Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nhất định Giang Thần sẽ đi.

Căn cứ vào tình báo của Thiên Cơ các, một gốc linh dược ở ngay trong Vạn thú vực, lúc này Vạn thú vực mở ra khiến cho hắn cảm thấy như là ông trời sắp xếp.

Đáng tiếc, vị trí cụ thể của linh dược, sẽ gặp phải nguy hiểm ra sao, Thiên Cơ các không có nói.

Thậm chí, tên linh dược mà Vạn thú vực và chiến trường thiên ngoại gọi cũng không được báo, chỉ biết là một loại Giang Thần cần mà thôi.

Muốn biết được tình báo rõ ràng thì lại phải thanh toán hơn trăm vạn nguyên thạch.

Giang Thần không muốn lãng phí số tiền này, hắn bắt đầu thu thập tất cả tin tức về Vạn thú vực, lại căn cứ vào đặc thù sinh trưởng của năm loại linh dược rồi so sánh với hoàn cảnh của Vạn thú vực.

Ở Thiên Đạo môn, giá cả một tờ bản đồ của Vạn thú vực trong nửa ngày ngắn ngủi đã tăng lên rất nhiều lần.

Giang Thần nắm giữ một lượng lớn điểm cống hiến, mua được địa đồ cặn kẽ nhất, lại bỏ ra một thời gian buổi tối, vẽ ra ba nơi trên địa đồ mà linh dược có thể sinh trưởng.

Ba khu vực sẽ là nơi mà Giang Thần muốn đi.

- Ba khu vực này có thể là Huyết Long mộc hoặc Tinh Thần thảo, bất kể là một loại nào, ở gần sẽ có yêu thú mạnh mẽ bảo vệ, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.

Sau đó, Giang Thần chạy đi tới Lâm Lang phong chọn mua các thứ.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này cũng đã là ngày thứ ba.

Ngày mai sẽ đi tới Vạn thú vực.

Trước lúc này, Giang Thần đi tới Hóa long trì.

Thân là đệ tử chân truyền, mỗi tháng có thể tới đây một lần miễn phí, mà đột phá cảnh giới cho nên Giang Thần lại có thể được Hóa long trì trợ giúp.

Bởi vì Vạn thú vực, Hóa long trì so với lần trước hắn đến còn náo nhiệt hơn rất nhiều.

Đâu đâu cũng có bóng người, chỗ nữ tắm càng được một đạo trận pháp ngăn cách, chỉ có nữ đệ tử mới có thể đi vào được.

Không biết tại sao, đi tới Hóa long trì, trong đầu Giang Thần hiện ra thân thể mềm mại trắng như tuyết kia, làm cho hắn không khỏi nở nụ cười lúng túng.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra một màn kỳ quái, mấy chỗ tắm của nam đều đông như mắc cửi, thế nhưng mà ở góc tối lại không có lấy một bóng người.

Rõ ràng bên này đang có không ít đệ tử đang chờ đợi, thế nhưng lại không dám xuống.

Điều này làm cho Giang Thần rất hiếu kỳ, người ở nơi này không thể nào là nữ đệ tử, thế nhưng hiện tại lại trống rỗng, chuyện gì đã xảy ra?

Nhớ tới chuyện lần trước, lần này Giang Thần rất cẩn thận, đáp xuống bên cạnh, hỏi dò đệ tử bên cạnh mình.

Hóa long trì quanh năm mây mù vờn quanh, lại thêm Hóa long trì có sương bốc lên, song phương phải cách rất gần thì mới có thể thấy rõ mặt được.

Vì vậy Giang Thần không bị nhận ra, đệ tử bên cạnh nói với hắn:

- Một lát nữa Mộc Trấn Xuyên sẽ tới, ai dám xuống chứ.

Mộc Trấn Xuyên?

Dương như Giang Thần đã nghe được ở đâu cái tên này, tiếp theo hắn đã nghĩ ra, người này bài danh thứ bảy trên Thiên tử bảng.

- Nơi này có thể chứa được mấy chục người, tại sao hắn đến thì lại không được?

Giang Thần không hiểu nói.

- Chẳng lẽ ngươi không biết Mộc Trấn Xuyên sao? Hắn rất thích sạch sẽ, sinh ra trong phủ Vương gia, được gọi là Tiểu vương gia, không thể chịu được tắm với người khác.

Đệ tử kia rất kinh ngạc đối với vấn đề của hắn.

- Chỉ bởi vì như vậy?

Giang Thần hỏi.

- Đúng thế.

- Hắn có bệnh thích sạch sẽ, cho nên sẽ lựa chọn lúc không có người đến.

Giang Thần chỉ cảm thấy rất buồn cười, người khác đều bỏ ra điểm cống hiến để tiến vào, dựa vào cái gì mà phải nhường người này chứ.

Sau đó, hắn thoát y chỉ còn dư lại nội y, nhảy vào trong ao.

Tiếng thân thể rơi xuống nước kinh động đệ tử chờ đợi bên trên bờ, nhìn thấy khu vực để cho Mộc Trấn Xuyên bị người khác sử dụng, tất cả đều rất kinh ngạc.

Sau đó, vẻ mặt bọn họ hiện lên nụ cười trên sự đau khổ của người khác, chờ đợi trò hay trình diễn vào một lúc nữa.

Đối với chuyện này, Giang Thần không để ý chút nào, hiệu quả của Hóa long trì đã xuất hiện.

- Nếu như lần này có thể khôi phục được cái Thần mạch thứ năm là tốt rồi.

Sau đó, cỗ cảm giác nóng bỏng như muốn đốt cháy hắn lần nữa đột kích, hơn nữa so với lần trước còn mạnh mẽ hơn.

Máu thịt dường như bị hòa tan, chân nguyên trong kinh mạch trở nên giống như nham thạch, lúc trải qua thần huyệt thì thân thể lại giống như lò luyện đan sôi trào.

Đáng tiếc, cái thứ năm Thần mạch không có dấu hiệu nào sẽ thức tỉnh.

Sau đó Giang Thần thay đổi trọng tâm, muốn nhân cơ hội ngưng tụ ra cái thần huyệt thứ ba, thứ tư, vừa vặn tương ứng cùng bốn cái Thần mạch.

Đột nhiên, một tảng đá rơi vào trong nước ở bên cạnh hắn, bọt nước bắn tung toé, làm ướt nhẹp khuôn mặt của hắn.

Cũng làm cho hắn mất đi thần hiệu của Hóa long trì, nước ao không cực nóng như trước nữa.

- Lăn ra đây!

Giang Thần vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy trên nham thạch có một tên đệ tử chân truyền đang đứng, dáng người kiên cường, dung mạo tuấn dật, thế nhưng vẻ kiêu ngạo đã phá hoại vẻ đẹp này. Hắn đứng ở trên cao đánh giá Giang Thần, ánh mắt mang theo vẻ xem thường.

- Ta bảo ngươi cút ra, điếc sao?

Hắn rất thiếu kiên nhẫn quát lên.

Lại nhìn phản ứng của đệ tử xung quanh, Giang Thần biết người này chính là Tiểu vương gia Mộc Trấn Xuyên kia.

- Một con chó sủa, nghe thì đúng là đã nghe thấy, chỉ là không hiểu có ý gì mà thôi.

Giang Thần bị người ta làm gián đoạn, trong lòng cũng giận dữ, đương nhiên sẽ không khách khí với hắn.

Vừa nghe lời này, các đệ tử xung quanh sững sờ, con ngươi của Mộc Trấn Xuyên đột nhiên co rụt lại, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

- Xem ra đệ tử hiện tại thực sự là càng ngày càng kỳ cục, ngay cả đệ tử chân truyền cũng dám chống đối, lẽ nào ngươi không biết, đệ tử chân truyền có quyền lợi quản giáo các đệ tử sao?

Mộc Trấn Xuyên lạnh lùng nói.

- Ngươi cho rằng, chỉ một mình ngươi là đệ tử chân truyền sao?

Giang Thần đứng dậy, vừa vặn sương mù tản đi, gương mặt của hắn cũng trở nên rõ ràng.

- Giang Thần!

Mọi người hét lên kinh ngạc, mấy ngày qua, Giang Thần tuyệt đối là nhân vật có danh tiếng thịnh nhất.

Cũng khó trách hắn dám phá hoại quy củ của Mộc Trấn Xuyên.

- Hóa ra là thôn phu hương dã từ Thập vạn đại sơn đi ra, dù cho đã trở thành đệ tử chân truyền thì cũng khó sửa đổi thói hư tật xấu của bản thân.

Mộc Trấn Xuyên lắc lắc đầu, vẻ mặt rất xem thường.

- Thật sao? Ta thì lại không giống người nào đó chiếm tài nguyên công cộng thành thứ của bản thân, còn cảm thấy nó thuộc về mình, lại còn không biết xấu hổ như vậy. Quả thực ta không cao quý được như vậy.

Giang Thần trào phúng nói.

Từ trên người người này hắn đã nhìn thấy cái bóng của Cao Thần Dật.

- Ta có thân phận như thế nào chứ? Ngươi lại có thân phận gì? Vương gia cao quý, há có thể cùng tắm cùng ngươi, những đệ tử hiểu rõ điểm ấy, cho nên tôn kính cho ta, chỉ có ngươi không thức thời, quả nhiên đúng như Tam hoàng tử nói, chính là một tiện dân!

Mộc Trấn Xuyên phất phất tay, như là đuổi con ruồi vậy, nói:

- Mau cút đi, lượt của ngươi đã kết thúc.

- Ha ha, rất biết tự cho là đúng. Chưởng giáo vừa mới quét sạch môn phái, ta còn tưởng rằng có thể sẽ có thay đổi, không nghĩ tới... Rõ ràng là lấy quyền ép người, còn nói người khác tôn kính. Mặt khác, ngươi phá hoại ta tu hành, đã trái với môn quy, ngươi cho rằng thôi là thôi sao?

Giang Thần cười nói.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Mộc Trấn Xuyên chắp tay mà đứng, không phản đối lại còn cười gằn.

- Cũng không có gì, xử lý theo môn quy thôi, ta nghĩ đường chủ Hình Pháp đường mới sẽ rất tình nguyện bắt ngươi để thành lập uy tín.

Giang Thần nói.

Nghe vậy, Mộc Trấn Xuyên nhíu nhíu mày, mấy ngày nay môn phái biến hóa thế nào hắn biết, đường chủ Hình Pháp đường mới công chính nghiêm minh, thiết diện vô tư, hắn cũng đã từng nghe nói qua.

Nếu như nháo đến Hình Pháp đường, quả thực hắn không chịu nổi.

- Ngươi dám? Ngươi cho rằng đánh bại được Lý Thấm là có thể coi trời bằng vung ở trong môn phái sao? Nói cho ngươi biết, ngươi mới đứng thứ mười Thiên tử bảng mà thôi!

Mộc Trấn Xuyên muốn dọa cho Giang Thần phát sợ.

- Ta coi trời bằng vung? Thực sự là đủ nực cười đó.

Giang Thần giận quá hóa cười, nói:

- Quy củ của Hóa long trì, phá hoại những đệ tử khác tu luyện ở trong Hóa long trì, phạt một năm vào không được Hóa long trì, tình tiết nghiêm trọng hơn thì sẽ phạt ba năm, vừa nãy ta đang ngưng tụ thần huyệt, bị ngươi phá hoại rồi đó, ha ha.

Lần này, sắc mặt của Mộc Trấn Xuyên triệt để thay đổi.

Hắn trừng mắt nhìn Giang Thần một chút, nói:

- Ít nói phí lời đi, ra giá đi, không phải đã nghĩ thông suốt cho nên muốn ta bồi thường thôi sao? Thực sự là thấp hèn, nói đi, muốn bao nhiêu tiền?

Giang Thần lắc đầu một cái, chẳng muốn nhiều lời, bắt đầu thay đổi y phục.

- Giang Thần! Ngày mai sẽ phải đi tới Vạn thú vực, đến lúc đó sẽ không có ai quản lí, ngươi nhất định phải đắc tội với ta sao?

Mộc Trấn Xuyên bắt đầu uy hiếp.

- Ta cảm thấy, chính là bởi vì không ai quản lí cho nên ngươi mới nên quan tâm chính mình, ngươi phá hoại môn quy, môn phái phạt ngươi. Nhưng ngươi phá hoại ta ngưng tụ thần huyệt, món nợ này, ta sẽ tính toán cùng ngươi.

Giang Thần nói xong, leo lên thuyền phi hành rời đi.

Cũng không lâu sau, trưởng lão Hóa Long phong mở miệng:

- Hình Pháp đường hạ khẩu lệnh, đệ tử chân truyền Mộc Trấn Xuyên phá hoại môn quy, trong vòng ba năm không được đi vào Hóa long trì, mau mau rời đi.

Mộc Trấn Xuyên đang muốn cởi y phục không nghĩ tới Giang Thần quả thực chạy tới Hình Pháp đường cáo trạng, làm hắn tức giận đến mức gương mặt vặn vẹo.

- Rất tốt, rất tốt, ngày mai sẽ phải đi Vạn thú vực, cứ chờ đó cho ta!