- Giải độc ở trên người mẫu thân ta.

Giang Thần nói.

- Ồ.

Văn Tâm bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ đến dáng vẻ già nua trước đó của Cao Nguyệt, nàng không nói thêm nữa.

Không giống như Văn Tâm nghĩ, Giang Thần không có vì tin tức nàng mang đến mà thất lạc, trái lại còn bỗng cảm thấy phấn chấn.

Bởi vì theo dự liệu của hắn, năm loại linh dược khan hiếm đến mức ngay cả Cửu Thiên đại lục cũng hiếm thấy.

Nhưng mà, Thiên Cơ các lại biết tung tích của hai loại linh dược, chuyện này đã nằm ngoài dự đoán của hắn.

- Năm trăm năm qua đi, linh khí càng ngày càng dồi dào, vì lẽ đó linh vật cũng thay đổi sao?

Ở trong lòng Giang Thần thầm suy đoán.

Rất nhanh, hắn đã khẳng định là nguyên nhân này.

Bởi vì hắn nghĩ tới năm đó độc dược như Thôi Mệnh hoa ở trong Thánh vực cũng rất hiếm thấy.

Bây giờ Cửu Thiên đại lục xuất hiện độc dược như vậy, như vậy nếu như thuốc giải tìm tới ở đây cũng không có gì là lạ cả.

- Nếu như ta lấy ra nhiều đan phương và công pháp, có lẽ đã đủ để thỉnh cầu Thông thiên cảnh tìm linh dược, nhưng mà...

Giang Thần do dự không quyết, làm như vậy nguy hiểm quá lớn, hơn nữa một mạch lấy những đồ vật quý giá này ra, không thể nghi ngờ là mổ gà lấy trứng.

- So với lấy ra tài nguyên, còn không bằng bồi dưỡng mình thành Thông thiên cảnh, nắm giữ Thần mạch, quá trình này không cần quá lâu.

Đột nhiên, tiếng chuông to rõ vang lên ở trên trời, truyền vào Xích tiêu phong.

Giang Thần và Văn Tâm biến sắc, là Thiên đạo chung của Thiên Đạo môn, dùng để triệu tập đệ tử trên dưới trong môn phái.

Thiên Đạo môn quản thúc không nghiêm đối với đệ tử, có thể nói là thả rông, vì lẽ đó cái chuông này rất lâu cũng sẽ không gõ lấy một lần.

Nhưng mà một khi vang lên đã nói rõ có việc quan trọng muốn tuyên bố, các đệ tử cũng phải tập hợp, dù cho là đệ tử ở du lịch bên ngoài cũng sẽ nhận được tin tức tương ứng từ lệnh bài của mình.

- Xảy ra chuyện gì?

Văn Tâm hiếu kỳ nói.

- Đi xem là biết.

Giang Thần và Văn Tâm cưỡi thuyền phi hành chạy tới Thiên Đạo điện, ở trên quảng trường ngoài điện đã có không ít đệ tử tụ tập.

Trên không trung còn có rất nhiều đệ tử tới.

Giống như Giang Thần, bọn họ cũng không biết tại sao lại có tiếng Thiên đạo chung vang lên, cả đám châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi, suy đoán xem rốt cuộc đã có chuyện gì.

Ở phía ngoài cửa chính của Thiên Đạo điện có mấy vị trưởng lão đang đứng, trong đó còn có Thái Thượng trưởng lão.

Không bao lâu sau, các đệ tử đã gần như đến đủ, Tô Tú Y đột nhiên xuất hiện ở trước mắt của tất cả mọi người.

- Long vực Thánh Viện phân cho các vực tiêu chuẩn tiến tu, nửa năm sau sẽ bắt đầu chọn lựa, vì muốn có biểu hiện không tồi ở nửa năm sau, cho nên môn phái sẽ cùng với những thế lực khác của Hỏa vực mở ra Vạn thú vực.

Tô Tú Y đi thẳng vào vấn đề, câu nói đầu tiên đã nói rõ mọi chuyện.

Có điều bởi vì chuyện này quá chấn động, mà lời nói của hắn lại quá ngắn gọn cho nên mọi người trầm mặc hơn mười giây, sau đó mới bùng nổ ra tiếng hoan hô.

- Thì ra là như vậy!

Văn Tâm bỗng cảm thấy phấn chấn, nàng đã hiểu rõ tại sao lại phải gõ Thiên đạo chung, nàng đang muốn chia sẻ tin tức này cùng Giang Thần thì lại phát hiện ra hắn cau mày, vẻ mặt rất không rõ.

- Ngươi không biết điều này có ý vị gì sao?

Văn Tâm nói.

- Không biết.

Giang Thần cười nói.

Người khác hưng phấn như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy đầu óc mơ hồ.

Trải qua Văn Tâm giải thích rất lâu hắn mới hiểu rõ được tình huống đại khái.

Cửu Thiên đại lục được chia ra làm rất nhiều vực.

Ví dụ như Hỏa vực, ngoài ra, còn có Kim vực, Mộc vực, Thủy vực, Thổ vực, Phong vực, Lôi vực vân vân.

Như vậy cũng chưa tính, còn có các loại địa vực lấy linh thú để đặt tên.

Tỷ như Long vực, Tước vực, Hổ vực, Quy vực vân vân.

Hầu như là chia cắt mỗi một góc của Cửu Thiên đại lục ra vậy.

Trong đó thực lực mạnh nhất thuộc về Long vực.

Đó là trung tâm của Cửu Thiên đại lục.

Thánh Viện là nơi mọi người của các vực ngóng trông.

Chỗ đó, có ý nghĩa truyền kỳ.

Sau khi thời đại anh hùng kết thúc, là nơi ở của vài tên anh hùng cuối cùng. Là bọn họ đánh đuổi yêu ma ra khỏi Cửu Thiên đại lục, là người tranh thủ chỗ sinh tồn cho nhân loại.

Ở trước mặt Thánh Viện, tất cả thế lực của đại lục cũng phải ảm đạm phai mờ.

Có một câu nói thế này: Dù cho ngươi là rác rưởi, tiến vào Thánh Viện cũng có thể trở thành Thông thiên cảnh.

Hiện tại có cơ hội đi nơi như thế này để tiến tu, có thể tưởng tượng ra được sẽ được mọi người ngóng trông tới cỡ nào.

Đương nhiên, người thông minh biết đây là cây cầu độc mộc vạn người qua, độ khả thi rơi vào trên người mình nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng mà có thể nhân cơ hội này đi Vạn thú vực rèn luyện, đây cũng là cơ hội hiếm có.

Vạn thú vực là một mảnh thế giới của yêu thú, tương đương với một bãi săn, quyền tương ứng là do các thế lực khắp nơi trong Hỏa vực cùng nhau nắm giữ.

Bình thường, không được tùy ý tiến vào.

Tô Tú Y tiếp tục nói:

- Đệ tử muốn đi, hiện tại bắt đầu chuẩn bị, ba ngày sau sẽ đi về Vạn thú vực.

- Hạng mục công việc phải chú ý liên quan với Vạn thú vực, hiện tại các Truyện Công trưởng lão sẽ nói cho các ngươi biết.

Nói xong, Tô Tú Y lùi qua một bên, vị Thái Thượng trưởng lão kia đi lên.

Đệ tử hít thở dồn dập, tất cả đều tỉnh táo lại.

Truyện Công trưởng lão!

Bên trong các Thái Thượng trưởng lão, địa vị của hắn có thể đứng ngang hàng với Dược trưởng lão, Mạc Húc trưởng lão.

- Ngươi tới đây.

Ánh mắt của Truyện Công trưởng lão quét qua, chỉ vào một tên đệ tử.

Đó là một vị nam đệ tử, hắn thấp thỏm bất an đi lên, bị vô số đôi mắt nhìn vào.

Cũng may Truyện Công trưởng lão không làm khó hắn, chỉ hỏi:

- Ngươi biết một quyền đánh ra sẽ có bao nhiêu lực không?

- Bẩm trưởng lão, cánh tay trái của ta có ba ngàn cân, cánh tay phải bốn ngàn cân, có điều thứ ta am hiểu chính là kiếm pháp...

- Sáng sớm hôm nay ăn cái gì vậy?

Truyện Công trưởng lão ngắt lời nói của hắn.

- Sao? Mấy cái bánh bao thịt cua và thần tiên trà.

Tên đệ tử này không tìm được manh mối, chỉ đành nhỏ giọng nói một câu.

- Ít đồ như thế, sao có thể duy trì một thân lực lượng của ngươi được chứ?

Truyện Công trưởng lão lại hỏi.

- Bởi vì... Bởi vì công pháp của chúng ta thu nạp linh khí thiên địa?

Đệ tử không quá xác định nói.

- Không sai, chúng ta có thể dựa vào linh khí để bổ sung thứ thân thể cần thiết, đây là ưu thế lớn nhất của nhân loại chúng ta, tránh khỏi chúng ta và yêu thú tàn sát lẫn nhau.

- Có điều, đây cũng là chỗ thiếu hụt của chúng ta, thân thể chúng ta chỉ vẻn vẹn là được thỏa mãn, sẽ không tăng lên, vì lẽ đó, thân thể của chúng ta so với yêu thú rất yếu đuối.

Nghe được lời nói này của Truyện Công trưởng lão, các đệ tử bắt đầu khe khẽ bàn luận.

Đạo lý này, trước đây bọn họ như hiểu mà không hiểu, bây giờ nghe Truyện Công trưởng lão vạch trần lại bỗng nhiên đồng thời tỉnh ngộ, không biết tại sao đối phương lại nói ra lời này vào lúc này.

- Ở Vạn thú vực, không có linh khí bổ sung.

Rất nhanh, một câu nói phía sau của Truyện Công trưởng lão đã nói ra nghi hoặc của bọn họ.

Tất cả mọi người xôn xao, ngay cả Giang Thần cũng không ngoại lệ.

Không có linh khí bổ sung? Như vậy phải cần linh đan để khôi phục lực lượng của bản thân.

Nhưng mà, linh đan cũng không thể dùng làm cơm ăn được?

- Yêu thú trong Vạn thú vực chính là thứ các ngươi cần ăn, các ngươi phải ăn thịt! Đặc biệt là đệ tử Thần du cảnh, các ngươi ngưng tụ thần huyệt cần một lượng lớn tinh huyết và thần hồn, máu thịt của yêu thú, đối với các ngươi có rất nhiều trợ giúp.

- Vì lẽ đó, đệ tử muốn đi Vạn thú vực nên suy nghĩ kỹ càng, nơi đó rất là tàn khốc, tỉ lệ tử vong cực cao.

- Vạn thú vực có bày cấm chế, chỉ để cho Thông thiên cảnh trở xuống tiến vào, vì lẽ đó dù cho ngươi là con em của đại thế gia thì cũng có thể chết ở bên trong.

Truyện Công trưởng lão nói ra lời này khiến cho các đệ tử hưng phấn tỉnh táo lại.

Ba ngày sau đó, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ rõ ràng.