Lúc bấy giờ, sau khi Triệu Thanh chơi đám người Vạn Kiếm Trang một phen ác ôn, liền nhanh chóng quay trở lại khu vực cũ, dự tính đón Tiểu Thần lập tức rời khỏi Thiên Phạt Lâm. Tính toán thời gian trôi qua cũng đủ để Tiểu Thần thu Liệt Hồng Quả tới tay, không cần tiếp tục lưu lại nơi này làm gì.

Đến khi còn cách thủy đàm, địa bàn của Hắc Thủy Ngô Công chừng hai dặm, Triệu Thanh liên tục thả ra thần thức bao phủ phạm vi mấy chục trượng quanh người, để ý mọi động tĩnh tùy thời phát hiện tung tích của Tiểu Thần. Đồng thời điều khiển Thụy Vân Phi lượn lờ chậm rãi phía trên cao.

Không phải hắn không muốn đem thần thức bao trọn hết cả mọi ngóc ngách nơi đây, nhưng lòng thì dư nhưng lực không đủ. Đối với Đoạt Nguyên giả thất cấp như hắn, thần thức có thể phóng xuất ra ngoài mấy chục trượng đã là cực hạn. Chưa đến Tinh Đấu giai thủy chung không thể làm gì hơn, ngoài việc phải dùng ánh mắt để quan sát từ xa.

Đang khi tâm tình nôn nóng, phía sau nhất định đám người Vạn Kiếm Trang vì thẹn quá hóa giận sẽ bằng mọi giá đuổi theo truy sát, lúc này còn chưa hề cảm nhận, hay là phát hiện ra được chút tăm hơi nào của Tiểu Thần, làm đáy lòng Triệu Thanh bắt đầu sinh ra cảm giác bất an.

- Quái lạ, không lẽ sư đệ gặp chuyện? Ai da... Ta thật sơ ý...!

- Sư huynh sơ ý chuyện gì?

Đột nhiên Thụy Vân Phi rung lên, ngay phía sau lưng Triệu Thanh, thanh âm Tiểu Thần chui tọt vào tai hắn, xém chút làm hắn giật bắn người, lảo đảo muốn té khỏi khóm mây dưới chân.

- Con bà ngươi, ngươi lên đây hồi nào!? – Triệu Thanh tức giận, kinh hãi thốt ra.

- Đệ ở bên kia, thấy huynh cứ loanh quanh chỗ này, nên chạy tới... Hình như sư huynh đang gặp phiền toái?

Tiểu Thần giả ngơ, nói lảng sang chuyện khác. Bất quá Triệu Thanh cũng chẳng quan tâm đến chuyện kỳ quái trên người tên này, hắn đã bắt đầu quen với việc Tiểu Thần không giống kẻ bình thường có thể đánh đồng. Liền gấp rút điều khiển Thụy Vân Phi độn nhanh về phương hướng khác. Trên đường cũng thuật lại toàn bộ quá trình phát sinh khi chia tay đến giờ.

Trong chốc lát, Tiểu Thần đã tường tận mọi việc, cũng nói sơ qua chuyện của bản thân gặp phải, tất nhiên những chi tiết như noãn trùng hay Nhất Tâm Lôi hắn tuyệt nhiên không hề đá động tới. Chỉ hàm hàm hồ hồ đại khái kể qua sự tình hái Liệt Hồng Quả cùng khó khăn trốn khỏi tên họ Quang.

Khi cả hai rời khỏi khu vực hoang lương kia, lúc này dưới chân bọn hắn là một khu rừng tương đối rậm rạp. Bởi vì để tránh đi ánh mắt chú ý của những kẻ ra vào Thiên Phạt Lâm, Triệu Thanh dừng lại, đáp xuống dưới tán cây um tùm, đoạn lên tiếng.

- Không thể phi hành được nữa, Thụy Vân Phi quá mức gây chú ý... Hiện tại chúng ta quay về! Khụ... Cái kia...

- Ha ha sư huynh yên tâm, Liệt Hồng Quả ở đây.

Tiểu Thần cười ha hả, lật tay lấy ra chùm quả đỏ rực, còn thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ khiến người bên cạnh cảm giác cực khì thư thái. Tưởng chừng chỉ cần hít một hơi cũng đủ để phấn chấn tinh thần lên rất nhiều. Dứt khoát ném sang cho Triệu Thanh chẳng hề có chút ngập ngừng.

Đón lấy toàn bộ số quả trên tay, Triệu Thanh vui mừng cười ngoác cả mồm đến mang tai. Thứ này đối với hắn cực kỳ trọng yếu, chỉ cần ba quả là có thể đổi được một bình Hồng Liệt Đan ở chỗ Hỏa Vụ Đường. Nơi này chính là nơi ban bố nhiệm vụ cùng giao phó các công tác liên quan đến tất cả việc cần làm ở Hạo Dương Phái.

Nói đến Liệt Hồng Đan chính là loại đan dược khi tu luyện giả hỏa hệ vượt qua bình cảnh tấn cấp cần thiết nhất. Do tính chất đặc trưng của loại đan dược này nên phần lớn cũng ít người xem nó quan trọng, ngoại trừ một số Đoạt Nguyên giả tu luyện công pháp tương quan.

Sau giây lát đắm chìm trong sự thỏa mãn, Triệu Thanh nhìn thật sâu Tiểu Thần, ánh mắt hiển lộ rõ sự cảm kích từ tận đáy lòng, bởi qua những lời Tiểu Thần tường thuật lại, dù không chứng kiến nhưng hắn cũng phần nào cảm nhận được nguy hiểm khi Tiểu Thần đối mặt tên họ Quang.

Mặc dù không rõ bằng cách nào Tiểu Thần chỉ với lục tầng cảnh giới có thể đào thoát lại dễ dàng hái được Liệt Hồng Quả khỏi tay tên đó, có điều dù là nghi hoặc nhưng Triệu Thanh nhất quyết không muốn dò hỏi vào sâu chi tiết. Chỉ âm thầm cảm khái mà thôi.

Không chờ đợi lâu hơn, liền nhanh chóng xử lý, hắn ngắt lấy đúng ba trái bỏ riêng vào chiếc hộp được làm từ loại ngọc thạch nào đó. Còn lại tất cả là bốn quả, không chần chờ, nhanh chóng đưa lại cho Tiểu Thần, nói.

- Sư đệ giữ lại, về sau nhất định có lúc cần dùng!

Lắc đầu, Tiểu Thần cười hàm hậu, đưa tay chặn ngang, đáp lời.

- Sư huynh cần hơn đệ, dù sao lần này đệ đây cũng đã có thu hoạch!

- Vậy sao được, ban đầu chúng ta đã giao kèo! – Triệu Thanh ngẩn ngơ lên tiếng, trong lòng càng khó hiểu đến mấy chữ có thu hoạch của Tiểu Thần.

- Được rồi! Huynh sao lại dong dài như vậy!

Tiểu Thần vỗ vỗ vai hắn, sảng khoái nói tiếp.

- Đệ không tu luyện hỏa hệ, lại càng chưa tới lúc gặp bình cảnh.

Lần này Triệu Thanh không tiếp tục mở lời hay có ý tứ khách sáo gì nữa. Chẳng ai chê mình có thêm vài phần đan dược tu luyện. Chỉ im lặng thu hồi tất cả vào thủ trạc. Xong đâu đấy hắn cẩn thận đa tạ một câu, có điều đây không phải hắn hời hợt hay chủ ý tham lam. Mà con người hắn xưa nay đều là vậy, có vài việc giữa bằng hữu không cần phải nói ra lời hoa mỹ hay là cảm ơn suông. Hắn nhận định người bằng hữu này, nhận định Tiểu Thần là một kẻ đáng giá kết giao, chỉ cần trong lòng nghĩ vậy là đủ.

Ban đầu thủy chung tất cả đều dựa trên sự hợp tác, lấy thù lao làm cầu nối. Cho dù không đến mức như người xa lạ cùng nhau làm việc, để mà nhất nhất rõ ràng lợi ích phân chia. Thì có là sư huynh đệ đồng môn cũng cần phải thẳng thắng ngay từ đầu, liên quan đến lợi ích đều rất dễ dẫn tới chuyện trở mặt thành thù.

Bất quá, hiện tại lại khác, đây hoàn toàn là sự hợp tác của bằng hữu, lấy tín niệm lẫn nhau mà hành xử. Chỉ một động thái của Tiểu Thần đã mơ hồ gắn kết sự tin tưởng giữa người với người, không còn ở phạm trù hợp tác vì riêng cá nhân ai.

Liệt Hồng Quả hay Liệt Hồng Đan mặc dù không có bao nhiêu quý giá, những tông môn khác đều không để vào mắt, nhưng tựu chung đối với Đoạt Nguyên giả tu luyện Pháp Môn liên quan tới Hỏa hệ nguyên tố, thì là một vật hết sức quan trọng. Nếu ngươi dễ dàng tấn cấp thì không nói, nhưng lỡ như gặp phải bình cảnh do nhiều yếu tố từ Thiên Tư, hay thể chất thì vật này lại chính trở thành điều kiện thiết yếu cần phải có.

Đợi đến khi Triệu Thanh sắp xếp xong tất cả, lúc này Tiểu Thần mới lên tiếng.

- Bây giờ chúng ta rời đi, khả năng sẽ bị đám người ban nãy truy đuổi huynh, thậm chí đến tên họ Quang của Thiên Nguyệt Tông phát hiện.

Triệu Thanh nhún vai, biểu hiện cũng đành chịu, lỡ chọc chó rồi thì biết làm gì hơn. Cũng không thể ngồi đây mãi, cười cười cất giọng, giọng điệu không sợ trời không sợ đất.

- Cùng lắm thì chiến, nhìn đám khốn đó coi thường Hạo Dương Phái chúng ta lâu như vậy, không bằng chúng ta chủ động giết ngược!

Lắc đầu không cho là đúng, Tiểu Thần cảm giác từ sau khi tiến vào Thiên Phạt Lâm luôn có một điều gì đó làm hắn khó chịu. Rất khó để diễn tả nói ra thành lời, nhưng mà hắn dường như ẩn ẩn phát hiện nguy cơ tựa hồ đang chực chờ mình ở phía trước.

- Đệ có dự cảm không tốt! Thật ra nếu đường đường chính chính bỏ đi có lẽ khó, nhưng mà nếu như thế này thì sao?

Vừa nói Tiểu Thần vừa đưa cả hai tay xoa xoa khuôn mặt, các khớp xương trong cơ thể hắn cót két vang lên từng âm thanh kỳ dị. Làn da thiếu niên vốn dĩ căng tràn sức sống, bắt đầu trở nên biến đổi như thể trải qua sương gió nắng mưa. Mái tóc cũng dần dần phát triển dài ra thêm vài phần.

Chốc lát sau, đứng trước mặt Triệu Thanh là một tên trung niên nam tử vàng vọt, gương mặt như kẻ có bệnh lâu ngày mà giấu. Cười cười cực kỳ vô sĩ giáo giác nhìn quanh, cảm tưởng không khác gì mấy tên lưu manh ngoài chợ.

Há mồm trợn mắt, Triệu Thanh ú ớ mãi mới có thể lắp bắp nói ra từng chữ.

- Ngươi... Ngươi là ai?

- Đệ đây! Huynh thấy sao?

- Con bà ngươi Tiểu Thần! Có chiêu lợi hại vậy mà giấu...

- Ha ha... Để ta giúp huynh thay đổi một chút!

- Này... Này... Nhớ làm cho ta đẹp trai tuấn tú, phong lưu tiêu sái!

...

Chính bản thân Tiểu Thần, thậm chí đến vị lục thúc Vô Diện của hắn ở nhà, cũng chỉ xem đây là một thủ đoạn lợi hại, mà không biết rằng nó có liên quan đến một sự kiện trong quá khứ vốn đã từng chấn động thiên hạ.

- --o0o---

Cách nơi hai người Tiểu Thần đang tạm lánh, trên bầu trời một nhóm bốn kẻ quen thuộc đang hậm hực nhìn khắp nơi, mặt mày đầy tro bụi, áo quần rách bươm thảm không sao nói hết.

Tiến vào đây ban đầu là bảy huynh đệ Phạm Gia, cũng chính là người của Vạn Kiếm Trang, một trong tam đại gia tộc lâu đời của Việt Châu. Những gia tộc này cắm rễ ở Hạ Nguyên Khu qua nhiều năm tháng từ thời cổ đại, có lời đồn thậm chí những gia tộc đó còn xuất hiện trước mấy tông môn bá chủ vùng đất này như Thiên Nguyệt Tông hay là Huyết Ma Môn, Bách Thư Môn.

Về sau khi thời đại của những tông môn bắt đầu hình thành, chiêu mộ đệ tử bất chấp xuất thân, hình thành nên một loại thế lực khổng lồ, lấn át tiếng tăm cùng lực lượng của thế lực gia tộc, lúc đó thời đại gia tộc mới dần biến chuyển.

Các gia tộc nhỏ từ từ biến mất trong suốt dòng chảy thời gian, một số bị tru diệt hoàn toàn tan thành mây khói, bốc hơi khỏi cuộc đời như chưa từng sinh ra, một số chủ động gia nhập, trở thành một phần đệ tử bên trong các đại môn phái.

Số còn lại để trụ vững đến tận hôm nay, một là liên minh với những tông môn đó, hoặc phải cường đại như Phạm Gia hay Diệp Gia mới có thể có được địa bàn sinh sống tương đối ổn thỏa.

Bất quá, những năm gần đây Phạm Gia đang có nguy cơ bị Diệp Gia lấn át, cho nên mới có chuyện gia tộc này âm thầm bắt tay cùng Thiên Nguyệt Tông.

Quay lại với bốn kẻ đang tức giận trên không trung, ngoài tên sư huynh cường trán cùng tên tóc vàng mắt xanh, thì phía sau bọn hắn chỉ còn lại hai tên huynh đệ, một đang máu me khắp khóe miệng, một thì như kẻ mất hồn mất vía, cả người trắng bợt vì hoảng loạn.

Lần này trực tiếp thống lĩnh mấy huynh đệ, tiến vào đây lịch lãm cũng như sưu tầm vài loại thảo dược cần thiết cho việc tu luyện, mới đầu còn khí thế hừng hực, tuổi trẻ hăng hái thì bây giờ một bộ mặt đưa đám vì để ba tên huynh đệ bất hạnh bỏ mình trong miệng Hắc Thủy Ngô Công.

Còn đang suy tính trở về chưa biết ăn nói làm sao với cao tầng gia tộc, thì lại tiếp tục bị một tên biến thái quái đản trần như nhộng từ đâu chui ra, mặt mày đầy bùn đất không thể nhìn rõ, bất ngờ xuất ra một loại thuật pháp kinh khủng, trực tiếp triệu hồi hư ảnh bò cạp, đánh cho bốn tên lên bờ xuống ruộng.

Mặc dù đã kịp thời phản ứng, liên tiếp khu động pháp khí chống lại, nhưng do một phần trở tay không kịp, một phần tâm lý vẫn chưa bình tĩnh do Hắc Thủy Ngô Công mang tới. Rốt cuộc bị tên khốn biến thái kia hành hung, thành công cướp đoạt thủ trạc trên tay một vị đệ đệ.

Khi hoàn hồn thì hắn cũng đã biến mất không thấy tung tích.

Bởi vậy, hiện tại bốn kẻ này vẫn đang thất thần không biết tiếp theo phải làm gì. Chỉ có thể đứng đó chờ tên sư huynh cường trán làm ra quyết định.

- --o0o---

Cùng lúc thì Tiểu Thần cùng Triệu Thanh đang nhởn nhơ thả chậm cước bộ, ngắm trời nhìn đất ở một nơi khác, tiện tay thì hái vài cọng thảo dược không có yêu thú canh chừng.

Vui vẻ thì lấy ra mỗi người mỗi vò hảo tửu mặc sức ngâm thơ đối ẩm.

Thoạt nhìn thì hai tên này rất thoải mái, không có gì giống như vừa trải qua một phen nguy hiểm.

- Ha ha... Thế nào sư đệ, ngươi trông ta có chút như công tử phong lưu hay không? Giờ mà có thêm cây quạt thì ta nghĩ ta sẽ đẹp trai lắm! Hắc hắc...

Triệu Thanh đưa tay rờ khuôn mặt, cảm khái nhìn trời lên tiếng buồn nôn.

Chỉ còn cách lắc đầu, Tiểu Thần cố nén cười bụm miệng ho khan vài tiếng, đoạn đáp lời.

- Khụ... Ta nói ngươi hiện giờ nếu để mấy tiểu cô nương thấy, ta nghĩ ngươi chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm! Khụ...

- Hầy...! Không sao, ta đây không ngại... Há há há!

Tự cười nham nhở, đoạn Triệu Thanh ngờ vực hỏi tiếp.

- Mà sao ngươi làm ra cái bộ dáng như vậy, nhìn có khác gì mấy tên trộm vặt hay không cơ chứ?

- Không cần không cần, ta mà biến thành tuấn tú nữa thì chúng ta quá gây sự chú ý... Khụ...

- Đúng! Há há há!

Trong bất tri bất giác, hai người Triệu Thanh cùng Tiểu Thần đã biến đổi cách xưng hô, không còn khách sáo cái gì mà sư huynh sư đệ, quan trọng bối phận nữa. Mà trở thành ta ngươi như bằng hữu thoải mái nói chuyện.

Mặc dù cả câu chuyện nếu có kẻ thứ ba nghe được chắc chắn sẽ ói mữa ba ngày ba đêm.

Đoạn đường nhanh chóng rút ngắn lại, chỉ còn từng lời nói đùa giỡn, tiếng cười ha hả đầy sảng khoái của hai người.

Cho đến khi cả hai bắt đầu nhận thấy vài dấu hiệu bất thường ở nơi tiếp giáp với bên ngoài Thiên Phạt Lâm.

Nơi này cho dù là địa điểm thường xuyên lui tới của Đoạt Nguyên giả cấp thấp, nhưng cũng không đến mức như hiện tại. Số lượng người tu luyện lui tới ra vào cực kỳ nhiều, ánh mắt cùng thần thái lại lộ rõ hình như có điều gì rất căng thẳng. Đặc biệt hơn, phần lớn trong đó đều có phục sức như nhau, tất cả đều mang trên người tử y bó sát, trên cổ tay áo rõ ràng có thêu một ký hiệu hình thù chiếc lá cây màu xanh nhạt.

Ngay khi thoáng nhìn ra, cả Tiểu Thần cùng Triệu Thanh nhíu mày đông thanh cất giọng.

- Diệp gia!

Xoay lại nhìn nhau, Triệu Thanh tiếp tục nói.

- Ngươi nhận được người Diệp gia?

Không trả lời, Tiểu Thần chỉ khẽ gật đầu, trong lòng hắn bất chợt dâng lên suy đoán, tự nghĩ.

- Không lẽ đến tìm ta? Không thể nào! Làm sao chúng biết được...

Nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt Tiểu Thần, Triệu Thanh cười cười.

- Tiểu tử ngươi đừng nói là có ân oán với Diệp nha nhé! Ha ha...

Tiểu Thần cũng chẳng hề phủ nhận, lên tiếng thì thầm.

- Năm xưa ta giết người, hình như là đệ tử Diệp gia! Bất quá, cái ta quan tâm là mấy tên kia kìa!

Nhìn theo hướng Tiểu Thần vừa hất đầu ra hiệu, Triệu Thanh toát mồ hôi lắp bắp, cười khổ nói.

- Con bà ngươi! Còn đám người Huyết Ma Môn kia không lẽ cũng vậy!

- Ta làm sao biết! Kỳ thực ta không có thù hằn gì với đám đó, bất quá ta nghĩ người chúng tìm cũng là ta!

Nhún vai Tiểu Thần có chút bất đắc dĩ nói.