Tầm mắt Lôi Mông chuyển lên trên người Địch Áo: "Địch Áo, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lôi Mông và Ca Đốn căn bản không biết chuyện, cho đến bây giờ vẫn còn đang hồ đồ.
Địch Áo vừa đi tới gần Tác Phỉ Á vừa kể lại đơn giản mọi chuyện, hắn tận lực tránh nhắc tới Tác Phỉ Á, chỉ nói gã trung niên kia cố ý đối nghịch với hắn.
Thật ra Địch Áo có nói hay không cũng thế thôi, Lôi Mông và Ca Đốn không phải là ngu ngốc, tự nhiên không có nguyên nhân nào lại nhìn Địch Áo không vừa mắt? Vậy cũng được sao? Tiếp theo nhìn lại Tác Phỉ Á xinh đẹp chói lọi đứng ở nơi đó, chuyện sau này không cần phải hỏi nữa, khẳng định trăm phần trăm có liên quan tới Tác Phỉ Á.
Cả hai tự vấn lòng mình, nếu như không có quan hệ với Địch Áo, bọn họ ở trên đường phố nhìn thấy Tác Phỉ Á sẽ cam tâm chỉ nhìn thoáng qua thôi sao?
Lôi Mông gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói: "Ta vẫn cho rằng Ca Đốn chiếm hầu hết nguyên nhân tai họa, không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, ngươi cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu."
"Chuyện lần này không có quan hệ tới ta mà?" Ca Đốn không vui, bất luận là ai, nếu như bị lấy làm vật tham chiếu, nhất là chủng loại mặt trái tâm tình thế kia, sợ rằng không thể nào vui vẻ nổi.
Lôi Mông và Ca Đốn nói chuyện với nhau làm cho Tác Phỉ Á kinh ngạc, vào lúc này còn nói ra những lời như thế, rõ ràng là đang oán giận nàng và Địch Áo, Tác Phỉ Á cảm thấy không hiểu, đây chính là bằng hữu được Địch Áo xem trọng sao?
Thế nhưng, nhìn thấy Địch Áo không có biểu lộ ý không vui, Tác Phỉ Á cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh Địch Áo.
"Không sai, lần này không có quan hệ tới ngươi, nhưng còn lần sau? Ngươi dám cam đoan lần sau ngươi không hề dính dáng tới?" Lôi Mông chỉa đầu mâu công kích sang hướng Ca Đốn, đứng một chỗ nói nước miếng tung bay, vì gia tăng tính trọng yếu trong lời nói, hắn còn múa hai cánh tay lung tung cả lên, thiếu chút nữa đập trúng lỗ mũi Ca Đốn.
Ca Đốn lui về phía sau mấy bước, không phải là vì chột dạ, mà là sợ bị thế công "nướt bọt" của Lôi Mông liên lụy, không nhịn được cắt ngang câu chuyện: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, nói thẳng ra đi."
Khuôn mặt Lôi Mông cứng lại, hiển nhiên không ngờ rằng Ca Đốn khám phá dụng ý thực sự của hắn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Mọi người đều giống nhau, hiểu rõ người khác chung quy vẫn dễ dàng hơn lý giải bản thân. Lôi Mông nói chuyện vòng vèo, trước tiên lật lên lá bài tẩy để chiếm cứ ưu thế đạo đức và đạo lý, không thể nghi ngờ sẽ có thể đạt tới hiệu quả làm ít công to. Lôi Mông không có chú ý mình đã dưỡng thành thói quen này, đối với Ca Đốn căn bản không phải là một bí mật.
Thế nhưng Lôi Mông khôi phục lại bình thường rất nhanh, phảng phất như không nghe thấy Ca Đốn nói, tiếp tục nói với bộ dạng vô cùng đau đớn: "Tất cả mọi người đều là người lớn, có thể lý trí một chút được không? Tại sao nhất định phải sử dụng bạo lực đây? Có chuyện gì mà lời nói không thể giải quyết ?"
"Ta và ngươi không giống nhau." Địch Áo thản nhiên nói: "Ta không thích nói nhảm."
"Ha ha, Địch Áo, ngươi nói câu này đúng là trúng ý trong bụng ta đó." Ca Đốn cười to.
"Các ngươi…" Lôi Mông vừa tức vừa vội, nói: "Ta đây thích nói nhiều lời sao??"
"Đây là tự ngươi nói đó nha?" Ca Đốn bĩu môi: "Nếu có thể động tay thì cần gì phải nói chuyện? Địch Áo, ngươi nói đúng hay không?"
"Ta cũng cảm thấy quả đấm có sức thuyết phục hơn." Địch Áo cố nín cười, bởi vì hắn đã mơ hồ đoán ra mưu đồ của Lôi Mông.
"Ta đã sớm liệu được." Lôi Mông thở dài một tiếng: "Đây chính là điểm chúng ta chênh lệch nhau, chỉ có điều thế này..."
Tác Phỉ Á khẽ nhíu mày, Lôi Mông đang có ý gì? Định tuyên bố mỗi người đi một ngả?
"Các ngươi đã dễ dàng vọng động như vậy, ta đây chỉ đành phải cố gắng chịu đựng cực khổ, nói thật, vị trí này ta cũng không muốn ngồi, nhưng vì suy nghĩ an toàn cho mọi người."
"Đợi một chút" Ca Đốn vội vàng cắt đứt lời Lôi Mông: "Ngươi nói vị trí nào?"
"Vị trí đội trưởng, tiểu đội của chúng ta vốn thực lực không tính là hùng hậu, nếu như không có một vị đội trưởng có khả năng chỉ huy toàn cục, chẳng phải là tình cảnh sẽ rất nguy hiểm?" Khi Lôi Mông nói những lời này rõ ràng có chút lo lắng, len lén liếc mắt sang Tác Phỉ Á. Trong ấn tượng của hắn, Ca Đốn và Địch Áo không có biện pháp tranh giành với hắn. Ca Đốn không cần phải nói, Địch Áo cũng chỉ hơi hơi thông minh, chỉ có Tác Phỉ Á tạo cho hắn áp lực cực lớn, cũng may là Tác Phỉ Á xuất hiện quá muộn nên không có tư cách làm đội trưởng.
"Ta nhớ rằng vị trí đội trưởng đã sớm định rồi thì phải?" Địch Áo nói thật chậm.
"Có sao? Ta làm sao không nhớ rõ?" Lôi Mông cười khan hai tiếng.
"Nếu như ngươi cho rằng cần thiết, ta có thể nhắc nhở lại một lần." Địch Áo hắng giọng lấy hơi, nói: "Hình như ngày đó ngươi nói như thế này..."
"Ha hả ha hả!" Lôi Mông khẩn trương liên tục khoát tay, cố nặn ra nụ cười nói: "Ta chỉ tùy tiện nói chơi mà thôi, vì sao ngươi tưởng là thật chứ."
Nhìn bộ dạng Lôi Mông trước ngạo mạn sau cung kính, Ca Đốn ra vẻ hả hê nói: "Cơm có thể tùy tiện ăn, nhưng nói không thể tùy tiện được, đây là giáo huấn đó, huynh đệ."
Lôi Mông nhất thời giận dữ la lên: "Vậy thì nói hết ra luôn đi, dù sao ban đầu chính là chủ ý của ngươi, ta sợ gì hả?"
Nụ cười của Ca Đốn bất chợt cứng lại, nếu như nơi này không có người ngoài, hắn cũng không sợ Lôi Mông nói ra yếu điểm, nhưng cực kỳ bất hạnh là đang có Tác Phỉ Á hiện diện ở đây. Nếu như nói ra hết mọi chuyện, vấn đề thể diện sẽ rất khó xử, có lẽ chuyện này sẽ trở thành trò cười cả đời hắn.
"Quên đi, quên đi, Địch Áo, chẳng qua là cười giỡn thôi, ha hả!" Ca Đốn cười khan nói, hắn lập tức lựa chọn thay đổi đề tài: "Đúng rồi, Tác Phỉ Á, không phải nói là có chuyện cần thương lượng với chúng ta sao?"
Tác Phỉ Á không biết nên nói gì lúc này, nàng nhìn Ca Đốn, lại nhìn Lôi Mông, chợt hỏi: "Địch Áo, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Nàng cảm giác mấy người Địch Áo biểu hiện rất cổ quái.
"Không có gì!" Địch Áo nói: "Là thế này, chúng ta muốn tạo thành một tiểu đội mạo hiểm giả, ta vốn sẽ trở thành đội trưởng, nhưng hai người bọn họ không phục."
"Không có, ta ủng hộ cả hai tay." Ca Đốn nói.
"Ta..." Lôi Mông cắn răng, cơ hồ là nhả ra từng chữ một: "Ta... không có... ý kiến."
Tác Phỉ Á đã không biết nên nói gì cho phải, Địch Áo nhận thức những người nào vậy chứ? Biết rõ ràng đã chọc phải thù nhân lợi hại, nhưng không có một chút lo lắng chuyện tương lai, ngược lại ở chỗ này tìm trăm phương ngàn kế tranh giành vị trí đội trưởng?
Thế nhưng, điều này cũng làm cho Tác Phỉ Á hiểu rõ Ca Đốn và Lôi Mông hơn, nếu như lúc trước chỉ là vì Địch Áo mới cười với hai người này, bây giờ Tác Phỉ Á lại xem bọn họ như bằng hữu. Con người khi còn sống sẽ gặp được rất nhiều sự tình, nhưng loại người giống như Ca Đốn và Lôi Mông, khi phải đối mặt với đối thủ cấp bậc Võ Tôn vẫn không ngần ngại ra mặt vì bằng hữu, đây là chênh lệch thực lực rất xa đó? Sợ rằng đại đa số con người không thể nào làm được điều này.
Hoặc có thể nói bọn họ đã thoát khỏi phạm vi bằng hữu bình thường, có lẽ phải gọi là đồng bạn cùng sinh cùng tử mới đúng.
"Tốt lắm, tất cả mọi người chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ phải rời khỏi nơi này." Tác Phỉ Á nói, còn cố ý cười cười với Địch Áo: "Đội trưởng đại nhân, xin hỏi ngài còn có ý gì muốn bổ sung không?"
"Ách, hẳn là không có." Địch Áo bị hỏi bất ngờ nên không kịp ứng phó, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười trợn mắt nhìn Tác Phỉ Á, trước kia vì sao không có phát hiện Tác Phỉ Á còn có một mặt tinh nghịch như vậy nhỉ?
Ca Đốn và Lôi Mông liếc nhau, sau đó lại nhìn sang Địch Áo, sắc mặt cả hai có điểm cổ quái. Thế nhưng hai người cũng không nói gì, rất dứt khoát xoay người đi vào trong phòng.
Khi hai người quẹo sang khúc quanh, rốt cuộc không nhịn được bắt đầu bàn luận xôn xao, thanh âm tuy nhỏ nhưng vẫn bị Địch Áo và Tác Phỉ Á nghe thấy rõ ràng rành mạch, Địch Áo thậm chí còn hoài nghi hai người này là cố ý làm như vậy.
"Xem ra làm đội trưởng cũng không phải là chuyện tốt." Đây là Lôi Mông cố ý đè thấp thanh âm xuống.
"Ai nói có lẽ là không phải, chắc chắn là không phải rồi, ngươi không có nhìn thấy gì hả, Địch Áo ngay cả hít thở cũng không dám thở gấp, hắc hắc, bình thời thoạt nhìn tương đối mạnh mẽ cứng rắn, không nghĩ tới thì ra là miệng cọp gan thỏ." Ca Đốn phối hợp với Lôi Mông đúng là một chuyện hiếm thấy, xem ra trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối cả, trước mặt cùng chung lợi ích, cho dù lạnh lùng như Ca Đốn cũng lưu lạc trở thành đồng đảng Lôi Mông.
Địch Áo lắc đầu cười khổ, trên đời này có một câu ngạn ngữ, "người không ăn không được nho sẽ nói rằng nho chua."
"Ha hả, bọn họ luôn luôn như vậy phải không?" Tác Phỉ Á che miệng cười khẽ.
Địch Áo nghiêm mặt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, bật cười: "Sau này nàng sẽ biết, ở chung một chỗ với hai người này, chuyện gì cũng có thể phát sinh."
Tác Phỉ Á cười lại càng vui vẻ, có lẽ ngay cả Địch Áo cũng không có ý thức được lời hắn nói mang ý vị như thế nào. Nhưng Tác Phỉ Á lại cảm nhận được sự thân mật tự nhiên ở giữa mấy người này. Câu "sau này nàng sẽ biết" có ý nghĩa là trong tiềm thức Địch Áo rất hi vọng Tác Phỉ Á có thể theo bên cạnh hắn. Đối với Tác Phỉ Á, một câu này còn trân quý hơn bất kỳ lời thề trang trọng nào.