Cổ Lạp Gia Tư nhớ tới lão sư từng nói một câu, ngăn cản không bằng thuận thế, thuyền chạy ngược dòng vĩnh viễn đơn giản như xuôi dòng. Cổ Lạp Gia Tư hiểu đạo lý này, nhưng không thể xác định là những lời này có thể áp dụng trên người Địch Áo hay không.
Thế nhưng hiện tại đã không còn biện pháp nào khác, Cổ Lạp Gia Tư thở dài một hơi, kéo Địch Áo ngồi dậy trước mặt mình. Để không bị người khác quấy rầy, Cổ Lạp Gia Tư thả ra Cụ Phong Kết Giới, một đạo gió lốc cuồng mãnh cuốn theo cát đá đầy trời tạo thành một tầng bảo hộ chắc chắn bao phủ Cổ Lạp Gia Tư và Địch Áo ở bên trong.
Đội võ sĩ tuần tra chạy tới nơi này nhìn thấy Cụ Phong Kết Giới liền sáng suốt không có tùy tiện tiếp cận, lực lượng như vậy đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của bọn họ. Vì thế bọn họ chỉ có thể phái người báo cáo cho thượng cấp, sau đó đàng hoàng đứng ở đàng xa nhìn tới.
Thời gian trôi qua không bao lâu, mấy thân ảnh từ trong Vương Cung lao ra đã chạy tới hiện trường, một phụ nhân đầu tóc hoa râm nhíu mày nhìn vào Cụ Phong Kết Giới cách đó không xa.
"Là Cổ Lạp Gia Tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Một người trung niên khuôn mặt từng trải nghe được cái tên Cổ Lạp Gia Tư nhất thời ngậm miệng lại. Thời điểm Cổ Lạp Gia Tư tung hoành ngang dọc trên chiến trường, hắn chỉ là một hài tử đang bi bô tập nói, chuyện này để cho bệ hạ quyết định tương đối tốt, bản thân mình không cần thiết đắc tội mấy lão già thành tinh này.
Hai lão già khác hiển nhiên cũng là cường giả từ cổ thôn đi ra, mặc dù bọn họ không nói gì nhưng thần sắc cũng rất lo lắng. Khu dân cư trong vòng trăm thước đã biến thành một mảnh phế tích, bất kể là nguyên nhân gì, Cổ Lạp Gia Tư cũng làm hơi quá. Nếu như đây là Tử Vong Chi Ca học viện tự nhiên không tính là đại sự, nhưng nơi này chính là đế đô, đại chiến sắp tới cần phải ổn định dân tâm. Bây giờ chết nhiều người như vậy, nói chung là phải có người trả lại công đạo cho dân chúng. Mặc dù lão sư của Cổ Lạp Gia Tư quan hệ thân thuộc với Hoắc Phu Mạn bệ hạ, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ ràng tính tình bệ hạ, hễ gặp chính sự luôn luôn thiết diện vô tư, hiện tại bọn họ chỉ có thể cầu nguyện bệ hạ sẽ không tức giận vì chuyện này. Nếu không, ở đây không có ai cứu nổi Cổ Lạp Gia Tư.
Lúc này một lão nhân trong nhóm bỗng nhiên giật mình nói: "Trong kết giới còn có một người, Cổ Lạp Gia Tư đang làm gì vậy?"
"Chờ hắn đi ra tự nhiên sẽ biết." Địch Địch thản nhiên nói, trên thực tế Địch Địch cũng đang oán giận Cổ Lạp Gia Tư xuất thủ không biết nặng nhẹ, đế đô là địa phương ngươi có thể làm loạn? Địch Địch liếc nhìn mấy cỗ thi thể cách đó không xa, mấy võ sĩ này cao nhất chỉ là Võ Tôn trình độ, có cần phải tạo ra thanh thế lớn như vậy không? Thế nhưng hiện tại nói gì cũng vô ích rồi, chỉ hi vọng Cổ Lạp Gia Tư có thể cho bọn họ một lời giải thích hợp lý, hoặc có thể nói là cấp cho Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn bệ hạ một lời giải thích hợp lý.
Sau đó còn có vài người chạy tới, nhưng nhìn thấy mấy người Địch Địch đang quan sát động tĩnh, những người này biết điều yên lặng đứng ở một bên, ánh mắt của mọi người đều rơi vào Cụ Phong Kết Giới. Tất cả mọi người muốn biết đến tột cùng nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Trong một tòa tiểu lâu ở nơi xa, sắc mặt Dĩ Tát âm trầm đóng cửa sổ lại, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Dĩ Đạt đã thấy rõ ràng ba tên thủ hạ của mình đã biến thành thi thể. Giờ phút này Dĩ Đạt bỗng nhiên bắt đầu hối hận, nếu như không phải muốn làm cho toàn mỹ, cố ý chạy đi bái phỏng Mạc Lâm, dùng để xóa bỏ hiềm nghi cho mình, nếu vậy chưa chắc sẽ có kết quả như bây giờ.
Dĩ Đạt không rõ ràng lắm Địch Áo đã chết chưa, nếu như Địch Áo đã chết, vậy thì sự tình tự nhiên không thành vấn đề. Chỉ khi nào Địch Áo sống sót thì phiền phức của hắn cũng tới, tội danh ám sát Bất Hủ truyền thừa không người nào có thể gánh nổi. Dĩ Đạt hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng, sau khi Lan Bác Tư Bản biết được chuyện này sẽ phẫn nộ tới trình độ nào.
"Có lẽ bản thân mình nên có quyết định sớm hơn một chút." Dĩ Tát khe khẽ vuốt bộ quyền sáo trên bàn tay, yên lặng suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, Cụ Phong Kết Giới rốt cuộc tiêu tán, thân ảnh hai người từ từ hiện ra. Cổ Lạp Gia Tư ngồi dưới đất, sắc mặt lộ vẻ mỏi mệt. Còn Địch Áo đang nhắm mắt nằm ở một chỗ, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều, thậm chí làn da bắt đầu hồng nhuận.
Mấy người Địch Địch đi tới thấy Địch Áo nằm trên mặt đất, mới bắt đầu Địch Địch không khỏi lấy làm kinh hãi, sau đó từ từ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nhìn bộ dáng Cổ Lạp Gia Tư là vì cứu Địch Áo mới vận dụng khá nhiều lực lượng, như vậy thì không có chuyện gì lớn nữa rồi. Mặc dù Địch Địch không biết rõ thân phận thật sự của Địch Áo, nhưng ai nấy đều biết quan hệ giữa Địch Áo và Lôi Mông, từ trên phương diện này bệ hạ sẽ không trách móc nặng nề.
"Hắn thế nào?" Địch Địch mở miệng hỏi.
"Hoàn hảo, coi như là tiểu tử này mạng lớn." Cổ Lạp Gia Tư cười cười: "Cũng may là ta ở chỗ này, nếu không hắn chưa chắc có thể sống sót qua cửa ải này."
"Ngươi học xong cứu người từ khi nào?" Địch Địch tức giận nói: "Hay là suy nghĩ xem nên giải thích thế nào với bệ hạ đi."
"Giải thích cái gì?" Cổ Lạp Gia Tư ngẩn ra, sau đó nhìn chung quanh một vòng mới hiểu rõ vấn đề, cười khổ nói: "Nếu như ta nói không phải là ta làm, các ngươi tin tưởng không?"
"Cái gì?" Mấy người Địch Địch cùng nhau ngơ ngác. Mặc dù tính tình Cổ Lạp Gia Tư hơi cổ quái, nhưng cho tới bây giờ vẫn là người dám làm dám chịu. Nếu hắn đã nói như vậy, khẳng định không phải là Cổ Lạp Gia Tư làm chuyện này, chẳng lẽ là do người khác?
"Lúc ta chạy tới, nơi này đã biến thành cảnh tượng như thế rồi."Cổ Lạp Gia Tư buông tay, nhún vài có vẻ bất đắc dĩ: "Phải chờ hắn tỉnh lại, chúng ta mới có thể biết đã xảy ra chuyện gì."
Các bạn đang đọc truyện tại kiếm giới chấtruyenfull.vn.
Địch Địch nhíu mày nói: "Không phải là ngươi giết mấy tên kia?"
"Người là ta giết, ta cũng đang kỳ quái điểm này." Cổ Lạp Gia Tư khó hiểu trăm điều vẫn không có cách giải: "Nếu như nói có người vì cứu Địch Áo mà phóng ra lực lượng này, không có lý do gì để bỏ dở nửa chừng. Trên thực tế, lúc ta chạy tới nơi này Địch Áo sắp bị ba tên kia giết chết."
Mấy người Địch Địch nghi ngờ liếc nhìn nhau, toàn bộ mọi chuyện đều có vẻ quỷ dị, mặc dù lấy nhãn lực của bọn họ dễ dàng phán đoán ra vị trí trung tâm của lực lượng xung kích. Nhưng Địch Áo không thể nào có lực lượng mạnh mẽ cỡ này được.
Suy nghĩ trong lòng Cổ Lạp Gia Tư lại không giống mấy người Địch Địch, chỉ có tự mình tiếp xúc qua mới có thể chân chính cảm nhận được lực lượng bên trong dòng xoáy nguyên lực của Địch Áo khổng lồ tới mức nào. Lấy thực lực Thánh giả của Cổ Lạp Gia Tư cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới dẫn được nguyên lực dư thừa trong Căn Luân của Địch Áo ra ngoài. Ngay cả Cổ Lạp Gia Tư cũng cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì lượng nguyên lực này đã bị lãng phí sạch sẽ.
Toàn bộ quá trình dẫn dắt cực kỳ khó khăn, Cổ Lạp Gia Tư từng nghĩ tới lợi dụng số nguyên lực này trợ giúp Địch Áo lên cấp, nhưng Thất Luân trong cơ thể người xưa nay vẫn tồn tại thần bí nhất. Mà tình huống Địch Áo lại tương đối đặc thù, Cổ Lạp Gia Tư trái lo phải nghĩ cuối cùng không dám tùy tiện động thủ, mãi cho đến khi dòng xoáy nguyên lực và Căn Luân hình thành một dòng chảy ổn định. Cổ Lạp Gia Tư mới dừng tay lại.
Cổ Lạp Gia Tư cũng không biết rõ chuyện này có ý nghĩa đối với Địch Áo như thế nào, trước kia Địch Áo luôn chủ động hấp thu nguyên lực từ trong dòng xoáy từng giọt từng giọt, bây giờ dòng xoáy nguyên lực bắt đầu chủ động rót nguyên lực vào trong Căn Luân. Giữa hai việc này tồn tại khác biệt về chất, tạo thành ảnh hưởng đối với Địch Áo y như trời với đất vậy.
Về phần Cổ Lạp Gia Tư chỉ có một tin tức tốt, đó là khi hắn động thủ hướng dẫn nguyên lực tràn đầy trong Căn Luân của Địch Áo, bởi vì nguyên lực dư thừa tự động di chuyển về phía Tâm Luân của Địch Áo. Dĩ nhiên Cổ Lạp Gia Tư đã dẫn dắt phần lớn nguyên lực ra ngoài, một phần nguyên lực này quả thực nhỏ bé không đáng kể, nhưng chỉ với nhiêu đó đã giúp cho Địch Áo từ Cực Hạn võ sĩ cấp sáu tấn thăng lên đến cấp tám. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng Cổ Lạp Gia Tư không thể nói ra chuyện này, bởi vì quan hệ tới lão sư, Cổ Lạp Gia Tư thật tâm suy nghĩ vì Địch Áo. Ở trong cơ thể Địch Áo lại tồn tại một nguồn lực khác biệt với nguyên lực tràng, một khi tin tức này truyền đi nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của toàn bộ thế lực. Điều này đại biểu cho một loại phương thức tu luyện hoàn toàn mới, không có người nào dám nói sẽ không động tâm với hấp dẫn như thế.
Cổ Lạp Gia Tư suy đoán không sai, Địch Áo thật sự vừa mới nhặt về một mạng, nếu Căn Luân của Địch Áo không thể dung nạp nguyên lực vượt xa những người khác, căn bản không đợi được đến lúc Cổ Lạp Gia Tư chạy tới viện thủ, đã sớm bạo thể chết từ lâu rồi. Địch Áo may mắn nhất là vì Cổ Lạp Gia Tư cũng là Phong hệ, hướng dẫn Phong nguyên lực tự nhiên làm ít công to, nếu đổi thành những người khác, cho dù thực lực cao hơn Cổ Lạp Gia Tư cũng rất khó nói sẽ tạo thành kết quả như hiện tại.
Địch Áo hôn mê bất tỉnh được mấy người Cổ Lạp Gia Tư mang về nha Lôi Mông, đám người Tác Phỉ Á nhất thời kinh hãi nháo nhác như bầy vịt bị sói lùa. Cổ Lạp Gia Tư phải tốn công giải thích một trận bảo đảm Địch Áo khẳng định không có nguy hiểm đến tính mạng, mới khiến cho mọi người bình ổn cảm xúc lại một chút.
Tin tức nhanh chóng truyền tới chỗ Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn, vốn là Hoắc Phu Mạn còn muốn phái người đi chẩn đoán bệnh cho Địch Áo. Nhưng Cổ Lạp Gia Tư nhã nhặn từ chối, lý do của hắn là tình huống trước mắt của Địch Áo chỉ có thể tĩnh dưỡng, không thích hợp bị quấy rầy. Hoắc Phu Mạn cũng không có kiên trì, dù sao ở phương diện này Cổ Lạp Gia Tư là người có quyền lên tiếng nhất.
Tin tức Địch Áo bị hại tạo thành một trận sóng to gió lớn ở trong đế đô, ngoài mặt thân phận Địch Áo là bằng hữu Lôi Mông, chỉ riêng điểm này cũng đủ để cho người người kinh hãi rồi. Thích khách lần này hạ thủ Địch Áo có phải là đang muốn biểu thị chuyện gì? Mục tiêu tiếp theo có phải là Lôi Mông không đây?
Hình như Hoắc Phu Mạn cũng nghĩ như vậy, lập tức ra nghiêm lệnh nhất định phải truy tìm ra hung thủ phía sau màn, tình huống thật sự lại không ai biết được. Có lẽ Hoắc Phu Mạn ti dùng phương thức này biểu đạt thiện ý đối với Ngõa Tây Lý, dù sao Ngõa Tây Lý là người đích thân giết chết Áo Nhĩ Sắt Nhã thanh xuân bất lão. Cho dù là thực lực hay là thân phận trong dĩ vãng đều là đối tượng đáng giá mượn sức.
Từ góc độ danh phận thì chỉ cần Ngõa Tây Lý xuất hiện trên chiến trường đối kháng Nguyệt Ảnh đế quốc, sĩ khí bên phía Nguyệt Ảnh đế quốc sẽ tạo thành đả kích trầm trọng. Bởi vì Ngõa Tây Lý từng là thanh đao sắc bén nhất trong tay Quân Đồ Minh, là thần tượng trong lòng tất cả Phong hệ võ sĩ. Hoàn toàn có thể nói ý nghĩa chiến lược của bản thân Ngõa Tây Lý vượt xa lực lượng vốn có của hắn.
Trong tiểu lâu, cái bàn tròn trước mặt Mạc Lâm đã biến thành một đống gỗ vụn, nếu như Mạc Lâm hoàn toàn mất đi lý trí, có lẽ cả tòa tiểu lâu này đã không còn tồn tại nữa. Liên tưởng tới thời gian Địch Áo bị hại và hành vi Dĩ Đạt tới chơi không thể nào giải thích được. Nếu Mạc Lâm còn đoán không ra kẻ chủ mưu phía sau màn quả thực là đập đầu vào tường chết luôn đi cho rồi.
Thật ra hắn tính toán không sai, chỉ cần hắn không có mặt ở chỗ đó, căn cứ tin tức chính xác thì coi như là Lan Bác Tư Bản cũng không thể làm gì hắn. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết để chuyện đó thành lập là thủ hạ Dĩ Đạt thành công giết chết Địch Áo. Bởi vì Địch Áo chết đi, Khố Kỳ vốn là tên giả mạo sẽ biến thành Bất Hủ truyền thừa chân chính, Thần Vực cần Bất Hủ truyền thừa tồn tại, cho dù chỉ là trên danh nghĩa cũng được.
Dĩ Đạt lợi dụng tâm lý này của Lan Bác Tư Bản, mục đích của hắn chính là muốn ép Lan Bác Tư Bản phải thừa nhận Khố Kỳ thật sự là Bất Hủ truyền thừa. Sau đó hắn có thể thông qua Khố Kỳ, từng bước từng bước chiếm đoạt quyền lực trong nội bộ Thần Vực.
Trong mắt Mạc Lâm hiện lên một tia hàn mang lạnh lẽo, may là vận khí Địch Áo không kém, nếu không, lỡ may bị cái tên Dĩ Đạt to gan lớn mật kia được như ý thì mọi chuyện xem như chấm dứt rồi. Nếu Địch Áo không chết, như vậy có một số người nhất định phải trả một cái giá rất đắt vì chuyện này.
Quả thật Thần Vực không thể chịu nổi rung chuyển thêm một lần nào nữa, nhưng Mạc Lâm cũng không thể nào chấp nhận có người dám đánh chủ ý đánh lên trên người Địch Áo. Ở trong nhận thức của Mạc Lâm, Địch Áo chính là hi vọng duy nhất Thần Vực có thể quật khởi hay không, ngay thời điểm những tên phát rồ kia động thủ với Địch Áo đã đứng ở phía đối lập với Thần Vực.
Đối với địch nhân, Mạc Lâm chưa bao giờ nương tay, hắn tin tưởng Lan Bác Tư Bản đại nhân cũng nhất trí với cách nhìn của hắn. Mạc Lâm tính toán thời gian thì đám người Á Nhĩ Duy Tư đã sắp tới đế đô, lần này Mạc Lâm sẽ không bận tâm gì nữa, trước kia bọn họ cho rằng Địch Áo và Lôi Mông ở chung một chỗ sẽ không có bất kỳ nguy hiểm. Nhưng bây giờ nhìn lại hết thảy vẫn phải dựa vào chính mình mới được. Cho dù Hoắc Phu Mạn động tâm hay nghi ngờ, Mạc Lâm cũng phải đặt Địch Áo ở vị trí an toàn thứ nhất, sớm muộn gì cũng bị Hoắc Phu Mạn nhìn ra chân tướng, cho nên vấn đề nói lớn thì lớn nhưng muốn nói nhỏ thì có thể trực tiếp bỏ qua.
Trong một trấn nhỏ ở nam bộ Sư Tâm đế quốc, người trẻ tuổi kia đang cung kính đưa tình báo cho Địch Uy, sau đó buông thỏng hai tay thối lui sang một bên.
Địch Uy đầu tiên là lười biếng nhìn vào một lần, sau đó hai mắt liền đọng lại ở một chỗ, tựa hồ là không dám tin tưởng. Sau khi đọc đi đọc lại mấy lần mới quay đầu nhìn về phía người trẻ tuổi: "Kẻ chủ mưu hành động ám sát Địch Áo là ai?" Vẻ mặt người trẻ tuổi có phần mê hoặc, Địch Áo chỉ là bằng hữu của người thừa kế duy nhất Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn. Nhưng vẫn chưa đáng giá được bề trên coi trọng như thế, người như vậy dù có chết cũng không thể sinh ra bất kỳ ảnh hưởng đối với đại cục.
Không hiểu là không hiểu, nhưng người trẻ tuổi vẫn rất sáng suốt hồi đáp: "Nếu như ngài cảm thấy hứng thú đối với tên Địch Áo này, ta sẽ phái người đi điều tra."
Nhưng người trẻ tuổi không nghĩ tới chính là đáp án này không thể làm cho Địch Uy hài lòng. Bởi vì lúc hắn vừa dứt lời đã cảm giác cảnh tượng trước mắt biến thành mơ hồ, sau đó thân thể mất tự chủ bay thẳng ra sau nện mạnh vào bức tường trang viện.
Thân ảnh Địch Uy xuất hiện ở trước mặt người trẻ tuổi, một tay nắm cổ họng hắn dán thân thể hắn lên trên tường, gằn giọng nói: "Nói cách khác, bây giờ các ngươi còn chưa bắt đầu điều tra?"
"Đại… đại nhân." Người trẻ tuổi bị dọa cho sợ mặt mày không còn chút máu, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy Địch Uy thất thố như thế, vội vã lắp bắp trả lời: "Ngài… ngài cho tới bây giờ không có nói với ta phải chú ý tin tức về phương diện nào."
Người trẻ tuổi không thể nói được nữa, bởi vì ngón tay Địch Uy đang chậm rãi khép lại, người trẻ tuổi cảm thấy cổ họng của mình tựa hồ bị một cây kìm sắt nung đỏ kẹp lấy, mất đi năng lực hô hấp khiến cho khuôn mặt hắn đỏ bừng lên, tựa như chỉ cần lấy kim chích một cái là cả vòi máu phun ra ngay lập tức.
"Vậy ngươi có thể nói cho ta biết…" Địch Uy dán mặt mình sát vào mặt người trẻ tuổi, vì thế người trẻ tuổi đã có thể cảm giác được hơi thở tức giận phả ra từ trong miệng Địch Uy.
Địch Uy cắn răng "kèn kẹt", tiếp tục nói: "Đám phế vật các ngươi còn có tác dụng gì nữa?" Người trẻ tuổi quả thực ủy khuất tới cực điểm, hắn rất muốn biện giải cho mình, nhân lực của bọn họ có hạn, làm sao dồn hết tinh lực điều tra một người có thân phận nhỏ nhoi như thế? Nếu cái tên Địch Áo kia thật sự trọng yếu, đại nhân ngài có thể nhắc nhở ta mà? Chỉ cần ngài mở miệng, ta làm dám không thi hành?
Nhưng hắn đã không còn cơ hội giải thích, ngón tay Địch Uy khẽ co lại, cổ họng người trẻ tuổi phát ra một tiếng "răng rắc" giòn vang, sau đó liền mất đi tất cả khí lực mềm nhũn nằm ở trên tay Địch Uy.
Địch Uy tiện tay ném thi thể người trẻ tuổi qua một bên, sắc mặt âm trầm nhìn thoáng qua phương hướng đế đô. Hắn thật sự nghĩ không ra là thế lực nào muốn mạng của Địch Áo?
Thời gian qua không lâu lắm, một người trung niên khác rón rén đi vào trong sân, thấy thi thể nằm trên đất liền giật mình một cái, sau đó không biểu lộ ra hành vi nào bất thường, xoay người im lặng đi ra ngoài. Lúc hắn trở lại mang theo một chiếc xe ngựa và hai tên võ sĩ, các võ sĩ chịu trách nhiệm vận chuyển thi thể lên trên xe ngựa rồi rời đi, còn người trung niên lẳng lặng khoanh tay đứng ở một bên.
Qua một lúc sau, Địch Uy mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía người trung niên nhân kia: "Ngươi tạm thời thay thế vị trí của hắn."
"Vâng, đại nhân." Người trung niên nhẹ giọng nói, tựa hồ không thấy gì lạ đối với kết quả này.
Địch Uy ném phần tình báo kia cho người trung niên: "Cho ngươi thời gian nửa tháng, điều tra kẻ chủ mưu phía sau màn cho ta."
"Vâng, đại nhân." Người trung niên nhận lấy tình báo, không cần nhìn một cái, lập tức xoay người đi ra ngoài viện.
"Đợi một chút." Địch Uy bỗng nhiên gọi người trung niên lại: "Ngươi không muốn biết tại sao ta muốn điều tra người này sao?"
"Không cần, thưa đại nhân." Người trung niên dừng bước, bình tĩnh hồi đáp.
Địch Uy cười cười nói: "Rất tốt, đi đi."
Ca Đốn và đám người Lôi Mông không có chen chúc ở trong phòng, mà đứng ở bên ngoài chờ đợi tin tức, quá nhiều người đi vào khó tránh khỏi phát ra tiếng ồn. Bọn họ lo lắng quấy rầy Địch Áo nghỉ ngơi, nhưng Lao Lạp hiển nhiên là ngoại lệ, nàng không bao giờ quản nhiều như vậy, tính tình bướng bỉnh của nha đầu này mà nổi lên thì không ai khuyên nổi. Mọi người đành phải cho nàng đi vào, vì thế trong phòng chỉ có hai người Tác Phỉ Á và Lao Lạp phụng bồi Địch Áo, còn có Miêu Tử biết điều nằm một bên.
Không biết qua bao lâu mí mắt, Địch Áo giật giật mấy cái, sau đó chậm rãi mở ra, hắn thấy đầu tiên là Tác Phỉ Á mặt mày sầu lo ngồi bên cạnh. Từ lúc đó cho tới bây giờ, ánh mắt Tác Phỉ Á chưa từng rời khỏi Địch Áo, nàng vừa phát hiện Địch Áo có biến hóa nhất thời vui mừng quá đỗi, không dám tin tưởng bắt lấy cánh tay Địch Áo, run giọng hỏi: "Địch Áo, chàng … chàng … tỉnh?"
Địch Áo ngồi dậy nhìn sang Tác Phỉ Á, cười cười đáp: "Làm sao? Cho là mình thấy ảo giác hả?"
Lúc này Lao Lạp vẫn ngồi ở trong góc cũng phát hiện động tĩnh bên này, nở nụ cười vui vẻ nhảy bổ về phía Địch Áo.