Cảnh giới Nhân Lực tam trọng Đỉnh Phong là khi kinh mạch đã được quán thông, đồng thời lúc này sẽ bắt đầu lĩnh ngộ để sử dụng nội khí và tạo ra kình lực gây sát thương ra bên ngoài.

Nói thì đơn giản, nhưng có những kẻ không có thiên phú tu luyện thì dù có cả đời cũng chỉ ở giai đoạn luyện thể.

Để đạt được nội khí hoá kình, điều này hoàn toàn phải dựa vào lĩnh ngộ của bản thân mà không thể thông qua bất kì công pháp, võ kĩ nào.

Có chăng chỉ là tham khảo một số cách vận công từ công pháp để đẩy nhanh lĩnh ngộ của bản thân.

Nhưng điều này lại hoàn toàn không thể làm khó được Dương Long, ngay khi vừa hình thành được nội khí ở đan điền, tức khi vừa đạt Nhân Lực Nhị trọng thì cậu đã bắt được lĩnh ngộ của quá trình hoá kình lực.

Chỉ là khi đó kinh mạch chưa được khai thông, nội khí không thể đẩy được ra ngoài.

Bởi vậy sau khi đạt Nhân chi tam trọng cảnh, Dương Long cũng chỉ dùng một ngày để củng cố quá trình nội khí hoá kình của mình. Tiến thẳng vào Nhân chi tam trọng đỉnh phong cảnh giới.

Nhưng từ đó đến nay, đã qua hơn 5 năm, cực hạn bình cảnh ở Nhân Lực cảnh của Dương Long vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện.

Có thể nói đan điền và kinh mạch của Dương Long hiện giờ đã gấp 2 những người bình thường.

Đó là một điều khủng bố mà bất kì ai cũng có thể tưởng tượng được.

Dẫu vậy, Dương Long vẫn chưa bao giờ cùng ai giao thủ. Người khác thì nghĩ cậu là một kẻ nhát gan. Nhưng thực tế chỉ có cậu mới biết lí do vì sao.

Đêm Lạc Long thành bị tấn công đã xảy ra chuyện gì thì Dương Long không biết rõ được, lúc đó cậu còn quá nhỏ để biết được điều này.

Nhưng cậu vẫn nghe người dân trong thành kể lại cha mẹ cậu đã phải hi sinh bản thân để cứu lấy toàn bộ người dân trong thành.

Cũng kể từ đó, cậu được vào phủ của Đinh gia và ở lại đó với tư cách một tiểu thị vệ của Cửu tiểu thư Đinh Thiên Nhi.

Nhưng sở dĩ cậu được cho phép tiếp cận với Thiên Nhi cũng chính là nhờ hôn ước lúc trước cha mẹ cậu đã định trước đó với Đinh phủ.

Đinh Hoàng là một người luôn coi trọng nhất chính là lời hứa nên dù cha mẹ của Dương Long đã không còn tại thế, ông vẫn giữ ước hẹn lúc trước giữa 2 nhà.

Đặc biệt hơn là vì ông nhận thấy được tiềm năng của Dương Long.

Hồi tưởng một chút lại chuyện cũ, ông lại nhìn sang 2 tiểu hài bên cạnh và nhỏ giọng.

- Với tư chất của 2 con, ta tin chắc có thể thông qua khảo hạch của Hồn Tông và trở thành môn đệ của tông môn.

- Cố gắng phát huy, Lạc Hồng trấn không phải là tương lai của 2 con, tương lai của 2 con là ở thế giới rộng lớn bên ngoài.

Không đợi 2 đứa trẻ nói gì, ông đã kéo tay của Dương Long lại và đặt lên tay con gái mình.

- Dương Long, hôn ước của 2 nhà Dương – Đinh ta sẽ giữ. Nhưng con phải có đủ thực lực để bảo vệ Thiên Nhi, nếu con không đủ khả năng thì ta cũng đành phải tìm cho Thiên Nhi một người khác đủ sức để bảo vệ cho nó. Con hiểu lời ta nói chứ?

Ông nhìn thật sâu vào mắt của Dương Long và nói.

- “ Cha…..” Lúc này cô bé Thiên Nhi đã vội vàng giật giật tay áo của ông.

Còn khuôn mặt non nớt của Dương Long vẫn không biểu hiện ra thêm một chút gì của sợ sệt hay lo lắng, trong đôi mắt của cậu còn có thêm một phần tự tin.

Nhìn sang Thiên Nhi, cậu nhẹ nhàng nằm lấy bàn tay ngọc nhỏ nhắn của cô bé rồi nhìn thằng vào mắt của Đinh Hoàng và trả lời:

- Bá bá người yên tâm, chỉ cần con còn thì không ai được bắt nạt Thiên Nhi.

Một câu nói đơn giản nhưng sẽ không ai cho rằng đó là một câu nói đùa của tiểu hài tử.

Đặc biệt là với Đinh Hoàng, có thể nói ông đã nhìn Dương Long lớn lên, và đây cũng là lần đầu tiên ông nghe được lời hứa từ cậu bé này.

Trên khóe môi ông lúc này đã hiện lên một nụ cười hài lòng. Sâu trong đôi mắt ông còn ánh lên một cái gì đó khó giải thích được.

Còn lúc này cô bé Thiên Nhi bên cạnh cậu khoé miệng đã nở nụ cười thật tươi, còn khuôn mặt thanh tú kia lại thêm một tầng đỏ ửng.

Dẫu 2 người vẫn còn là những tiểu hài, nhưng cả 2 cũng nhận ra được, giữa 2 người họ đã có những sự gắn kết mà không thể tách rời.

- Thôi được rồi, các con cũng về phòng tu luyện đi, 2 ngày sau sẽ có người đón các con đến Hồn Tông, nhớ lấy, đừng làm ta mất mặt. Cố gắng phải đánh bại những đối thủ mạnh hơn các con, đó mới là con đường tu luyện nhanh nhất.

Đưa 2 tay xoa đầu 2 đứa con trẻ đang đứng cạnh mình, Đinh Hoàng ôn tồn căn dặn.

Đối với cả 2 đứa trẻ này, ông luôn có lòng tin rất lớn vào bọn chúng. Dương Long thì tính tình trầm tĩnh, nhưng vẫn mang theo cái lanh lợi, đặc biệt có thiên phú tu luyện cực tốt.

Còn Thiên Nhi thì lại là một cô bé tinh ranh, tuy có thiên phú tu luyện nhưng lại rất lười. Chỉ khi bị Dương Long bắt tu luyện cô bé mới nỡ lòng ngồi xuống chuyên tu.

Có thể nói, ngoài Dương Long ra, ngay cả cha nàng Đinh Hoàng cũng không thể sai bảo được nàng.

[

[

Trở lại phòng của mình, Dương Long cho người chuẩn bị nước để tẩy rửa thân thể.

Nhìn qua, căn phòng của Dương Long năm trong khu vực phía sau của hậu hoa viên Đinh phủ. Phòng tuy không rộng rãi như thư phòng của Đinh Hoàng nhưng nó lại rất ngăn nắp và sạch sẽ.

Ở bên phải gần cửa phòng có đặt một bộ bàn ghế, cũng được làm từ Bằng Thiên mộc, bên trên bàn còn để thêm một bình hoa mẫu đơn, có vẻ như vừa được cắm không lâu.

Bên cạnh còn có một lư hương đang tỏa ra hương thơn nhè nhẹ, loại hương này được làm từ Thiên Lan hoa, một loại hoa dược có tác dụng an thần dưỡng khí.

Nhìn thẳng vào trong là một bức rèm ngăn cách, bên trong là giường ngủ của cậu.

Giường này thì lại được là từ Thanh Dương mộc, một loại gỗ quý có chứa cả Dương thuộc tính, có tác dụng phụ trợ rất tốt cho những người tu luyện công pháp thuộc tính dương như Dương Long.

Có thể nói Đinh phủ tạo một điều kiện tu luyện khá thích hợp với cậu ở nơi này.

Bên trái là một phòng nhỏ được dùng để làm gian nhà tắm, lúc này, ở bên trong bồn tắm đã được người giúp việc của Đinh phủ đổ đầy nước ấm, bên trong còn chứa cả rất nhiều dược vật có ích cho tu luyện.

Chờ mọi người ra ngoài, Dương Long nhẹ nhàng đóng cữa phòng lại sau đó truốt bỏ tất cả đồ đạc trên người và phi thân vào bồn tắm.

Dòng nước ấm mang theo dược vật thấm vào trải khắp cơ thể mang đến vô tận cảm giác dễ chịu.

Nước tắm này không chỉ đơn giản là loại nước thông thường, mà nó còn kết hợp hơn trăm loại thảo dược để pha chế tạo thành.

Mỗi 7 ngày mới có thể sử dụng một lần, bởi dược vật càng nhiều thì cũng kèm theo tác dụng phụ, nếu sử dụng thường xuyên rất dễ dẫn đến kinh mạch tắt nghẽn, thậm chí có thể gây chấn thương hoặc đứt đoạn kinh mạch.

Những người giúp việc ở đây đều được cử đến để chăm sóc riêng cho Dương Long, nên dù cậu không căn dặn họ cũng có thể tự sắp xếp được thời gian mỗi chu kì tắm với dược vật này.

Dương Long bắt đầu khoanh chân, vận chuyển Khai Dương Quyết, cả người ngồi chìm trong bồn tắm, chỉ còn ló mỗi cái đầu. Hai tay cậu đặt tại đan điền, vận chuyển thành hình bát quái đồ.

Mạch máu của Dương Long lúc này như những con tiểu xà nổi lên khắp nơi, nhờ Khai Dương Quyết mà dược vật trong bồn tắm lúc này tiêu hao có thể dùng mắt thường để nhìn thấy.

Màu đen ban đầu của bồn dược vật bây giờ đã tiêu thất gần hết chỉ còn màu xám.

Cả người cậu lúc này như một Nhật quang thu nhỏ, nội khí từ cơ thể tỏa ra nhiệt độ còn cao hơn cả nước ấm trong bồn.

Nước bắt đầu sôi lên, thậm chí có thể thấy hơi nước bốc hơi biến cả căn phòng như trở thành một phòng xông hơi cao cấp.

Lúc này, dược vật được Khai Dương Quyết hấp thu và tinh luyện trở thành một nguồn năng lượng vô cùng tinh thuần tiến vào cơ thể, len lỏi khắp các kinh mạch, huyết nhục.

Phần còn của tinh thuần năng lượng tiến thẳng vào đan điền bắt đầu tiếp tục quá trình cải tạo và mở rộng đan điền của Dương Long.

Bất chợt một cảm giác lân lân khó tả đánh thẳng vào đầu Dương Long, đan điền lúc này bắt đầu dậy song, nguồn nội khí tích trữ bấy lâu nay kết hợp với năng lượng vừa được hấp thu như muốn nhảy ra khỏi đan điền của cậu, lien tục sôi lên trong đan điền.

Còn biểu cảm của Dương Long lúc này không những không sợ sệt mà còn hiện ra một nụ cười trên khuôn mặt. Đúng vậy, cậu đang vui mừng, bởi dấu hiệu này chính là dấu hiệu của việc Dương Long sắp chính thức đạt được cực hạn đan điền của bản thân.

Ở Dương Long, cậu đã tu luyện ở cảnh giới này hơn 5 năm, trước khi bố mẹ cậu qua đời. Cho đến hôm nay thì đan điền của cậu mới có dấu hiệu đạt cực hạn.

Có thể nói, thường ngày cậu vẫn rất lo lắng, vì nếu cả đời này đan điền không đạt cực hạn thì cậu làm sao an tâm để buông bỏ cảnh giới hoàn mỹ mà đột phá vào Thiên Khí cảnh.

Đối với cậu, đột phá cực hạn cảnh giới còn quan trọng hơn cả việc có thêm một công pháp thiên cấp.

Bởi cậu tin rằng, một ngày nào đó cậu sẽ có thể bằng vào nỗ lực của chính bản thân mà sang tạo ra công pháp dành riêng cho mình. Đó mới là lí tưởng tu đạo của Dương Long.

Một tiếng “tách” thanh thúy vang lên, đan điền của Dương Long lúc này như một thái dương thực sự, cả đan điền sáng chói trong nội thể.

Đột phá Cực Hạn.

Một tầng tạp chất từ đan điền theo kinh mạch thải ra ngoài. Bồn dược vật vừa biến thành trong suốt vì dược vật đã được hấp thu hết lúc này vì những tạp chất của Dương Long thải ra mà lại ngay lập tức biến thành màu đen như bùn.

Có thể thấy lần đột phá này, nội thể đan điền, kinh mạch của Dương Long hầu như đã hoàn toàn được tẩy rửa.

Dùng sức giải tóa hết sự ràng buột vô hình sau đột phá trong cơ thể, một nguồn năng lượng cuồng bạo mang hơi thở nóng bứt từ nội thể Dương Long toát ra bên ngoài.

Ngay lập từ cả bồn nước tắm tách ra bay vạc ra khắp xung quanh, nhưng nước trong thùng chưa kịp rơi xuống đất đã bị hơi nóng từ nội khí của Dương Long làm cho bốc hơi nhanh chóng.

Nghe được đỗng tĩnh lớn này, 2-3 người giúp việc vội vã chạy vào, trên tay còn mang theo trường thương, bảo đao.

Vừa chạy vừa hô lớn: “Kẻ nào, kẻ nào to gán dám vào Đinh phủ tấn công Dương thiếu gia”.

Chạy vào là một đại hán thân cao 2 thước, tay đang xách một thanh dao to như dao chặt thịt lợn.

Bên cạnh là 2 tiểu thị nữ một người cầm một trường thương, người còn lại cầm một thanh kiếm sáng loáng.

Lúc này khuôn mặt của 2 tiểu thị nữ có vẻ lạ, bất giác đỏ lên, ngay lập tức quay mặt ra ngoài.

Còn vị tráng hán thì ngó ngang ngó dọc để tìm kẻ đột nhập.

- Minh thúc, ngài không cần phải khẩn trương vậy a.

Lúc này Dương Long đang trong tình trạng thân thể không mảnh vải che thân, 2 tay lúc này đang giữ cái gáo nước để che đi bộ phận hạ thể. Trên khuôn mặt thì ửng hồng một vẻ bất đắc dĩ.

Có thể không bất đắc dĩ sao, nhìn 2 tiểu thị nữ vừa vào đã phải quay mặt đi ra thì đủ biết tình cảnh của hắn bây giờ đáng vui hay đáng buồn rồi.

Còn Nữa