Thần Điển

Chương 336: Con người còn đáng sợ hơn cả dã thú

Giống như một người dùng tay đập muỗi, nếu sử dụng cả bàn tay tự nhiên khả năng đánh trúng càng lớn, nhưng như vậy cũng đánh mình càng đau.

Lúc này một trận thanh âm làm da đầu người ta tê dại truyền đến, vòng bảo hộ trên người Lao Lạp rốt cuộc bể nát.

Không có vòng bảo hộ bảo vệ, lấy lực lượng Cự Xà hai đầu sợ rằng Lao Lạp không chống đỡ được vài giây sẽ nó nghiền nát thân thể mất mạng.

Lúc này Miêu Tử càng thêm điên cuồng, dùng trảo, dùng hàm răng, dùng đuôi trùy, dùng gai xương, thậm chí quang dực cũng đánh chém đầy khí thế, toàn bộ công kích không ngừng đánh lên thân rắn, nhưng hình thể nó thua kém Cự Xà hai đầu quá xa, căn bản không thể đánh bại đối thủ trong khoảng thời gian ngắn.

Lôi Mông và Ca Đốn đồng thời lao đến, Lôi Mông không có bí kỹ công kích khoảng cách xa, tấm chắn lại không có ở trên người. Vì thế hắn há mồm la to nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn, Ca Đốn thả ra một đạo Diễn Sinh bí kỹ, một loạt Liệt Diễm Trảm trước sau oanh kích lên trên người Cự Xà hai đầu, nhưng Cự Xà hai đầu có lực phòng ngự khó thể tưởng tượng, mười mấy đạo Liệt Diễm Trảm cơ hồ không có bất kỳ hiệu quả gì.

Tuyết Ny từ một phương hướng khác chạy đến gần, nét mặt nàng rõ ràng còn đang do dự. Sau đó thả ra mấy đạo Băng Trùy, Tuyết Ny vốn định buông thả khí lạnh nhưng Lao Lạp đang đau khổ giãy dụa chống lại Cự Xà, lỡ may bị đông cứng thì trở tay không kịp, thân thể cứng ngắc rất dễ bị tổn thương.

Địch Áo dốc toàn lực xuất thủ, hắn vận chuyển nguyên lực tràng và dòng xoáy nguyên lực lên tới cực hạn, đầu tiên là buông thả Phong Ưu Nhã, tiếp theo lộn một vòng lao tới gần thân rắn. Khi Miêu Tử tung người né tránh Cự Xà hai đầu cắn xé thì hắn đã xuất hiện ở vị trí Miêu Tử sắp bay tới chờ đợi cái đầu rắn, bàn tay phất liên tục bắn ra bốn đạo Lôi Quang Phong Nhận.

Phương thức Địch Áo công kích phi thường mạo hiểm, nếu như công kích của hắn không thể tạo thành đủ thương tổn đối với Cự Xà hai đầu, cái đầu rắn bổ nhào tới sẽ gặp cắn trúng hắn, lấy năng lực phòng ngự của hắn mà bị cắn trúng coi như là xong đời ngay lập tức. Lấy năng lực phòng ngự của hắn có khi sẽ chết trước Lao Lạp.

Nhưng Địch Áo không có lựa chọn nào khác, tốc độ Cự Xà hai đầu quá mức kinh người, hắn không thể nào khóa được vị trí công kích, chỉ có làm như vậy mới có thể bảo đảm toàn bộ Phong Nhận đánh trúng mục tiêu.

Bốn đạo Phong Nhận xếp thành một hàng bắn thẳng vào cái miệng đỏ lòm kia.

Phát động công kích trong khoảng cách quá gần như thế này, Địch Áo chạy không thoát, Cự Xà hai đầu cũng không thể né tránh.

"Rầm rầm rầm ."

Bốn đạo Phong Nhận liên tiếp nổ tung, toàn bộ đầu rắn bị điện quang nồng đậm bao phủ rồi nhanh chóng lan truyền ra khắp thân thể. Ngay sau đó Địch Áo bị cái đầu to như căn nhà tông vào bay thẳng ra ngoài.

Nếu như là tự mình chạy đi nhất định phải có quá trình gia tốc ngắn ngủi, nhưng Địch Áo không phải như vậy. Ban đầu hắn lao tới với tốc độ cực nhanh, sau đó bị lực phản chấn đánh văng ngược lại với tốc độ còn nhanh hơn nữa. Vì thế những người ở ngoài chỉ nhìn thấy thân hình hắn bắn thẳng lên trời cao, sau đó vẽ thành một hình vòng cung rớt xuống tốc độ mới từ từ chậm lại.

Khuôn mặt Lao Lạp cũng đỏ như máu, gân cổ nổi lên từng cục thô to, hai con mắt đang bị chèn ép lồi ra ngoài.

Lúc này đã không còn ai kịp lao tới cứu nàng, vị trí Mạc Lâm đứng cách chiến trường quá xa, Lôi Mông còn đang xung phong liều chết, Ca Đốn buông thả Liệt Diễm Trảm hoàn toàn vô ích, Tuyết Ny không dám buông thả bí kỹ cường lực. Địch Áo rơi xuống đất, thân hình lắc lư mấy cái há miệng phun ra một ngụm tiên huyết (máu tươi), sau đó không thể đứng vững được nữa, té ngửa ra sau nằm thẳng xuống đất, hiển nhiên hắn đã bị thương không nhẹ.

Đột nhiên Cự Xà hai đầu giật giật mấy cái, thân thể tràn đầy lực lượng thỉnh thoảng ngã trái ngã phải, thỉnh thoảng xoay vòng vòng, cũng không biết nó định làm gì.

Sau khi điện quang tản đi, mọi người ở đây mới nhìn rõ uy lực của mấy đạo Phong Nhận kia, cái đầu rắn to lớn đã biến mất tung tích. Nơi vết cắt chỉ lưu lại khúc xương trắng hếu và mảnh thịt bị đốt cháy đen.

Trên người Địch Áo bị bùn nhão và máu đen bám đầy y phục.

Chỉ bị đánh trúng một lần mà Địch Áo đã bị trọng thương, nếu như cái đầu rắn giữ vững lực lượng như lúc ban đầu, đoán chừng Địch Áo đã bị đánh cho nát bấy rồi.

Mọi người đều ngừng thế công, chỉ có Miêu Tử vẫn kiên nhẫn cắn xé loạn xạ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cự Xà hai đầu lay động chốc lát rồi chán nản đổ gục xuống bụi rậm, Lao Lạp vẫn đang cố gắng giãy dụa tìm cách thoát ra.

Tuyết Ny đã vọt tới gần cảnh giác ngó chừng Cự Xà hai đầu, Ca Đốn phấn đấu quên mình leo lên thân rắn túm lấy Lao Lạp kéo ra ngoài.

Vào lúc này Cự Xà hai đầu hoàn toàn không nhúc nhích giống như đã chết rồi vậy.

Thấy Lao Lạp đã thoát hiểm, Miêu Tử cuối cùng khôi phục thần trí từ thân rắn trên nhảy xuống, vọt tới trước người Lao Lạp, miệng không ngừng gầm gừ nức nở. Lao Lạp đã không còn khí lực nhúc nhích, nếu không nhờ Tuyết Ny nâng đỡ, có lẽ nàng đã trực tiếp nằm xuống vũng bùn rồi. Thế mà nàng vẫn cắn răng vươn tay ra vuốt ve đầu Miêu Tử.

Tác Phỉ Á không quan tâm Lao Lạp, trực tiếp vọt tới bên cạnh Địch Áo, dùng bả vai đỡ Địch Áo dậy, dĩ nhiên lúc này không có ai trách cứ nàng thất thố.

Lôi Mông đi vòng quanh thân rắn vài vòng, đột nhiên quay đầu nói với Địch Áo nói: "Địch Áo, vì sao ngươi biết cái đầu này mới là đầu rắn thật?"

Lúc này tất cả mọi người đều hiểu ra Cự Xà hai đầu đã bị Phong Nhận của Địch Áo giết chết.

"Ta không biết gì hết." Địch Áo lắc đầu cười khổ, trong nháy mắt sống còn đó hắn làm gì có thời gian phân biệt. Chỉ có thể tận lực buông thả bí kỹ có lực sát thương cao nhất mà thôi. Nếu như Cự Xà hai đầu cắn hắn bằng cái đầu khác thì hắn cũng phải làm y như cũ.

"Hai cái đầu đều là thật." Mạc Lâm vừa chạy tới nói tiếp: "Chẳng lẽ trước kia các ngươi chưa từng nghe qua Cự Xà hai đầu?"

Lôi Mông đảo cặp mắt trắng dã không thèm để ý tới Mạc Lâm, oán hận nghĩ thầm: "Mụ nội, chúng ta đánh xong ngươi mới chạy tới? Còn muốn dạy bảo chúng ta? Ngươi đi chết đi."

"Nhưng sau khi Địch Áo phá hủy cái đầu rắn kia, Cự Xà hai đầu liền mất đi lực chiến đấu?" Tuyết Ny nói.

"Các ngươi bỏ qua con Lôi Báo." Mạc Lâm chậm rãi nói: "Đuôi trùy của Lôi Báo ẩn chứa một loại độc tố thần kỳ, nếu như công kích người bình thường chỉ cần chạm vào nhẹ nhàng là có thể khiến cho người đó bỏ mạng ngay tại chỗ. Nhưng thân thể Cự Xà hai đầu quá khổng lồ nên độc tố lan truyền rất chậm, các ngươi lại gần cẩn thận quan sát thi thể Cự Xà hai đầu sẽ hiểu ý của ta."

Tuyết Ny chuyển tới một hướng khác quan sát cái đầu rắn, chợt la lên một tiếng.

"Hiểu?" Mạc Lâm nói.

"Ừ." Tuyết Ny gật đầu: "Cái đầu rắn khác đã bị đâm mù một con ngươi, chính là bị Miêu Tử đánh trúng, vậy là ngay lúc đó nó đã trúng độc?"

"Hèn gì ta cứ thấy là lạ!" Ca Đốn cũng bừng tỉnh đại ngộ: "Lúc ấy Miêu Tử đã bị lưỡi rắn quấn lấy, ta còn kỳ quái vì sao khí lực của nó lớn như vậy, có thể từ trong lưỡi rắn thoát ra ngoài, thì ra cái đầu rắn này đã chết."

Lưỡi rắn chính là công cụ Cự Xà hai đầu dùng để vồ mồi, lấy hình thể Miêu Tử căn bản không thể nào giãy thoát, chỉ có thể nói lúc đuôi trùy chọc mù con ngươi thì Cự Xà hai đầu đã bị trúng độc. Bộ vị bị thương ngay đầu não nên nhanh chóng cạn kiệt sức lực, còn một cái đầu khác lại bị Địch Áo đánh chết, cuối cùng mất mạng tức tưởi.

"Vì sao đầm lầy Hắc Ám lại có yêu thú biến dị đáng sợ như vậy?" Địch Áo nhíu mày nói: "Ta nghĩ không ra những thương đội kia thông qua đầm lầy Hắc Ám như thế nào?"

"Bọn họ dĩ nhiên phải đi đường lớn." Mạc Lâm nói.

"Đường lớn? Tại sao chúng ta không đi đường lớn?" Địch Áo bắt đầu hoài nghi kế hoạch Y Toa Bối Nhĩ định ra, xuyên qua đầm lầy Hắc Ám, sau đó còn phải xuyên qua rừng rậm mới có thể tiến nhập lãnh địa Thiên Không thành, làm như vậy không phải là quá mạo hiểm?

"Thật ra bản thân ta ủng hộ các ngươi xuyên qua nơi này." Mạc Lâm lắc đầu nói: "Đầm lầy Hắc Ám là khu vực trực thuộc Hắc Sơn Đại công, toàn bộ đường lớn đều có trạm canh gác của hắn. Nếu ngươi muốn đi đường lớn, ta đây phải nhắc nhở ngươi một chút, có đôi lúc con người đáng sợ hơn dã thú nhiều lắm."

Đám người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, lời Mạc Lâm nói đã lộ ra một ít huyền cơ, đi đường lớn càng nguy hiểm hơn?

"Nếu đi xuyên qua nơi này, nếu gặp phải nguy hiểm ta có thể giúp các ngươi." Mạc Lâm cười cười: "Đi đường lớn thì năng lực của ta rất có hạn."

"Giúp chúng ta? Tại sao ta không thấy ngươi giúp gì nhỉ?" Lôi Mông nói.

"Không cần ta giúp, không phải là các ngươi đã giải quyết nó sao?" Mạc Lâm làm như không nhận ra Lôi Mông cố ý châm chọc, thản nhiên nói: "Hơn nữa các ngươi luôn mồm nói đi ra ngoài lịch lãm kia mà? Nếu như chuyện gì cũng cần ta giúp thì lịch lãm làm gì? Không bằng các ngươi đi về nhà, mang theo một đám võ sĩ gia tộc còn an toàn hơn ta giúp mà."

"Cái tên Hắc Sơn Đại công rất nguy hiểm?" Địch Áo hỏi.

Thật ra Mạc Lâm đã sớm phát hiện Địch Áo biết được điều gì đó, cho nên cũng không cần che giấu nữa, hắn trầm tư chốc lát rồi nói: "Lực lượng Hắc Sơn Đại công đã đến gần cảnh giới Thánh Vũ Sĩ đỉnh phong. Ở trong mắt hắn Phong Ngân đã tiến vào thời kỳ suy thoái, ngươi cho rằng hắn bị hù sợ? Tạm thời thối lui chỉ là vì hắn muốn an toàn mà thôi, ngoài ra hắn còn tìm trợ giúp từ những con đường khác nhau, không cần phải đích thân đối mặt nguy hiểm. Căn cứ tin tức ta nhận được, không qua bao lâu hắn sẽ tiến công Phỉ Tể công quốc lần nữa."