Nhận ra từng đạo từng đạo ánh mắt trêu tức trước mắt, Ninh Hạo Thiên đã hiểu ra được.
Cho dù Giang Thần và Thiên Đạo môn đã từng có ước định, sẽ không tiết lộ phương pháp luyện đan ra ngoài, thế nhưng đây là việc được xây dựng ở trên cơ sở Giang Thần là đệ tử của Thiên Đạo môn.
Nghĩ lại, Ninh Hạo Thiên rất là hối hận, không nên ham muốn Thần mạch, trực tiếp xử tử Giang Thần là tốt nhất.
- Ninh Hạo Thiên, ngươi trở thành Thông thiên cảnh, thật đáng mừng, là may mắn của Hỏa vực. Thế nhưng để đảm nhiệm chức vị Phó chưởng giáo, vẫn quá non nớt.
- Đúng vậy, một tông môn, không có quy củ, không quang minh chính đại, ngươi thân là Phó chưởng giáo, nói một là một, nói hai là hai.
- Hiện giờ Giang Thần đã không còn là đệ tử của Thiên Đạo môn, như vậy đi, đi theo Thái Ất môn ta đi.
- Không không không, vẫn là Quy Nhất kiếm phái thích hợp nhất. Thiên tư của Giang Thần rất tốt, ta có thể truyền Quy nhất kiếm đạo cho ngươi.
Ninh Hạo Thiên ở trước mặt những người như bọn hắn, thực sự quá là non nớt, dăm ba câu đã khiến cho hắn nói không ra lời, bắt đầu rót thuốc mê cho Giang Thần.
Điều kiện mà bọn họ đưa ra, đủ để khiến cho đệ tử ở đây Thiên Đạo môn ước ao đố kỵ.
Nói thí dụ như Quy nhất kiếm đạo mà Quy Nhất kiếm phái nói, đó là căn bản của Quy Nhất kiếm phái, có thể thấy được bọn hắn coi trọng Giang Thần tới cỡ nào.
Trong lúc nhất thời, Giang Thần trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay, đệ tử lúc trước xem thường hắn đều cảm thấy không có đất dung thân.
Dường như Giang Thần cũng có vẻ xiêu lòng, đang cân nhắc gia nhập môn phái nào.
Dược trưởng lão bên cạnh hắn vô cùng nóng nảy, một khi mất đi Giang Thần, Thiên Đạo môn sẽ tổn thất nặng nề!
Giữa lúc này đột nhiên xuất hiện gió to, tụ tập ở trên Lưu Vân phong, mây trắng trên bầu trời đều bị tách ra.
Trong lòng tất cả mọi người rùng mình, biết đây là dấu hiệu cường giả tuyệt thế xuất hiện.
Người của các môn các phái vừa nhìn lẫn nhau đã đoán ra được cái gì đó, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Một vệt trắng đột nhiên xuất hiện, sau khi ánh sáng tản đi lộ ra một người thiếu niên mặc áo bào trắng, tóc đen, đeo áo choàng, phong thái rất đặc dị.
- Các vị, các ngươi tới Thiên Đạo môn ta cướp đệ tử, có phải là không quá thích hợp hay không?
Hắn để lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề, âm thanh như nhạc khí tấu vang, đặc biệt êm tai.
- Chưởng giáo chí tôn!
Các trưởng lão Thiên Đạo môn ở đây cùng lên tiếng hò hét.
Các đệ tử chậm một nhịp, nhưng âm thanh lại càng thêm kích động, không ít đệ tử đều quỳ trên mặt đất.
Thiếu niên tuấn dật này chính là chưởng giáo Thiên Đạo môn, Tô Tú Y.
Giang Thần giật nảy cả mình, hắn rất khó coi vị thiếu niên phong độ trước mắt này là chưởng giáo chí tôn của môn phái.
- Cường giả Thông thiên cảnh, không chỉ có thể đứng lơ lửng trên không, thân thể cũng có thể toả sáng thanh xuân, phản lão hoàn đồng, được xưng là thoát phàm.
Giang Thần thầm nói.
- Tô chưởng giáo.
Thái độ của đám người Phong Thiếu Vũ thay đổi, hoàn toàn khác lúc đối mặt với Ninh Hạo Thiên, không có nửa điểm tùy tiện nào cả, trái lại còn để lộ ra vẻ tôn trọng.
Tô Tú Y nhìn về phía bọn họ, ánh mắt ra hiệu cho từng người.
- Tô chưởng giáo, Thiên Đạo môn các ngươi đã trục xuất Giang Thần ra khỏi môn phái, chúng ta chỉ không đành lòng để tuấn tài như vậy sa sút, cũng không có ý cướp đệ tử.
Phong Thiếu Vũ nói.
- Hạo Thiên vừa trở thành Phó chưởng giáo, kinh nghiệm không đủ, đệ tử ưu tú như Giang Thần, đương nhiên Thiên Đạo môn sẽ không từ bỏ.
Tô Tú Y nói.
Hắn nhìn qua so với Ninh Hạo Thiên còn nhỏ, nhưng mà lấy trưởng bối tư thái, một mực không ai cảm thấy không đúng.
- Thật sao? Có điều ta thấy dường như Giang Thần này có lời muốn nói.
Phong Thiếu Vũ không hề từ bỏ, lại nhìn về phía Giang Thần.
Tô Tú Y nhìn về phía Giang Thần, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Vô số người nhìn kỹ, Giang Thần ưỡn ngực, chậm rãi mở miệng.
- Ngày thứ nhất ta đến Thiên Đạo môn đã bị tiểu nhân làm khó dễ, nhốt vào Quỷ kiến sầu diện bích.
- Trên dưới môn phái không có người giải oan thay ta, ta thông qua chữa trị đại trận hộ sơn thì mới được Mạc Húc trưởng lão trợ giúp, rửa sạch oan khuất.
- Từ lúc trở thành đệ tử nội môn tới nay lại bị gây khó khăn đủ đường, ta cũng không nói, lại còn hiến cho môn phái ba loại đan phương.
- Nhưng mà, Lý Tùng của Thiên Vương phong lại tới tìm ta gây phiền phức, chết ở trên Thiên chiến, tỷ tỷ của hắn là Lý Thấm không phục, tấn công Xích tiêu phong ta. Thế nhưng vẫn không có người ngăn cản, thậm chí An trưởng lão còn giúp Lý Thấm.
Nói tới chỗ này, sắc mặt của An trưởng lão tái nhợt, lén lút liếc mắt nhìn Tô Tú Y.
Tô Tú Y chăm chú lắng nghe, trên mặt không vui không buồn.
- Nếu không phải Xích tiêu phong ta có bày đại trận thì đã sớm đầu một nơi thân một nẻo rồi.
- Sau đó, Lý Thấm ẩn núp xung quanh Xích tiêu phong ta, có ý muốn giết ta, vẫn không ai đứng ra ngăn cản thuyết phục nàng ta như cũ.
- Đến cuối cùng, Lý Thấm xông vào Thập vạn đại sơn ta, ý đồ giết mẫu thân ta, khiến cho sinh mạng của mẫu thân ta hấp hối, nhưng mà, vẫn không có người nào đứng ra vì ta.
- Lý Thấm nhẹ nhàng tĩnh dưỡng ở Lưu Vân phong, mẫu thân ta thống khổ nằm trên giường. Các trưởng lão trốn tránh trách nhiệm, An trưởng lão còn tuyên bố nói, nếu như mẫu thân ta không phải như bây giờ thì nàng ta còn muốn báo thù cho đồ đệ nàng ta.
- Ha ha ha ha, giống như mẫu thân ta xông tới nhà người khác giết người vậy.
Giang Thần giận dữ cười, tình cảnh bi phẫn làm cho người ta thay đổi sắc mặt.
Trên mặt An trưởng lão toát ra vẻ kinh hoảng, cảm thấy bất an rất mãnh liệt.
- Hôm nay, ta đến Lưu Vân phong lấy lại công đạo, đám người Phù Nham ra tay với ta, những trưởng lão này núp trong bóng tối xem cuộc vui. Sau khi ta phản kích, mỗi một người đều muốn lấy tính mạng của ta!
- Ninh Hạo Thiên ỷ vào mình là Phó chưởng giáo, thị phi không phân, hủy linh khí của ta, dù cho kiện linh khí thứ ba không phải là thứ mà ta đoạt được từ hoàng lăng thì hắn cũng mặc kệ không hỏi!
- Ta thân là đệ tử Thiên Đạo môn, nhưng không được hưởng thụ một tia ấm áp của môn phái, bị cô lập đối xử. Ngay cả an nguy của người nhà cũng không được bảo đảm.
- Môn phái như vậy, ta không muốn ở lại nữa, phế tu vi của ta cũng được, trục xuất ta ra khỏi phái cũng được, cứ đến đi!
Nói tới chỗ này, vẻ mặt Giang Thần có vẻ kiên quyết.
Trên dưới Lưu Vân phong, không có người nào nói chuyện.
Người của các môn các phái cũng không nghĩ tới Giang Thần lại bị oan khuất lớn như vậy.
Đệ tử Thiên Đạo môn có lương tri cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều nhìn về Tô Tú Y.
Chờ đợi vị chưởng giáo Thiên Đạo môn này mở miệng.
Tô Tú Y không nói gì, trái lại còn lấy ra một bảo vật kỳ quái, ở giữa là Bát Quái đồ, bên ngoài là tám cạnh giống như là bàn tính, óng ánh long lanh, dường như được làm từ ngọc thạch.
- Như ý toán bàn?
Người của Thiên Đạo môn nhìn thấy món bảo vật này, sắc mặt lập tức biến đổi.
Trong đó sắc mặt của Ninh Hạo Thiên và An trưởng lão là khó coi nhất.
Như ý toán bàn, nắm giữ công năng suy tính tương lai, có thần hiệu thấy rõ chân tướng trên thế gian.
Chưởng giáo chí tôn lấy ra vật ấy, là muốn tra ra tới cùng.
Tô Tú Y khép hờ hai mắt, ngón tay gảy bàn tính, phù văn thần bí người ngoài không thể nhìn thấu không ngừng trào ra.
Một lúc lâu sau, Tô Tú Y thu hồi Như ý toán bàn, mở mắt ra, ánh mắt giống như điện mang quét về phía mỗi một vị trưởng lão và đệ tử ở đây, bao gồm cả Ninh Hạo Thiên ở bên trong.
- Thiên Đạo môn như vậy, khiến cho ta rất thất vọng.
Tô Tú Y thở dài nói.
- Chưởng giáo chí tôn!
Tất cả trưởng lão thấp thỏm lo âu, hạ thấp đầu.
- Các ngươi, thân là trưởng lão môn phái, lẽ ra nên bảo vệ mỗi một vị đệ tử trong môn, đối xử bình đẳng. Thế nhưng các ngươi không để ý tới đệ tử đối mặt nguy hiểm mà còn muốn trực tiếp chém giết đối phương, uy phong thực sự rất là lớn đó!
Ánh mắt của Tô Tú Y đảo qua từng trưởng lão vừa mới đối phó với Giang Thần, bao gồm cả năm người bảo vệ Lý Thấm.
- Chưởng giáo tha tội!
Bọn họ hét lớn.
Tô Tú Y lắc lắc đầu, nhẹ nhàng bắn ra, thân thể các trưởng lão may mắn còn sống sót ở trong tay Giang Thần nhanh chóng bành trướng, trong cơ thể xuất hiện một đạo ánh sáng.
Trong thời khắc đó, ánh sáng tỏa ra, máu thịt đã bị nghiền nát.
Những trưởng lão này không còn một chút xương cốt nào, quả thực là chết không có chỗ chôn.