Tin tức Thủy Thuần thảm bại nhanh chóng lan truyền ra.
Một trận quyết đấu phân sinh tử, người đến chỉ có một phần mười người trong Anh Hùng điện.
Nguyên nhân chính là rất nhiều người đều cho rằng Thủy Thuần sẽ thắng lợi không có gì bất ngờ cả.
Bây giờ nghe thấy kết quả như thế, mỗi một người đều cực kỳ hối hận, đã bỏ qua chuyện tận mắt nhìn thấy Giang Thần làm được như thế nào.
Mặt khác, Giang Thần đánh bại Thủy Thuần, cũng làm cho bản thân leo lên Chiến lực bảng.
Đứng thứ bốn mươi hai, cũng có ý nghĩa ở trong Anh Hùng điện người mạnh hơn hắn chỉ có bốn mươi mốt người.
Mà thực lực mới chỉ là Thông thiên cảnh tầng một, khiến cho người ta rất hiếu kỳ rốt cuộc khi Giang Thần đột phá Thông thiên cảnh đã khai phá ra mấy cái kỳ mạch mới mạnh như vậy.
Có điều, cuộc chiến đấu này ngoại trừ khiến cho người ta nhận rõ thực lực của Giang Thần ra, cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Giang Thần và Ứng Vô Song vẫn không bị mỗi một cái vòng tròn của Anh Hùng điện tiếp nhận như cũ.
Hai người cũng lười đi hòa nhập vào trong.
Ứng Vô Song lại tới nơi ở của Giang Thần tìm hắn, muốn nhìn một chút xem thiết bị tu hành Giang Thần đã nói trước đó.
- Đây là cái gì?
Rất nhanh nàng đã có phát hiện ra.
Ba viên bi thép màu sắc không đồng đều đang dùng một loại tốc độ đều đều xoay tròn ở trong lòng bàn tay của Giang Thần.
- Ngươi thử xem đi.
Giang Thần thu hồi bi thép, đưa tay ra.
Ứng Vô Song đưa tay ra đón, từng viên bi thép một rơi vào trong lòng bàn tay, trọng lượng gần như đồng đều.
Ứng Vô Song không nhìn ra được có chỗ gì đặc biệt, nàng nói:
- Đùng để làm ám khí hay sao?
Nếu như là như vậy thì trọng lượng không phải chỉ có như vậy không thôi.
Nếu muốn đả thương được Thông thiên cảnh, nhất định bi thép phải là huyền thiết cứng rắn, nếu không còn chưa tới gần người đã bị đánh nát rồi.
- Ngươi vận chuyển Thiên chi hoàn, phóng công lực ra ngoài, lại ngăn cản giống như ta vừa nãy mà xem.
Giang Thần nói.
- Chuyện này có gì khó chứ.
Ứng Vô Song không phản đối, coi như là Ngưng khí cảnh cũng có thể làm được chuyện này.
Một giây sau, khuôn mặt của nàng tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Nàng khống chế lực, tránh cho bi thép bay ra ngoài, ai ngờ bi thép vẫn không nhúc nhích.
Nàng đã ý thức được cái bi thép này không đơn giản, dần dần bắt đầu dùng sức.
Mãi đến khi nàng dùng tới tám phần mười lực lượng thì bi thép mới từ trong lòng bàn tay của nàng bay lên một chút.
Chỉ cần hơi chút không chú ý thì bi thép sẽ một lần nữa rơi xuống.
- Sưu.
Ứng Vô Song đột nhiên thu lực, tiếp lấy ba viên bi thép, ba viên bi thép vẫn rất nhẹ khi ở bên trong lòng bàn tay.
- Đây là thứ gì?
- Xem ra ngươi rất ít khi xuống Tĩnh Tâm hồ, nếu không thì chính là hiệu quả của Tĩnh Tâm hồ quá kém.
Giang Thần nói.
Phản ứng của Ứng Vô Song không chậm, nàng đã hiểu rõ lời hắn, cho nên mới nói:
- Quả thực ta chưa xuống Tĩnh Tâm hồ, vật này có công hiệu tương đồng với Tĩnh Tâm hồ sao?
- Đúng, vận chuyển Thiên chi hoàn là điểm quan trọng nhất của Thông thiên cảnh.
- Hài lòng như ý, thu phát như thường, đây là kiến thức cơ bản, sau đó yêu cầu sẽ tiến thêm một bước, một cái hô hấp có thể vận chuyển được vài vòng.
Nói tới chỗ này, Giang Thần liếc mắt nhìn Ứng Vô Song, nói:
- Đây là Thiên Hoàn châu, chuyên môn vì chuyện này mà sinh ra, hiệu quả gấp mấy lần Tĩnh Tâm hồ, ngươi không xuống Tĩnh Tâm hồ, vừa nãy như vậy cũng không có gì là kỳ quái cả.
- Vài lần?
Trước đó Giang Thần đã nói hắn muốn làm ra thiết bị tu hành tốt hơn gấp mấy lần so với Anh Hùng điện.
Đại trưởng lão không tin, nàng cũng không tin.
Đừng xem Tĩnh Tâm hồ chỉ là tu hành ở dưới đáy nước đơn giản như vậy, nước trong hồ trải qua bí pháp xử lý cho nên mới có thể làm cho Thông thiên cảnh tĩnh tâm được, dẫn đến tác dụng rèn luyện Thiên chi hoàn.
Ba viên bi nhỏ đã nói có hiệu quả gấp mấy lần so với Tĩnh Tâm hồ hay sao?
- Làm thế nào? Giống như ngươi vừa nãy, vận chuyển viên bi này như thường sao?
- Đây là cơ sở, chờ sau khi ngươi làm được còn có một bộ phương pháp thao túng, độ khó không đồng đều, hiệu quả cũng không giống nhau.
Ứng Vô Song nửa tin nửa ngờ, cầm viên bi muốn thử một chút.
Có điều trước khi nàng bắt đầu, màng muốn nhìn xem Giang Thần làm thế nào, nhưng nàng lập tức nhìn thấy Giang Thần lại lấy ra viên bi cỡ lớn, cũng là ba viên.
- Độ khó cũng không giống nhau, trước khi động thủ với Thủy Thuần, ta dùng thứ này, hiện tại ngươi cầm dùng đi.
Giang Thần nói.
Ứng Vô Song chần chờ một lúc rồi gật gật đầu.
Nàng bắt đầu chuyên tâm chú ý vào cương cầu trong tay, bởi lần này đã có chuẩn bị tâm lý cho nên rất nhanh cương cầu đã bay lên.
Sau một phút, cương cầu đã dùng một loại tốc độ rất là vất vả xoay tròn.
Ứng Vô Song cắn chặt hàm răng, mồ hôi nhỏ theo gò má của nàng rơi xuống.
Sau ba phút, tốc độ của cương cầu bắt đầu tăng nhanh, mặc dù nói vẫn chầm chậm như cũ, nhưng rõ ràng đã trở nên thông thạo hơn không ít.
Sau năm phút, Ứng Vô Song đã làm được tới trình độ như khi nhìn thấy Giang Thần.
Nàng thở ra một hơi, nắm chặt bi thép rồi nói:
- Chất liệu của bi thép này rất đặc thù, lực lượng bắp thịt cầm rất nhẹ, nhưng nếu chỉ dùng công lực thì lại nặng tới ngàn vạn cân.
- Nếu như vật này chế thành linh khí, chẳng phải Thông thiên cảnh không có cách nào chống lại được hay sao?
Nghe nói như thế, Giang Thần khẽ mỉm cười, nói:
- Nó có thể có công hiệu như vậy cũng không phải là vì chất liệu, mà là ta đã dùng phương pháp ở trên đó.
- Lại nói tới dùng làm vũ khí như người nói thì lại không thể, vật này rất ít, hơn nữa rất yếu đuối, đừng nhìn nó là bi thép, ngươi đánh rơi xuống mặt đất thì sẽ bị phá nát.
Ứng Vô Song nói:
- Chỉ có thể dùng để luyện công thôi sao?
- Đúng thế.
- Thật sự có tốt như ngươi nói sao? Vừa nãy ta thử, quả thật có chút hiệu quả, nhưng...
Giang Thần ngắt lời nàng, nói:
- Ngươi là Thông thiên cảnh tầng hai, bên trong khí hải có hai cái Thiên chi hoàn, ngươi có thể dùng Thiên Hoàn Châu nhanh như vậy cũng không có gì đáng để kiêu ngạo cả.
- Vậy ngươi đưa cái cỡ lớn cho ta.
Ứng Vô Song không phục lắm, cảm thấy coi như là thứ trong tay Giang Thần thì nàng cũng có thể làm được rất nhanh.
- Chỉ là xoay tròn, còn thiếu rất nhiều.
Giang Thần phải đưa cho nàng ba viên Thiên Hoàn Châu, một mặt lại làm mẫu cho nàng, lại vừa nói:
- Thiên Hoàn Châu có ba loại màu sắc, trắng, hồng, lam.
- Chỉ là xoay tròn đơn giản, độ khó sẽ rất thấp, thế nhưng ở trong quá trình này, làm được chuyện trao đổi các Thiên Hoàn Châu màu sắc khác nhau ở các vị trí trước sau khác nhau. Cùng với hai viên Thiên Hoàn Châu nhanh chóng xoay tròn, tốc độ của một viên Thiên Hoàn Châu không thay đổi, đồng thời tiến hành, mà còn phải bảo đảm ba viên Thiên Hoàn Châu không được va chạm với nhau, ngươi có thể làm được sao?
Chỉ nghe hắn nói thì Ứng Vô Song đã biết độ khó sẽ không nhỏ.
Tiếp đó, nàng nhìn thấy ba viên Thiên Hoàn Châu ở trong tay Giang Thần đã động.
Màu trắng và màu đỏ hầu như đi cùng nhau, tốc độ rất nhanh, tốc độ của màu xanh lam chậm rãi, đang bị đuổi theo sau, Thiên Hoàn Châu màu xanh lam nhảy ra, né tránh sau lại trở lại quỹ đạo xoay tròn.
Sau đó, Thiên Hoàn Châu màu xanh lam đuổi kịp hai viên đỏ, trắng, cùng với màu trắng nhanh chóng xoay tròn. Sau đó màu đỏ thả chậm tốc độ lại.
Tốc độ, tổ hợp sắp xếp không ngừng biến hóa, khiến cho Ứng Vô Song nhìn thấy vậy cảm thấy hoa cả mắt.
Đồng thời, Ứng Vô Song cũng biết hắn biến hóa như thế không phải là mù quáng, mà là tuân theo một loại quy luật nào đó, độ khó còn lớn hơn nữa.
- Ngươi thử xem.
Giang Thần ngừng lại, lại đưa Thiên Hoàn Châu đưa tới.
Ứng Vô Song hứng thú, hỏi quy luật biến hóa của Giang Thần, sau đó lại ngồi dưới đất bắt đầu thử.
Một lần thử chính là một ngày.
Chờ đến khi Ứng Vô Song rời khỏi chỗ ở của Giang Thần đã là buổi tối.
Nàng chưa hết thòm thèm, vừa động vào thì Thiên chi hoàn trong khí hải đã bành trướng, không thể không dừng lại được.
- Hy vọng có thể có hiệu quả như ngươi nói.
Lúc rời đi Ứng Vô Song để lại một câu.
Nàng không theo đuổi hiệu quả gấp vài lần so với Tĩnh Tâm hồ, chỉ hy vọng cũng giống như Tĩnh Tâm hồ, nếu không ngày hôm nay cũng là lãng phí thời gian.
Ngày hôm sau, Ứng Vô Song từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Vừa tỉnh ngủ nàng đã không gặp sát khí như ngày thường nữa mà khuôn mặt tinh xảo kia càng càng xinh đẹp.
- Hả?
Đột nhiên, dường như Ứng Vô Song đã phát hiện ra cái gì đó, nàng che vị trí khí hải của mình, vừa mừng vừa sợ.