái rồi nói.

- Một viên có thể khôi phục được mấy phần? Bao lâu mới có hiệu quả?

Tiêu Tiêu lại nói.

Cái gọi là mấy phần là chỉ một thành mấy phần lực lượng của bản thân.

Linh đan loại khôi phục có lợi hại đến đâu thì cũng không thể một viên làm cho người ta sinh long hoạt hổ, cần phải nhét một lượng lớn linh đan vào trong miệng mới được.

Vì lẽ đó, tiêu chuẩn để phán đoán loại linh đan này chính là một viên có thể khôi phục được bao nhiêu.

Linh đan khôi phục phổ thông là một thành mấy phần trăm.

Hơi hơi khá một chút thì sẽ vượt qua mức này, đạt đến hơn 10%.

Nếu như có thể đạt đến 20%, như vậy chỉ có thần phẩm thì mới có thể làm được.

Đương nhiên, tiêu chuẩn này là căn cứ vào Tụ nguyên cảnh trung kỳ nhập môn mà định ra. Dù sao người không cùng cảnh giới, lượng chứa đựng lực lượng của bản thân sẽ không giống nhau.

- Từ 40% đến 50%.

Giang Thần nói.

- Cái gì?

Tiêu Tiêu nhíu mày, hoài nghi có phải mình đã nghe nhầm rồi hay không.

- Từ 40% đến 50%.

Giang Thần lặp lại một lần nữa.

Lần này Tiêu Tiêu đã nghe rõ ràng, nhìn Giang Thần mấy giây, nàng hỏi:

- Ý của ngươi là, linh đan khôi phục mà ngươi luyện chế ra có thể khôi phục được từ 40% đến 50% hay sao?

- Đúng vậy.

Giang Thần gật gù.

- Ha ha ha ha!

Tiêu Tiêu ôm bụng cười to, nước mắt chảy ra.