Nữ tử này có vóc người cao gầy, so với nam nhân còn cao hơn, ngũ quan tinh mỹ, dưới mày liễu nhỏ dài là đôi mắt như hoa đào, sống mũi cao, hai đôi môi đỏ tươi như anh đào vậy.

Người mặc một bộ y phục bó màu đen, phác hoạ ra đường cong mê người, vị trí then chốt có mặc giáp bảo vệ.

Lại cầm trong tay cái roi khiến cho người ta lên tục mơ mộng.

Nàng đi tới phía trước, người đi đường trước mặt chủ động nhường đường.

- Còn chưa cút xuống?

Nhìn Thủy Sanh bị mình làm cho khiếp sợ, nàng rất là đắc ý, roi dài lại đánh một cái vào mặt đất.

Phanh!

Khi roi đánh lên trên mặt đất, bộ lông của Bạch Hổ dựng thẳng, nôn nóng bất an, ánh mắt rất sợ hãi.

Phản ứng như thế, nói rõ nó đã ăn không ít roi.

Mày kiếm của Giang Thần ở bên cạnh nhăn lại, ngự thú thuật, hắn khá có tâm đắc, hắn đã nhìn ra Bạch Hổ đã phải trải qua huấn luyện ra sao.

- Ngươi điếc sao?

Nữ tử mặc áo đen không có bao nhiêu kiên trì, cánh tay tinh tế nâng lên trên đầu, lại giương roi lên mạnh mẽ quất xuống.

Bạch Hổ và Thủy Sanh kinh hoảng không thôi, không biết mục tiêu của roi có phải là mình hay không.

Mãi đến khi một luồng ánh kiếm xẹt qua, mạnh mẽ cắt roi dài thành hai đoạn, mềm nhũn rơi xuống trên mặt đất mới tỉnh táo lại.

- Hả?

Mày liễu của nữ tử mặc áo đen dựng thẳng lên, nhìn về phía Giang Thần xuất kiếm, trong con ngươi đẹp đẽ hiện lên lửa giận.

- Ngươi thật là lớn mật!

Nàng quát lên.

- Lá gan của ngươi quả thực rất lớn, không cần ngươi phải nhiều lời, ngươi có biết roi của ngươi đã dọa đồng bạn của ta hay không?

Giang Thần nói.

Nữ tử mặc áo đen bĩu môi, nói:

- Đồng bạn của ngươi ngồi lên trên lưng chiến sủng của Bách Lý gia ta, là có ý gì?

- Ngươi đã vứt bỏ Bạch Hổ, còn nói nó là của các ngươi?

Giang Thần hỏi.

- Nực cười! Ta vứt bỏ cái gì chứ?

Nữ tử mặc áo đen cười lạnh một tiếng, vẻ mặt có vẻ rất hài hước.

- Thật sao? Vậy tại sao khi ta gặp phải Bạch Hổ nó đã thoi thóp, gầy thành da bọc xương, trên người đâu đâu cũng có thương thế vậy?

- Ban đầu ta còn tưởng rằng chủ nhân của Bạch Hổ đã chết, thế nhưng bây giờ nhìn lại, ngươi sống tốt như vậy, không phải là vứt bỏ Bạch Hổ bị trọng thương thì là cái gì chứ?

Xung quanh đã sớm có người xem náo nhiệt, nghe thấy lời này của Giang Thần, bọn họ đã hiểu rõ đại khái.

Giang Thần nhặt được chiến sủng của Bách Lý gia, cũng cứu sống nó, cho nên cho rằng nó thuộc về mình.

Thế nhưng, hiển nhiên Bách Lý gia không đồng ý cách nói này.

- Thật là biết điều, tài sản của Bách Lý gia cần ngươi tới cứu sao? Ngươi có tư cách gì nhúng tay vào chứ?

Nữ tử mặc áo đen rất là xem thường đối với lời giải thích của hắn.

- Tài sản?

Giang Thần liếc mắt nhìn Bạch Hổ, còn nhớ vết thương trên người Bạch Hổ là do ba con yêu thú cùng cấp bậc tạo thành.

Bạch Hổ lấy một địch ba, bảo vệ nữ nhân mặc y phục màu đen này, thế nhưng sau đó lại chỉ bị xem là tài sản.

- Tiểu Bạch, lại đây!

Nữ tử mặc áo đen không quản hắn mà muốn thu tài sản của Bách Lý gia về.

Bạch Hổ rất hồi hộp, cũng trở nên táo bạo, đi tới đi lui, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu khẽ, Thủy Sanh trên lưng có vẻ lo âu, nhảy xuống.

- Tiểu Bạch! Ngươi muốn ăn roi thật sao?

Nhìn thấy Bạch Hổ chần chờ, nữ tử mặc áo đen rất là tức giận, ngữ khí trở nên nặng nề.

Bạch Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, thế nhưng rất nhanh nó đã dừng lại, sợ hãi mà cúi thấp đầu xuống.

- Súc sinh!

Nữ tử mặc áo đen vung roi muốn đánh xuống.

Có điều kết quả vẫn như cũ, ánh kiếm lóe lên, roi lại đứt đoạn mất một đoạn.

- Ngươi muốn đối nghịch cùng Bách Lý gia đúng không?

Nữ tử mặc áo đen tức điên lên, cắn răng, nói:

- Được, ngươi nghĩ ngươi cứu Bạch Hổ thì nó chính là của ngươi sao? Chiến sủng của Bách Lý gia, ai cũng không mang đi được!

Nói đoạn nàng rút trường kiếm phía sau lưng ra, vẻ mặt oán độc, muốn chém giết Bạch Hổ.

- Chiến sủng của Bách Lý gia, có chết cũng sẽ không cho người ngoài!

Nữ tử mặc áo đen nói, sau đó dùng một kiếm đâm về phía Bạch Hổ.

Bạch Hổ sợ sệt phẫn nộ, nhưng lại không biết phản kháng, bởi vì nó có sự phục tùng thâm căn cố đế đối với chủ nhân của mình.

Phanh!

Trường kiếm của nữ tử mặc áo đen bị đánh bay ra ngoài, toàn bộ cánh tay phải đều đang tê dại.

Lần này, ánh mắt của nàng nhìn về phía Giang Thần ngoại trừ phẫn nộ ra còn có sợ hãi.

Nàng không thấy rõ Giang Thần xuất kiếm ra sao.

- Ta không muốn phí lời với ngươi, Bạch Hổ cũng không muốn đi cùng ngươi, lăn được bao xa thì lăn bấy xa đi!

Giang Thần đã mất đi tính nhẫn nại, sự sắc bén của kiếm khách lơ đãng tản mát ra, làm cho người chung quanh lùi lại phía sau.

Nữ tử mặc áo đen không cam lòng, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

- Con Bạch Hổ này thật thuần tuấn, ta muốn.

Khi Giang Thần dự định đi thì một thanh âm khiến cho người ta chán ghét vang lên.

Mọi người nhìn sang, phát hiện ra là một vị thiếu niên anh tuấn, khí thế phi phàm, người mặc một bộ linh giáp màu đỏ sậm tinh mỹ, phía sau có hai tên Thần du cảnh đi theo.

- Là Mộc Bình.

Có người nhận ra hắn, nhỏ giọng nói một câu.

Nghe thấy cái tên này, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, lập tức toát ra vẻ kiêng kỵ sâu sắc.

- Không sai, không sai.

Mộc Bình không đặt Giang Thần và nữ tử mặc áo đen ở trong mắt, nhìn chằm chằm vào Bạch Hổ không tha, càng xem càng thấy yêu thích.

- Bách Lý tiểu thư, bán con Bạch Hổ này cho ta được chứ?

Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử mặc áo đen, hỏi một câu như vậy.

Nghe vậy, mọi người mang theo ánh mắt không tên nhìn về phía Giang Thần, có đồng tình, có lắc đầu, còn có người cười trên sự đau khổ của người khác.

Vừa nãy Giang Thần và nữ tử mặc áo đen tranh luận một phen, tất cả mọi người đều nghe thấy, ai cũng nói mình có lý, quả thực cũng thực vậy.

Như vậy cũng chỉ có thể so xem nắm tay của ai lớn hơn mà thôi.

Hiện tại Mộc Bình nhảy ra, nói muốn mua Bạch Hổ, hơn nữa lại nói với nữ tử mặc áo đen này.

Như vậy, hắn đã tán thành con Bạch Hổ này vẫn thuộc về Bách Lý gia như cũ.

- Mộc công tử cứ gọi ta là Bách Lý Ly đi.

Bách Lý Ly nhìn thấy Mộc Bình nở nụ cười, rõ ràng là đang lấy lòng mình, tình huống hiện tại như thế, nàng rất là hưởng thụ.

- Một con Bạch Hổ không thành niên, không đáng bao nhiêu tiền, ta sẽ tặng cho Mộc công tử.

Bách Lý Ly lại nói.

Điều nàng không chú ý chính là, khi nàng nói ra lời này thì thì ánh sáng vốn đã ảm đạm trong mắt của Bạch Hổ đã hoàn toàn biến mất không thấy.

Như thế là nàng đã tặng Bạch Hổ cho Mộc Bình.

Nếu Giang Thần muốn tranh thì sẽ đắc tội với Mộc Bình.

Mộc Bình đi tới chỗ Giang Thần, cười nói:

- Giao ra đây.

Giao ra đây, chỉ có ba chữ, hời hợt, dưới tình huống như vậy lại cảm thấy cực kỳ hung hăng.

Có điều, Giang Thần còn hung hăng hơn so với hắn.

- Ngươi là thứ gì chứ? Chỉ là một tiểu tử Tụ nguyên cảnh, cút sang một bên!

Ngay cả một chút mặt mũi Giang Thần cũng không cho, trực tiếp mắng to một tiếng.

Lời vừa nói ra, người chung quanh ồ lên.

Nữ tử mặc áo đen không thể tin tưởng nhìn chằm chằm vào Giang Thần, như là không biết tại sao hắn lại dám nói ra như vậy.

Lẽ nào, hắn không biết thân phận của Mộc Bình sao?

- Lớn mật!

Hai Thần du cảnh đi theo phía sau Mộc Bình bước ra phía trước một bước, muốn cho Giang Thần một chút giáo huấn.

- Các ngươi ra tay thì sẽ chết, suy nghĩ cho thật kỹ đi.

Giang Thần liếc mắt nhìn một cái, nhàn nhạt nói một câu.

Bị ánh mắt này quét trúng, hai vị nam tử Thần du cảnh sơ kỳ này chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, hai chân mất cảm giác, không dám tiến lên nửa bước nữa.

- Lời ta không nói hai lần, Bạch Hổ là ta cứu, nó đã đồng ý theo ta...

Giang Thần nói.

- Làm càn!

Mộc Bình phản ứng lại, phẫn nộ quát một tiếng ngắt lời của hắn.

Phanh!

Giang Thần vung tay đánh lên trên mặt của hắn, khí lực rất lớn, trực tiếp đánh cho hắn ngã xuống đất.

Chờ tới lúc hắn bò dậy, một bên gò má đã sưng đỏ.

- Như vậy có phải là làm càn hơn nữa hay không?