Đường Ân mặt xám như tro tàn từ trong bụi mù nhảy ra, y phục trên người đã tan nát không còn hình dáng, thần sắc hắn vẫn duy trì đờ đẫn. Nhưng Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn vẫn không chịu dừng lại, hai người tiếp tục một quyền đối một quyền đánh lên trên người đối phương.
Nhóm vệ binh cũng bị kinh động từ bốn phương tám hướng lao vọt tới, còn có Ca Đốn và Lôi Mông, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny mang theo mười mấy nữ tử chạy tới, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trong sân, ai nấy đều kinh ngạc há mồm đứng nguyên tại chỗ.
Qua một lúc sau, có lẽ là đã mệt mỏi, hai người rốt cuộc ngừng lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"Đủ chưa?" Sử Đế Văn thở hổn hển hỏi.
"Vẫn không sao, đánh tiếp." Tư Phái Khắc lộ vẻ thống khổ, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đủ rồi, hiện tại nên nói chính sự." Sử Đế Văn sắc mặt ửng hồng từ trong phế tích đi ra, hiển nhiên mới vừa nãy chiến đấu tương đối kịch liệt, cho dù là thể chất cường hãn biến thái như hắn cũng không chịu nổi.
"Đường Ân, nói đi, nên làm thế nào?" Tư Phái Khắc vừa xoa chỗ đau, vừa bước khập khễnh tới trước mặt Đường Ân, giờ phút này hắn đã tỉnh táo lại, tình cảm đồng sanh cộng tử giúp cho hắn tin tưởng, Đường Ân tuyệt đối không từ bỏ huynh đệ.
"Các ngươi bây giờ chịu nghe ta nói chuyện chưa?" Đường Ân chuyển tầm mắt nhìn sang hai người.
Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn đồng thời nhún vai không lên tiếng.
"Ngồi xuống đi !" Ta phân tích cho các ngươi biết về cái tên Phật Lang Duy này." Đường Ân ngồi xuống đất, tiện tay nhặt một khúc cây vẽ lên mặt đất.
Tác Phỉ Á sợ đám người Ca Đốn ảnh hưởng đến Đường Ân vội vàng kéo bọn họ qua một bên, nhỏ giọng kể lại chuyện đã xảy ra một lần, nhất thời tất cả mọi người lâm vào trầm mặc, im lặng nhìn Đường Ân.
Thực lực đám cướp Phật Lang Duy như thế nào, mỗi người nơi này đều rõ ràng. Mặc dù nói là bọn cướp nhưng võ lực vốn có không phải là cái loại võ sĩ bình thường, chỉ tính riêng tổ hợp chín gã Cực Hạn võ sĩ cường đại đã đủ cho đại đa số người phải đau đầu rồi. Ngay cả Tái Nhân Hầu tước nhiều lần tiễu trừ cũng tốn công lui binh, chớ nói chi là những người khác.
Bất kể là nguyên nhân gì, nếu muốn xem Phật Lang Duy là địch chắc chắn là một quyết định rất khó khăn. Huống chi Đường Ân chỉ là Nam tước mà thôi, trên phương diện võ lực còn không bằng Bá tước.
"Phật Lang Duy ở trên Khắc Lý Tư bình nguyên có ít nhất ba điểm dừng chân, phương hướng tây nam có một." Đường Ân dùng khúc cây phác thảo ra một tấm bản đồ đơn giản: "Phía đông Khắc Lý Tư bình nguyên và giáp giới Đế Tư Sơn có một, cuối cùng là một nơi cách Đôi Tháp trấn không xa, các ngươi biết Đôi Tháp trấn không? Biết Thánh Đế Tư hồ không? Đúng, chính là hướng đó."
"Chúng ta chỉ có thể đi tìm từng chỗ? Như vậy không phải là đánh rắn động cỏ hay sao?" Tư Phái Khắc nhướng mày nói.
"Đánh rắn động cỏ?" Đường Ân cười lạnh nói: "Ngươi cũng quá khinh thường Phật Lang Duy rồi, cái tên này có thể hoành hành lâu như vậy, ngay cả Tái Nhân Hầu tước cũng không có biện pháp giữ hắn lại, ngươi cho rằng hắn sẽ bị một vị Nam tước nho nhỏ như ta đây hù ngã sao?"
"Ý của ngươi là…" Tư Phái Khắc nghi ngờ nhìn sang Đường Ân.
"Chúng ta không cần đi tìm hắn, làm như vậy ngược lại sẽ phân tán thực lực của chúng ta." Đường Ân thản nhiên nói: "Tập trung binh lực công kích điểm dừng chân của hắn gần chúng ta nhất. Phật Lang Duy có ở đó hay không cũng không trọng yếu, chỉ cần nhìn thấy một tên thủ hạ của hắn, chúng ta sẽ giết một. Trừ phi hắn không muốn làm ăn cướp nữa, nếu không sớm muộn gì cũng phải lộ diện."
"Không đúng." Sử Đế Văn suy nghĩ một lát mới nói: "Trước kia từng nghe ngươi nói, hình như cái tên Phật Lang Duy này chưa bao giờ dừng chân ở một chỗ quá lâu, hắn đã đến Khắc Lý Tư bình nguyên bao lâu rồi?"
"Ít nhất là hai tháng, điểm này ngươi có thể yên tâm, trong thời gian ngắn nữa, hắn sẽ không rời đi." Đường Ân nói.
"Ngươi làm sao biết?" Sử Đế Văn vẫn không tin tưởng lắm.
"Trước đó vài ngày thủ hạ Phật Lang Duy công kích Đôi Tháp trấn, chính là cái trấn nhỏ lúc nãy ta nhắc tới. Nếu như chỉ là vì tài vật, hắn hẳn vừa đắc thủ sẽ lập tức rời đi, nhưng hắn không làm như vậy, cho nên ta cho rằng hắn nhất định đang có chuyện gì đó trọng yếu. Trước khi sự kiện kia có kết quả, hắn sẽ không thể rời khỏi." Đường Ân nói ra phán đoán của mình.
Mấy người Địch Áo cùng nhau liếc mắt dò ý, trong lòng bọn họ biết rõ ràng là Đường Ân phán đoán rất chính xác, sở dĩ Phật Lang Duy ở lại Khắc Lý Tư bình nguyên chỉ có một mục đích, đó chính là khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần cực phẩm. Theo lời đồn trong dân gian, Phật Lang Duy đã đạt tới giai đoạn Cực Hạn võ sĩ đỉnh phong, chuẩn bị tấn cấp lên Võ Tôn. Dưới tình huống như thế, mảnh vỡ tinh thần có tác dụng cực kỳ trọng yếu đối với Phật Lang Duy.
"Hơn nữa, đây không phải là chiến tranh của chúng ta và Phật Lang Duy." Đường Ân nói: "Nếu như chỉ có mỗi chúng ta thì căn bản không có hi vọng giành được thắng lợi, phải biết rằng chúng ta sẽ phải đối mặt gần mười gã Cực Hạn võ sĩ."
"Ngươi có ý gì?"
"Ta là Nam tước, có phiền toái dĩ nhiên phải cầu viện Bá tước lĩnh và Hầu tước lĩnh." Đường Ân thản nhiên nói: "Nhất là Tái Nhân Hầu tước, ta nghĩ hắn sẽ cảm thấy hứng thú đối với Phật Lang Duy. Dĩ nhiên kế hoạch hiện tại của ta còn rất đơn giản, cần thêm một ít thời gian để cẩn thận hoàn thiện, trước khi ta ra quyết định, hai người các ngươi cần phải đàng hoàng ở lại trong phủ Nam tước, có thể làm được không?"
Mắt thấy một trận đại chiến sắp tới, không khí trong phủ Nam tước bắt đầu trở nên khẩn trương, Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn mặt mày âm trầm cả ngày đóng cửa không ra. Đường Ân thì phải bận rộn nhiều việc, vừa liên lạc Tái Nhân Hầu tước vừa phân công nhân thủ điều tra chung quanh lãnh địa.
Mấy ngày này, Đường Ân phái ra nhóm lớn thám tử cố gắng nắm giữ hướng đi mới nhất của Phật Lang Duy, vốn là Đường Ân còn muốn cho người lẫn vào trong đoàn đạo tặc Phật Lang Duy. Nhưng kể từ khi Ca Đốn đánh lén Hỏa Hồ Chu Địch Ti làm cho Phật Lang Duy bắt đầu đề cao cảnh giác, không bao giờ dễ dàng chiêu thu người mới, căn bản là không có biện pháp hạ thủ.
Nhóm đồng học của Tác Phỉ Á rất hưng phấn, bởi vì các nàng chưa từng trải qua chiến tranh chân chính, mặc dù thỉnh thoảng phát sinh chiến đấu với bộ lạc võ sĩ, nhưng tất cả đều nằm trong phạm vi có thể khống chế tương đương với lịch lãm mà thôi. Thánh Đế Tư học viện tự nhiên không đặt đám thiên chi kiêu nữ này lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Nhưng Tác Phỉ Á không thể nào cao hứng nổi, nếu như bất cứ người nào trong nhóm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ phải gánh trách nhiệm rất lớn, nhìn thấy một đám nữ tử nóng lòng muốn nếm thử chiến tranh, bộ dạng nắm tay mài đao cực kỳ hùng hổ, nàng thật sự không biết nên làm gì để ngăn cản.
Khi Tác Phỉ Á hết đường xoay xở, có một ngày Đường Ân Nam tước bỗng nhiên gọi nàng và Địch Áo vào trong phòng, bọn họ nhìn thấy Đường Ân và Tư Phái Khắc, Sử Đế Văn đang ngồi cạnh một tấm bản đồ, thấp giọng bàn tán chuyện gì đó.
"Tác Phỉ Á, ngươi và Địch Áo chuẩn bị đi, ngày mai sẽ trở về trang viên." Đường Ân đứng thẳng lên, ném cây bút trong tay xuống bàn.
"Trở về trang viên?" Tác Phỉ Á và Địch Áo đồng thời ngơ ngác, vài ngày trước bọn họ đòi đi về thì Đường Ân không cho, vì sao hôm nay đột nhiên thay đổi ý định rồi?
"Ừ." Đường Ân gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt hai người liền cười nói: "Tác Phỉ Á, những người đến đây vì ngươi không có một người nào có bối cảnh đơn giản, ta đây đắc tội không nổi bất kỳ người nào trong đó. Vì thế ngươi nên nhanh chóng dẫn các nàng rời khỏi nơi này đi."
Tác Phỉ Á chú ý tới vẻ mặt Đường Ân đã hòa hoãn hơn mấy ngày hôm trước rất nhiều, sau đó liên lạc với mấy lời Đường Ân vừa nói, nàng lập tức ý thức được Đường Ân nhất định đã chuẩn bị thi triển động tác.
Tác Phỉ Á suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta đưa các nàng đi rồi quay về đây?"
"Không cần thiết." Đường Ân cười cười nói: "Thế nào, ngươi cho rằng ta già rồi hả?"
Tác Phỉ Á lắc đầu, thật ra nàng cũng rõ ràng lấy thực lực của mình ở trong trận chiến đấu quy mô cỡ này không có tác dụng quá lớn, ngược lại còn làm cho Đường Ân phải phân tâm chiếu cố bản thân. Thế nhưng cứ như vậy mà rời đi, Tác Phỉ Á lại không cam lòng.
"Tác Phỉ Á, hãy nghe lời Đường Ân." Sử Đế Văn dùng thanh âm khàn khàn nói: "Đây là chiến đấu giữa Cực Hạn võ sĩ với nhau, các ngươi không thể giúp gì được, ngược lại còn làm vướng chân vướng tay chúng ta. Hơn nữa, đám cướp Phật Lang Duy qua lại như gió, khi bọn chúng rơi vào hoàn cảnh xấu sẽ liều mạng quyết chiến với chúng ta. Còn nếu chúng ta rơi vào hoàn cảnh xấu cũng sẽ quyết chiến cho đến cùng, trận chiến tranh này có lẽ sẽ đánh trong thời gian rất lâu. Thậm chí có thể lên tới mấy năm, các ngươi nên nghe lời lập tức rời khỏi nơi này đi!"
"Sử Đế Văn nói không sai, việc các ngươi phải làm chính là bảo vệ tốt bản thân, không cần quản những chuyện khác, có mấy lão già chúng ta ở đây, chưa tới phiên các ngươi xuất thủ." Đường Ân liếc sang Địch Áo, nói: "Con gái của ta giao cho ngươi, mọi việc phải hành động cẩn thận, tận lực không rời khỏi trang viên."
"Yên tâm." Địch Áo gật đầu.
"Phật Lang Duy hẳn là không rõ ràng lai lịch Tây Áo Đa, hiển nhiên sẽ không chú ý tới một Nam tước như ta, đến lúc chúng ta đánh nhau với bọn chúng, tất nhiên không thể dễ dàng lặng lẽ chạy trốn." Đường Ân chậm rãi nói: "Sau khi các ngươi rời đi một ngày, ta sẽ truyền tin tức ra ngoài nói ngươi và vị hôn phu đã cùng nhau trở về Thánh Đế Tư thành, Sau đó các ngươi yên lặng tu luyện ở trong trang viên, ngàn vạn lần không nên tham dự vào trận chiến này."