Đề cao tốc độ đến cực hạn?

Mễ Nhĩ có nghĩ tới, nhưng không dám làm. Nếu làm vậy mà còn không vứt bỏ được địch nhân, nguyên lực hao hết thì hắn chỉ có thể bó tay chịu chết.

Từng cồn cát xẹt qua dưới chân họ, đảo mắt thì trời đã về chiều, Mễ Nhĩ tìm một chỗ tránh gió ngồi xuống, dùng cặp mắt như độc xà nhìn chằm chằm Địch Áo: "Tiểu tử, ta quyết định rồi, chuyện giữa ta và các ngươi dừng ở đây đi! Ta cũng không làm khó dễ các ngươi nữa, hiểu không?"

Địch Áo lấy ra một túi nước, uống một ngụm nhỏ: "Nước ở đây cũng đủ cho ta chống đỡ bảy ngày trong sa mạc."

"Ngươi..." Thần sắc Mễ Nhĩ biến đổi, ngữ khí Địch Áo rất bình thản, nhưng lời của hắn làm người ta rất bực tức, hắn quát: "Ngươi con mẹ nó có hiểu ý ta không? Kết thúc! Đều kết thúc rồi!"

"Lúc đầu Trân Lâm cũng tin lời ngươi..." Địch Áo nhẹ giọng trả lời: "Hiện tại nàng ở đâu?"

Mễ Nhĩ không nói nữa, lấy ra thịt khô, cố sức nhấm nuốt, xong còn lấy ra một túi rượu, cố ý mở to miệng bình làm hương khí tản mát ra ngoài, ý của hắn là: Ở đây với ta có ý nghĩa gì? Ngươi trở về đi, trở về có ăn có uống, có chỗ nghỉ ngơi, sao phải ở đây chịu khổ.

Mà khuôn mặt Địch Áo vẫn lộ vẻ bình thản làm Mễ Nhĩ sắp phát điên, động tác duy nhất của hắn là tìm một nơi, từ từ ngồi xuống. Đấy là một đợt quyết đấu của một con cô lang và một con bệnh hổ, so đấu thời gian, so đấu kiên trì, hắn không muốn lãng phí thể lực ở bất cứ chỗ nào.

Mỗi lần Mễ Nhĩ đưa thịt khô lên miệng cắn đều cố sức cắn xé một chút, tựa hồ không phải đang cắn thịt khô mà đang cắn thịt Địch Áo vậy, có thể thấy được hắn thống hận Địch Áo đến dường nào.

Diệt xong túi thịt khô, cũng uống hết hai túi rượu mạnh, Mễ Nhĩ cảm thấy mỹ mãn, ném túi xuống mặt đất, một trận gió thổi qua, mang theo túi bay sâu vào sa mạc.

Địch Áo nhìn theo cái túi, nhàn nhạn nói: "Ngươi sẽ nhớ nó..."

"Cái gì?" Mễ Nhĩ trừng to mắt nhìn Địch Áo, hắn không hiểu.

Địch Áo hơi lắc đầu, Mễ Nhĩ liên tục phạm vào hai sai lầm, vốn của mình mà không biết quý trọng, sau này hối hận cũng đã muộn rồi.

Mễ Nhĩ thân là Cực Hạn Võ Sĩ, nguyên lực của mình yếu hơn hắn nhiều nhưng trong khi tác chiến lại không công lãng phí rất nhiều, hơn nữa, túi thịt khô, còn có rượu mạnh của Mễ Nhĩ mà so với chỉ có một chút nước trong của Địch Áo thì không thể nghi ngờ được xem như một người giàu có, nhưng hiện tại Mễ Nhĩ lại dùng nó để phát tiết hận ý, cuối cùng biến thành một kẻ nghèo hàn.

Gió càng lúc càng lớn, ánh mắt Mễ Nhĩ càng trở nên bất định.

Cát bụi đầy trời làm tầm nhìn hai người trở nên không rõ, Mễ Nhĩ bỗng bạo khởi, phát ra hai đạo phong nhận. Hắn đã không dám khoe giàu, phát ra hơn mười đạo nữa, như vậy quá lãng phí nguyên lực. Bị Địch Áo bức bách, mắt cao hơn đỉnh như Mễ Nhĩ cũng phải bắt đầu tính toán tỉ mỉ.

Hai đạo phong nhận chia thành một trái một phải bắn về Địch Áo bởi Mễ Nhĩ phán đoán Địch Áo không thể nào dừng tại chỗ, còn chính hắn lại lao thẳng về phía Địch Áo, hắn muốn thử một lần xem Địch Áo có thể bảo trì tốc độ như cũ không, dù sao Mễ Nhĩ sinh hoạt nhiều năm như vậy ở đại mạc, hắn hiểu rất rõ nên di chuyện thế nào trong loại thời tiết ác liệt này.

Mễ Nhĩ bạo khởi, Địch Áo cũng động, cả người phảng phất như mất đi trọng lượng, trôi nổi theo gió, hai đạo phong nhận toàn bộ đánh vào khoảng không. Đây là một khái niệm hoàn toàn với cách chạy nước rút của Mễ Nhĩ, Địch Áo giống như dung nhập vào gió vậy, thân hình lên xuống trong bão cát, tuy thoạt nhìn không phải rất nhanh nhưng Mễ Nhĩ thử hết lần này đến lần khác cũng không thể tập trung vị trí của Địch Áo.

Tuy Địch Áo trốn chạy, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát có thể phát hiện cự ly của hắn và Mễ Nhĩ thủy chung vẫn bảo trì chừng ba mươi mét. Vô luận Mễ Nhĩ truy đuổi thế nào đi nữa thì cự ly này vẫn không biến hóa quá lớn, vừa không tăng lên cũng không giảm xuống. Nếu An Đông Ny ở đây sẽ nhìn ra được vấn đề, Địch Áo hiện tại đang có ý thức khống chế khoảng cách giữa hai bên, đồng thời lực khống chế ngày càng tinh chuẩn, lui tới ngày càng lưu sướng.

Địch Áo đang lợi dụng Mễ Nhĩ để rèn luyện chính mình, mặc dù có thể có người cảm thấy khó tin, nhưng đấy là chuyện thật.

Tình hình như vậy giằng co một hồi, Mễ Nhĩ có chút ăn không tiêu, vốn chạy trong bão cát mất sức hơn bình thường rất nhiều, bình thường thì tiêu hao nhiều hơn một chút nguyên lực cũng không bị Mễ Nhĩ để trong lòng, nhưng bây giờ thì khác, vốn nguyên lực của Mễ Nhĩ còn thừa không nhiều lắm, nào còn dám dây dưa với Địch Áo. Bất tri bất giác, ngay cả Mễ Nhĩ cũng không chú ý đến hắn đã đạt Địch Áo ở vị trí ngang mình.

Chỉ khi chiến đấu với đối thủ cùng đẳng cấp mới quan tâm đến chi tiết nguyên lực hao tổn như vậy.

Nghĩ như vậy, Mễ Nhĩ quyết định thật nhanh, không dây dưa với Địch Áo nữa, xoay người liền chạy đi, bây giờ là thuận gió. Mễ Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, bất quá lại bắt đầu đau đầu, rốt cuộc chạy đến bao giờ? Căn bản không cần quay đầu lại, Mễ Nhĩ biết tên Địch Áo lì như trâu kia vẫn như âm hồn bất tán theo đuôi.

Sắc trời ngày càng mờ, tung hoành ở đại mạc mười mấy năm, bỗng nhiên hôm nay Mễ Nhĩ bắt đầu chán ghét tấm sa mạc hoang vu này, chẳng sợ chỉ cần có một rừng cây cũng được, khi không thể xác định được vị trí của hắn thì đối phương không dám tùy tiện chạy vào.

Cứ như vậy, hai người một đuổi một chạy, ngẫu nhiên Mễ Nhĩ không kiềm chế được lửa giận, sẽ thay đổi vị trí hai người, bất quá, cuối cùng vẫn là Mễ Nhĩ trốn bởi nguyên lực của hắn đã ngày càng ít, sắp đến tình trạng khô kiệt.

Trong nháy mắt trời đã về khuya, Mễ Nhĩ đều sắp điên rồi, đối phương căn bản không cho hắn nghỉ ngơi, nếu hắn dừng lại thì đối phương cũng sẽ dừng lại, mà nếu Mễ Nhĩ muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, chỉ cần mông chạm đất thì Địch Áo sẽ từ xa xa ném tới một cái phong nhận, làm cho hắn không thể không đứng dậy tránh đi. Đương nhiên Mễ Nhĩ cũng có thể phóng xuất phong nhận đánh tan công kích của Địch Áo, nhưng vấn đề là, làm vậy thì hao phí nguyên lực càng nhiều hơn.

Đối phương làm hắn cảm thấy rất giống một con sói đói, cẩn thận đi theo con mồi, cũng không vội vã công kích mà đợi con mồi mệt mỏi ngã xuống, lúc đấy mới phát động một kích trí mệnh.

"Ta muốn giết ngươi..." Đây là lời Địch Áo từng nói qua, khi đó Mễ Nhĩ cảm thấy đây chỉ là một câu cuồng vọng cực kỳ buồn cười, nhưng bây giờ, Mễ Nhĩ lại cảm thấy mình sắp biến thành một truyện cười. Bị một cái Quang Mang Võ Sĩ bức đến tình trạng này, vẻn vẹn là buồn cười cũng không đủ hình dung, hẳn là phải thêm hai chữ "thật đáng" vào trước mới đúng.

"Tiểu tử, ngươi còn muốn đuổi theo đến bao giờ?"

"Ngươi có để yên hay không?"

"Được rồi được rồi, hôm nay ngưng chiến đi, ngày mai... Con mẹ nó, ngươi lại đánh lén lão tử."

"Đừng quá phận nhé? Làm người không nên quá phận!"

"Đoạn xích mích kia thôi thì chúng ta nên bỏ qua đi, chúng ta hẳn nên trở thành bằng hữu chứ nhỉ? Ha ha... Chỉ cần có ta thì tất cả chiến sĩ ở Hỏa Diễm Sa Mạc vĩnh viễn đều là bằng hữu của ngươi."

"Người trẻ tuổi nên nhìn vào tương lai ấy, tương lai... tương lai..." Hai mắt Mễ Nhĩ khép hờ, nói năng bậy bạ, sau đó lại đột nhiên tỉnh ngủ, nhảy người lên tránh phong nhận đang bay đến.

"Các hạ, chúng ta có cừu hận sâu như vậy sao? Người bị thương là ta, là ta đấy!" Mễ Nhĩ chỉ vào đoạn cổ tay cụt của mình tru lên.

Suốt một đêm, Mễ Nhĩ lao lực dùng mọi lời lẽ, muốn câu thông với Địch Áo, nhưng Địch Áo thủy chung vẫn ngậm miệng không nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trời đã sáng, một đêm không ngủ, Mễ Nhĩ có vẻ rất uể oải, mà vẫn bảo trì trầm mặc, Địch Áo lại thần thái sáng láng, người trước đang tìm cách thoát khỏi khốn cảnh, người sau lại tận khả năng bảo trì thể lực, kết quả rất dễ đoán.

Mễ Nhĩ gồng mình đi về phía trước, mà Địch Áo từ từ theo sau. Có lẽ một đêm không ngủ, lại còn nói nhiều nữa, hôm nay Mễ Nhĩ có vẻ rất nặng nề. Trong thiên địa mờ mịt chỉ có hai người họ, bốn phía tĩnh mịch, chỉ có bão cát lâu lâu lại quét qua người họ.

Lại một buổi sáng trôi qua, Mễ Nhĩ không thể không lại mở ra máy hát, chuẩn bị tiến hành trao đổi với Địch Áo.

"Ngươi rất tốt, ha hả..." Mễ Nhĩ vươn ngón tay cái: "Ta dám cam đoan, một ngày nào đó, tên của ngươi sẽ vang vọng khắp đại lục... Đúng rồi, ngươi tên gì?"

"Người trẻ tuổi, ngươi không thấy phiền à?"

"Vì sao chứ? Tội gì chứ..." Mễ Nhĩ cố hết sức nâng mí mắt lúc này như nặng ngàn cân, hắn biết, chỉ cần mình thật sự ngủ, đối phương tuyệt sẽ không lưu tình, hắn không muốn chết nên hắn phải kiên trì.

"Ngươi... ngươi... ngươi không cần ngủ à?" Mễ Nhĩ vừa tránh thoát một đạo phong nhận, dùng một loại thanh âm như gần chết chất vấn.

"Được rồi, ta sai lầm rồi, đều là lỗi của ta." Mễ Nhĩ cúi thấp đầu: "Cầu ngài khoan thứ cho ta, được chứ?"

"Đừng như vậy, xin... đừng như vậy." Lại tránh thoát phong nhận, Mễ Nhĩ quả thật đang cầu xin.

Trời lại sáng... Mễ Nhĩ cố hết sức đứng lên, giờ phút này, thể xác và tinh thần hắn đã mệt mỏi đến cực điểm, ngay cả đứng thẳng cũng khó, nếu hắn có thể vượt qua kiếp nạn này thì nhờ lần ăn đủ đau khổ này, hắn rất có thể lại đột phá, đáng tiếc, đây vẻn vẹn chỉ là nếu.

"Phía trước chính là thôn trấn của ta, người trẻ tuổi, hiện tại ngươi quay đầu vẫn còn kịp đấy, ha hả ha hả..." Mễ Nhĩ cười gượng, ý của hắn rất rõ ràng, ta đã về đến nhà, ngươi còn đuổi theo à?

Địch Áo vỗ nhè nhẹ áo mình, hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi dường như cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với hắn, vẫn khí định thần nhàn.