Giang Thần không có tên lửa, không có trận pháp, càng không có đường lui.

Ninh Bình vô cùng đắc ý, hắn rất hưởng thụ thời khắc này.

Nếu như không có các trưởng lão ở trên không trung nhìn vào thì hắn còn có thể kéo Tô Thiến đến trước mặt của Giang Thần, mạnh mẽ trả thù khuất nhục mà Giang Thần đã mang đến cho hắn.

- Ngươi truy sát ta một ngày một đêm, còn chưa nói cho ta biết nguyên nhân a.

Giang Thần nói

- Chuyện này còn không đơn giản sao? Ngươi gia nhập Thiên Đạo môn, đã đưa ra tín hiệu nguy hiểm khiến cho chúng ta không thể không giết ngươi a.

Ninh Bình khẽ cười nói.

- Chỉ bởi vì như vậy thôi sao? Các ngươi cướp đoạt Thần mạch của ta, còn không cho phép ta có tương lai hay sao?

Giang Thần biết rõ lúc này không nên tức giận, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được.

Nụ cười trên mặt của Ninh Bình càng thêm xán lạn, hắn giang rộng hai tay, nói:

- Nghe ngữ khí yếu đuối này của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn tìm kiếm công bằng chính nghĩa hay sao? Ha ha ha ha, ngươi và phụ thân ngươi thật là khờ. Rõ ràng lúc đó có cơ hội ngồi nói chuyện, có thể thu được vô số của cải cho Nam phong lĩnh. Thế nhưng các ngươi lại lựa chọn đường chết. Hiện giờ thì tốt rồi, phụ thân ngươi sống không bằng chết, ngươi cũng chỉ có kêu rên mà thôi.

- Kêu rên sao?

Giang Thần giận dữ cười, cầm Xích tiêu kiếm thật chặt.

- Sao nào? Ngươi không phục sao, thế nhưng ngươi có biện pháp gì cơ chứ? Yếu bị mạnh bắt nạt, đáng đời cho ngươi xui xẻo.

Trong tay của Ninh Bình cũng xuất hiện một thanh trường thương, phối hợp với Ngân long giáp, nhìn hắn giống như tướng quân từ chiến trường trở về.

- Đầu của ngươi sẽ là thứ đầu tiên ta lấy lại từ Hắc Long thành.

Giang Thần lạnh lùng nói.

- Vẫn còn mạnh miệng lắm nhỉ.

Ninh Bình bĩu môi, nắm thương tiến lên phía trước, Ngân long giáp trên người bắn ra uy năng đáng sợ, người như chiến xa xông tới phía trước.

Dù cho không cần ngân thương, bằng vào va chạm cũng đã có thể làm cho Giang Thần bị trọng thương.

Đương nhiên, tiền đề là Giang Thần không có Xích tiêu kiếm trong tay.

- Phi long tại thiên!

Một thức thương pháp của Ninh Bình rất đúng quy đúng củ, hơn ở chỗ chân nguyên hùng hậu. Lại thêm Ngân long giáp trên thân, dù cho là kẻ địch có cảnh giới tương đồng thì cũng sẽ phải tạm lánh mũi nhọn.

Chỉ có điều Giang Thần không thể lùi, hắn đang đứng ở vách núi, nên đó cũng là nguyên nhân khiến cho Ninh Bình cao hứng như vậy.

- Trường Hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức!

Giang Thần sử dụng kiếm chiêu đắc ý, ánh kiếm rực rỡ loá mắt, phong mang ẩn chứa bên trong lại rất là trí mạng.

- Đứng trước lực lượng tuyệt đối, quản ngươi là kiếm ý hay là kiếm điểm, tất cả đều không có tác dụng!

Ninh Bình không trốn không tránh, đặc biệt hung hăng nghênh đón.

Rất nhanh, hắn đã phải trả giá.

Ba kiếm tạo thành hình tam giác bắn tới trước ngực hắn, một kiếm chặt đứt ngân thương, hai kiếm khác phân biệt đâm trúng vai và ngực của hắn.

Điều khiến cho Ninh Bình sợ hãi chính là, Ngân long giáp không thể ngăn cản được phong mang từ kiếm.

Ngực mơ hồ đau đớn, đặc biệt là vị trí vai, linh kiện bao bọc cánh tay đã bị phá huỷ, khiến cho tay trái của hắn không có cách nào nhúc nhích được.

Hắn nhanh chóng nhìn về phía Xích tiêu kiếm trong tay của Giang Thần.

Lưỡi kiếm được khí mang bao phủ đã lớn hơn không ít, đặc biệt là khi Giang Thần rót chân nguyên vào, khí mang như ngọn lửa hừng hực được dội thêm dầu, tăng vọt thành một thanh thần kiếm không gì không xuyên thủng!

Lại nhìn trên mặt Giang Thần, không có bất kỳ một chút biểu hiện nào. Chỉ có một đôi mắt tỏa ra phong mang còn sắc bén hơn so với kiếm.

Ninh Bình hoảng hốt, lui nhanh về phía sau.

- Ta không phải là đối thủ của hắn? Đây là chuyện không thể nào.

Ninh Bình nhanh chóng tỉnh táo lại, định thần. Vừa mới nhìn lại thì đã phát hiện ra cánh tay cầm kiếm của Giang Thần hơi run rẩy, có máu tươi từ năm ngón tay chảy ra.

- Ta đã nói rồi, cứng đối cứng với ta, làm sao có khả năng không bị thương một chút nào cơ chứ?

Ninh Bình yên lòng, cho dù Ngân long giáp bị hao tổn, thế nhưng mình không bị thương, nhưng Giang Thần thì lại không giống a.

Chợt, Ninh Bình ném đoạn thương đi, rút bội đao treo lơ lửng ở bên hông ra.

- Ta quên nói cho ngươi, thứ ta am hiểu chính là đao pháp.

Ninh Bình nói.

- Coi như Ngân long giáp của ta hỏng, ta cũng sẽ lấy mạng ngươi!

- Vạn điệp đao lãng!

Ôm suy nghĩ này, Ninh Bình như là phát điên, liên tục thi triển đao pháp, giống như sóng biển đánh tới, sóng sau mạnh hơn sóng trước.

Với trình độ kiếm đạo của Giang Thần, đương nhiên sẽ không bị đao pháp như vậy bại.

Nhưng mà, chung quy hắn vẫn phải ra tay đón đỡ, dù cho hóa giải phần lớn lực lượng trong đao thì vẫn sẽ bị lực lượng cực lớn lan đến gần.

Hai người ngươi tới ta đi ở trên vách núi, cực kỳ kịch liệt, khiến cho trong lòng người xem run sợ.

Những thuộc hạ cầm cung nỏ của Ninh Bình hết sức chăm chú, cùng chuẩn bị bắn tên.

- Không thể có vấn đề gì a.

Tô Thiến là người sốt sắng nhất. Vì Giang Thần là chỗ bẩn trong đời của nàng, cho nên nhất định phải thanh trừ đối phương.

Nhìn Giang Thần càng ngày càng bị thương nhiều hơn, mà Ninh Bình vẫn chỉ dừng lại ở mức độ Ngân long giáp bị tổn hại.

- Coi như Ngân long giáp bị phế, Ninh Bình vẫn không bị tổn hại một cọng lông nào. Đến lúc đó sẽ chiến một trận cùng Giang Thần, chắc chắn hắn ta sẽ phải chết.

Nghĩ tới đây, Tô Thiến nở nụ cười thoả mãn.

Giữa bầu trời, Lý trưởng lão cũng rất kích động, thầm nói:

- Ta đã nói rồi, hắn không còn con bài chưa lật nào nữa. Cho dù có lợi hại thì cũng không thể không quan tâm tới chênh lệch cảnh giới a.

Hắn chú ý tới Vân Hạc trưởng lão vẻ mặt khó coi ở bên cạnh, lại đắc ý cười nói:

- Vân Hạc, có một số việc miễn cưỡng không được a.

Vân Hạc trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện với hắn.

Nhưng hắn không thể không thừa nhận, tình cảnh của Giang Thần nguy hiểm.

Giang Thần thở hồng hộc, trên người có từng vết máu, cũng may hắn lẩn tránh đúng lúc, những vết máu kia không đủ sâu.

Ngoại trừ thương thế ra, chân nguyên của Giang Thần cũng kém xa Ninh Bình.

Hắn là Tụ nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh cao, Ninh Bình là hậu kỳ nhập môn, lượng chân nguyên chứa đựng được không cùng một cấp bậc.

- Bó tay chịu trói, dáng vẻ này của ngươi rất khó coi a.

Ninh Bình cười đùa.

- Gần đủ rồi.

Giang Thần nói.

- Cái gì?

Ninh Bình không phản ứng lại.

Giang Thần không trả lời hắn mà chỉ liếc mắt nhìn vết kiếm trên mặt Ngân long giáp, đột nhiên hắn thay đổi kiếm chiêu, hai chân luân phiên bước ra.

- Kiếm vũ toàn phong!

Chiêu thức này là một tuyệt chiêu do Giang Thần tự mình sáng tạo ra ở trong đại sơn.

Hòa tất cả ưu thế của bản thân vào nhau, ví dụ như: Thái Cực hoàn, Loa toàn chân nguyên, cùng kiếm ý hoàn chỉnh.

Nhìn thấy Giang Thần lui ra. Ninh Bình đang muốn bước lên trước truy kích, thế nhưng vừa tới gần thì đã bị Xích tiêu kiếm bức lui.

Hắn chưa kịp nhìn thấy rõ đã xảy ra chuyện gì thì trong thiên địa đã có gió lốc, lấy Giang Thần làm trung tâm, trong thời gian cực ngắn đã hình thành một cột gió. Uy năng rất lớn, Giang Thần trong gió nhấc mọi người lên khỏi mặt đất.

Nhưng hắn không bị mất đi sự cân bằng, trái lại còn vung kiếm ra ở trong gió.

Mỗi một kiếm hạ xuống, sức hút của gió xoáy lại càng mạnh.

Đá vụn trên đất lập tức bị hút qua đó, vật cưỡi của đám thuộc hạ Ninh Bình nhận ra được nguy hiểm, lập tức trở nên hỗn loạn.

- Ninh Bình thiếu gia, mau trở về!

Có người nhận ra được nguy hiểm, lập tức hô lớn.

- Bắn hắn, bắn hắn!

Ninh Bình một mặt lùi về phía sau, một mặt hạ lệnh.

Mũi tên phóng tới, tốc độ dưới sức hút nhanh đến cực hạn, nhưng sau khi tới gần trụ gió đã lập tức bị xoắn thành phấn vụn.

- Ninh Bình, chết đi cho ta!

Đợi súc thế xong, Giang Thần vung ra một kiếm chiêu, uy năng của trụ gió đã hóa thành một thanh kiếm, chém về phía Ninh Bình.

Ninh Bình tự biết trốn không thoát. Hắn muốn ỷ vào Ngân long giáp để tránh thoát, hai tay bảo vệ đầu mình.

Thế nhưng, ngay thời khắc khi thanh kiếm bằng gió chém tới, Ninh Bình phát hiện ra Ngân long giáp trên người đã nứt toác, hơn nữa còn là dọc theo vết kiếm Giang Thần để lại trước đó.

- Lẽ nào Giang Thần dùng máu tươi để đánh đổi lấy những vết nứt này sao?

Trong lòng Ninh Bình xuất hiện suy nghĩ này, rơi vào trong khủng hoảng. Thế nhưng lúc này nói cái gì cũng đã muộn, kiếm gió từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy người hắn.