Bên cạnh Mộng Khả Nhi bồng bềnh một đạo cường quang, nhìn kỹ thấy bên trong ánh sáng có bao bọc một thanh đoản kiếm dài chừng hơn một thước. Ánh sáng mà phi kiếm phát ra giúp cho nàng ta càng trở nên thánh khiết và lạnh lùng.

"Thần Nam, ngươi không ngờ đúng không? Ta đã đợi ngươi ở đây lâu lắm rồi, ngươi cuối cùng đã trúng kế!"

Thần Nam trong lòng giật mình, nghĩ ngợi một lúc. Mộng Khả Nhi quả thật vô cùng giảo hoạt, giả vờ bị trọng thương, thả mặc cho Tử kim Thần long bỏ chạy và mục đích cuối cùng của ả chính là dẫn Thần Nam tới đây để hạ thủ.

Nếu như lần này Thần Nam bị giết ở đây, đúng là quỷ không biết thần không hay, chắn chắn những người ở bên ngoài sẽ không thể nào có thể biết được. Con đàn bà này đúng là tâm cơ vô cùng đáng sợ.

Tuy nhiên, Thần Nam vẫn có chút nghi hoặc. Mộng Khả Nhi rõ ràng bị phong ấn trong người phản lại, nhưng tại sao tinh khí lực bây giờ của ả lại mạnh tới như vậy, võ công tại sao lại mạnh hơn trước nhiều thế?

Ả ta không thể nào vô duyên vô cớ mà có thể làm được như vậy, thanh phi kiếm bồng bềnh bên cạnh ả ta rõ ràng cũng linh động hơn bình thường rất nhiều, nằm trong một vầng sáng rực rỡ, năng lượng dao động mạnh mẽ vô cùng. Nếu như không có sức mạnh khủng khiếp hỗ trợ, căn bản không thể nào có thể có được tình trạng như thế này. Tất cả đều nói lên rằng lúc này Mộng Khả Nhi mạnh mẽ vô cùng.

"Hây! Đúng là thủ đoạn hay, không hổ là truyền nhân hậu bối của Đạm Thai tuyền. Trông bộ dạng của cô chắc là đã hoàn toàn phục hồi và võ công cũng đã tiến thêm một bậc, đúng là vô cùng lợi hại." Thần Nam vừa nói vừa cẩn thận quan sát, xem đối phương điểm nào không hợp lý không.

"Hừm! Tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi đã dùng quỷ kế để bắt ta, chắc không ngờ được rằng cuối cùng chính mình lại bị trúng kế phải không?" Mộng Khả Nhi cười nhạt, dung nhan tuyệt thế vô song thoáng chút giận dữ. Đường đường là truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm Thai cổ thánh địa lại bị người ta bắt cóc, thiếu chút nữa thì trở thành người đàn bà của hắn, điều này là nỗi tức giận mà nàng ta làm sao có thể nuốt trôi được. Nàng ta cố gắng khống chế những tình cảm của mình, nếu như là những người con gái bình thường chắc chắn sẽ xấu hổ tức giận, rút kiếm xông lên rồi.

"Ha ha ha..." Thần Nam cười lớn nói: "Ta xin thề nhất định sẽ thực hiện lời nói đó!"

Tử kim Thần long trên không trung cũng kêu gào ầm ỹ, tiếp lời: "Grwào... Sau này hãy ngoan ngoãn mà làm một đứa con gái dễ coi một chút, ha ha ha..."

Một người, một rồng này đúng là có chút hiểu nhau. Thần Nam muốn chọc giận Mộng Khả Nhi để cho nàng ta đánh mất đi sự bình tĩnh. Hắn biết tuyệt học của Đạm Thai phía rất coi trọng tu tâm. Nếu như tâm trí rối loạn nhất định sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy công lực.

Mộng Khả Nhi hận Thận Nam thấu xương, đồng thời cũng căm hận Tử kim Thần long vô cùng. Trong mắt nàng ta, tên rồng lưu manh này có lúc còn đáng ghét đáng giận hơn cả Thần Nam, mồm nói toàn những lời tục tĩu, xằng bậy, ngay lần đầu tiên gặp mặt đã để lại cho nàng ta ấn tượng đáng ghét vô cùng. Nàng ta đã không còn coi nó thuộc vào dòng Thần long nữa.

"Tên rồng lưu manh khốn nạn kia, hôm nay ta cố ý tha cho ngươi, thế mà vẫn còn dám chạy tới trước mặt ta ăn nói lung tung. Đợi lát nữa ta bắt được nhất định sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh." Khuôn mặt của Mộng Khả Nhi hiện lên một đám sương lạnh mờ mờ.

"Hừm! Long đại gia nhà ngươi hôm nay không cẩn thận mới lọt vào tay ngươi, ngươi lại còn dám đối đãi với bổn long như vậy. Đợi lúc nữa bắt được ngươi nhất định sẽ tìm một thằng đàn ông cưỡng hiếp ngươi một trăm lần, đúng một trăm lần."

Mộng Khả Nhi tức điên lên, không thể ngờ được rằng mồm mép của Tử kim Thần long lại ác độc như vậy. Nàng ta khẽ vung tay lên, đặt vào cạnh sườn. Thanh phi kiếm vốn phát ra ánh sáng mờ ảo, đột nhiên ánh sáng trở nên chói lòa, phát ra thần quang mãnh liệt. giống như một chiếc cầu vồng chém về phía Tử kim Thần long đang bay trên không trung.

Phi kiếm sáng chói mắt, mang theo đuôi ánh sáng dài thượt, nhanh như một tia chớp chém ngang qua hư không.

"Grwào...." Tử kim Thần long kêu lên: "Tiểu tử sao còn không mau xông lên?"

Không cần đợi nó nhắc nhở, Thần Nam đã một bước dài, xông lên phía trước, trường đao trong tay phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, phát ra âm thanh bùm bùm như sấm rền trong không trung làm cả sơn cốc như rung chuyển.

Tử kim Thần long gào ầm lên: "Grwào... Hôm nay bổn long bằng bất cứ giá nào cũng phải liều với thanh phi kiếm này! Tiểu tử, ngươi nhất định phải bắt được ả, phải cưỡng hiếp một trăm lần."

"Á... Tên rồng lưu manh đáng chết, ngươi chết đi cho ta!" Mộng Khả Nhi quả thật đã giận điên lên, không còn giữ được thái độ đoan chính như thường ngày, lông mày dựng ngược lên, hai mắt vốn long lanh hôm nay tràn ngập hàn quang. Trong lúc tức giận, nàng ta dường như không để ý tới Thần Nam đang xông lên ở trước mặt, chỉ muốn chém chết Tử kim Thần long.

Ánh sáng của thanh phi kiếm chói lóa làm không trung như xuất hiện thêm một mặt trời nhỏ, chiếu sáng khắp cả sơn cốc như ban ngày. Tử kim Thần long kêu ầm ỹ rồi nhanh như một tia chớp bay thẳng lên trên trời, mồm kêu tướng lên: "Grwào... Ngươi có đánh mạnh hơn nữa cũng không thể chém được ta. Trời ơi... Grwào... Tại sao lại nhanh như thế chứ?"

Trong lúc Tử kim Thần long kêu gào thì phi kiếm đột nhiên tăng tốc độ, như một tia chớp chém nát hư không, trong chớp mắt đã đến gần, chém mạnh vào người nó.

"Choang!"

Một tiếng động lớn của kim loại va vào nhau vang lên, vọng khắp sơn cốc. Phi kiếm đuổi chém theo Tử kim Thần long suốt hai mươi trượng, khiến cho nó không ngừng trốn chạy trên không trung, sau đó thì chém thẳng xuống người Tử kim Thần long. "Grwào... Đau chết long lão gia nhà ngươi rồi, đau quá! Grwào..." Tử kim Thần long đau đớn kêu lên ầm ỹ, mãi mới có thể trụ vững được trên không.

Nhưng ngay lập tức phi kiếm lại đuổi tới: "Choang... Choang... Choang..."

Phi kiếm với ánh sáng chói mắt liên tiếp chém sáu nhát vào Tử kim Thần long, làm nó từ trên không rơi phịch xuống đất. Nó đau đớn đến tái mặt, nước mắt chảy ra như mưa.

"Hu hu hu... Đau chết đi được! Sao con mẹ mìn đáng chết này lại lợi hại thế chứ? Đáng ghét! Ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!" May mà Tử kim Thần long đao thương bất nhập, lại có Huyền Vũ giáp bảo vệ, nếu không thì sáu đòn tấn công liên tiếp này e rằng đã chém nó thành nhiều đoạn rồi.

Tất cả mọi chuyện diễn ra nhanh như điện xẹt, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.

Trong khi phi kiếm liên tục chém vào Tử kim Thần long, Thần Nam cũng đã xông tới phía trước mặt Mộng Khả Nhi, trường đao phát ra ánh sáng dài chừng bốn trượng, chém ngang về phía trước. Đao khí giống như sóng biển tuôn trào về phía trước, sóng dao động năng lượng mạnh mẽ vô cùng khiến cho những cây hoa trà ở phía sau lưng Mộng Khả Nhi bị chém nát vụn, hoa trà rơi ngập trời, mùi hương ngào ngạt, tràn ngập khắp không gian.

Phi kiếm của Mộng Khả Nhi vẫn đang ở xa, nàng có vẻ hoảng loạn, nhanh chóng tràn sang một bên, cấp tốc thu hồi lại phi kiếm. Một đao mãnh liệt vô cùng chém qua một đám những cây hoa trà ở phía trước làm hoa lá bay rào rào, ánh sáng lấp lánh hủy diệt tất cả những vật cản trở đường đi của nó, những hoa lá bị chém tung bay khắp nơi.

Tuy nhiên lúc Thần Nam định chém đao thứ hai thì trước người Mộng Khả Nhi đột nhiên xuất hiện hai cánh Ngọc Liên, mỗi một cánh đều to như chậu nước, trong suốt lấp lánh, phát ra ánh sáng ngũ sắc, khói màu rực rỡ mịt mù chuyển động bên trên, giống như thần vật của thiên giới.

Một cánh Ngọc Liên lượn tròn, bay về phía trường đao của Thần Nam, ánh sáng ngũ sắc chói lòa khiến cho người ta không thể mở được mắt ra. Một cánh Ngọc Liên khác thì bay tới chém vào lưng Thần Nam, phát ra ánh sáng ngũ sắc khiến cho những cây hoa trà đều bị chém nát vụn. Thần Nam cảm thấy một luồng áp lực vô cùng lớn ép tới, mặc dù cánh Ngọc Liên chưa chạm vào thân nhưng hắn đã cảm thấy lưng dội lên từng hồi đau đớn.

Thần Nam tập trung toàn bộ sức mạnh của toàn thân lên trên thanh đao, chém mạnh một nhát. Một tiếng nổ lớn vang lên, một cánh Ngọc Liên bị chém bay ra, dao động năng lượng đáng sợ cuồn cuộn khắp nơi, ánh sáng ngũ sắc chiếu rọi không gian làm cả sơn cốc rung chuyển.

Sức mạnh của đòn này vô cùng mạnh mẽ đẩy người Thần Nam bật lên cao, bay dạt ra xa trên không. Cánh Ngọc Liên ở phía sau lưng vẫn đuổi gấp không rời.

Thần Nam bay ra xa chừng tám trượng, khi sắp sửa rơi xuống đất, ánh sáng ngũ sắc cũng đã đuổi tới. Cánh Ngọc Liên lấp lánh trong suốt, nhìn có vẻ rực rỡ, tươi đẹp nhưng lúc này chẳng còn nghi ngờ gì, đúng là đáng sợ hơn cả lưỡi hái của tử thần. Thần Nam mặc dù khí huyết nhộn nhạo, cơ thể vô cùng khó chịu, nhưng đối diện với lưỡi hái của tử thần nên đành cố gắng nhanh chóng tập trung toàn bộ sức mạnh của cơ thể.

Trường đao lúc này phát ra tiếng kêu khẽ, giống như sống lại. Thanh đao xuất hiện ánh sáng kỳ lạ, lấp lánh rực rỡ, lưỡi đao gần như trong suốt, ánh sáng đáng sợ của thanh đao dường như chém tan hư không, xung quanh trường đao là một màu đen kịt, tập trung toàn bộ tinh khí trong không gian lên mình đao.

"Chém!"

Cùng với tiếng thét lớn, trường đao giống như cầu vồng, chém mạnh lên trên cánh Ngọc Liên.

"Choang!"

Sơn cốc lay động, mặt đất rung chuyển, ánh sáng chói lòa tuôn trào, giống như cơn đại hồng thủy cuồn cuộn tràn vào trong sơn cốc, sức mạnh cuồn cuộn điên cuồng tuôn ra, trong sơn cốc nhỏ bé phát ra những tiếng nổ rền vang.

Cánh Ngọc Liên bị trường đao chém bay ra, còn Thần Nam thì lại bị năng lượng khủng khiếp đó hất tung ra, bay xa chừng mười mấy trượng. Vô số những cây hoa trà đều bị đánh nát, từng đám cây cối trong sơn cốc đều đã bị hất tung, đất đá đều biến thành cát bụi.

Thần Nam từ trên không trung rơi xuống, trường đao chống xuống đất, chậm rãi và vững vàng đứng dậy, lau vết máu trên miệng, nói: "Ta biết cô còn có quỷ kế, không hổ là truyền nhân của Đạm Thai, chuyện gì cũng có tính toán. Cô đã tỏ ra vô cùng tức giận, dùng phi kiếm tấn công Tử kim Thần long, dụ ta tấn công, sau đó đột ngột dùng cánh của pháp bảo Ngọc Liên, muốn giết ta khi ta trở tay không kịp. Hì... Mộng Khả Nhi! Chẳng lẽ cô lại không tin tưởng vào võ công của mình hay sao? Có cần phải giở mấy trò vặt vãnh này ra để đối phó với ta không?"

Mộng Khả Nhi cười nhạt nói: "Đã là trận quyết đấu sinh tử, đương nhiên không thể từ bất cứ thủ đoạn nào. Nếu như có tiết kiệm sức lực để giết ngươi thì ta hà tất phải hao phí khí lực."

"Không ngờ truyền nhân của Thánh địa khi làm việc lại cẩn thận đến như vậy, hoàn toàn không giống với đám ngụy quân tử cổ hủ. Hì hì... Đã thụ giáo! Những người quang minh chính đại cũng có lúc phải không từ thủ đoạn. Hãy xem đao!" Thần Nam đã phát hiện ra Tử kim Thần long đã thoát khỏi Phi kiếm, đang âm thầm lao mạnh về phía sau lưng Mộng Khả Nhi.