Sáng hôm sau, Huyền Băng dậy từ sớm, trả phòng rồi khởi hành đến Vô Tận sâm lâm.

Đến trước cánh rừng âm u rậm rạp, ẩn ẩn còn ngửi thấy mùi tanh hôi làm nhân vô cùng khó chịu. Nhưng ngược lại, Huyền Băng không hề cảm thấy khó chịu. Mùi tanh của máu đã kích thích dòng máu sát thủ trong cơ nàng, trong cơ thể nàng, sự hưng phấn và kích thích đang sôi lên, nàng có thể nghe rõ nó nói nó muốn máu, muốn chém giết.

Buổi sáng sớm, mặt trời chưa lên cao màn sương mỏng vẫn còn phủ nên Vô Tận sâm lâm càng tăng thêm vẻ quỉ dị đáng sợ vô cùng. Trước cửa rừng, thấp thoáng một bóng đen. Ba ngàn sợi tóc bạch kim tung bay hòa theo màn sương làm cho cánh rừng không những mất đi nét quỉ dị, đáng sợ ban đầu mà còn tăng thêm vẻ hài hòa vô cùng. Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ khiếp sợ vì cảnh đẹp hài hòa yêu mị của cái nơi bị mọi người cho là đáng sợ này, nhưng đáng tiếc không ai thấy cảnh đẹp ngàn năm có một này. Chỉ có bóng dáng hắc y nhỏ bé đó,nàng nhìn về Vô tận sâm lâm, khuôn mặt tuyệt mỹ khẽ mỉm cười, một nụ cười khuynh quốc khuynh thành nhưng cuồng vọng đến cực điểm.

Vô tận sâm lâm... Âu Dương Huyền Băng ta sẽ chinh phục ngươi.

Phải, đó không phải là ai khác ngoài nữ chính Âu Dương Huyền Băng của chúng ta, bây giờ nàng đang vô cùng phấn khích đi vào Vô tận sâm lâm. Bên trong vô tận sâm lâm âm âm u u, càng vào sâu bên trong càng đáng sợ cũng giống tâm trạng nàng bây giờ, cực kì hưng phấn, sự hưng phấn này đã tăng gấp đôi khi ở ngoài rừng mà không hề có dấu hiệu suy giảm mà càng tăng theo từng bước chân.

Sự kích thích đến tân linh hồn, nàng đã lâu rồi chưa có cảm nhận được cảm giác này. Gần đây nhất là lúc nào nhỉ, à, là lần luyện ngục vượt lên làm sát thủ Z thì phải. Bây giờ nàng hận không thể kiếm đâu đó ra vài con ma thú mà chém giết cho đã tay, mà hình như trời không phụ nàng thì phải. Đang lúc cần thiết thì đâu đó nhảy ra một con đỉnh cấp Thần thú, tương đương với Thần Hoàng đỉnh phong, quả là một thử thách, có thể đánh để củng cố thực lực.

Đó là Hỏa hệ Hỏa Cự Mãng, Huyền Băng cười cuồng vọng, nhìn thẳng vào nó nói. " Ta sẽ giết ngươi"

Cự mãng khinh thường nhìn nhân loại nhỏ bé trước mặt nó. Hừ, một nhân loại nhỏ bé mà cũng dám nhìn thẳng vào nó như vậy còn muốn giết nó nữa. " Một nhân loại nhỏ bé mà cũng muốn giết ta sao."

Huyền Băng không thèm nói nhiều ngưng tụ hỏa dị năng kết hợp với Huyền lực đánh tới Hỏa Cự Mãng. Nó tức giận gầm lên một tiếng rồi phun một ngụm hỏa diễm tấn công màng. Huyền Băng nhảy lên tránh khỏi tấn công.

Cự mãng thấy nhân loại nhỏ bé tránh được công kích của nó thì vô cùng phẫn nộ, vung đuôi đánh tới. Huyền Băng nhanh chóng dùng mộc dị năng điều khiển cây cối xung quanh bao bọc làm lá chắn. Nhân lúc Cự mãng không để ý, nàng liền dùng mộc dị năng điều khiển nhánh mây xung quanh trói Cự mãng lại. Cự mãng vùng vẫy muốn tránh khỏi, ánh mắt đỏ ngầu, phẫn nộ nhìn Huyền Băng. Nó thề nếu có thể thoát ra khỏi đây thì việc đầu tiên nó làm là giết chết nhân loại đáng chết này. Nhưng đáng tiếc, nó không thể làm được vì đây là những giây phút cuối cùng của nó.

Huyền Băng cười thị huyết, tùy tiện lấy từ trong không gian ra một thanh chủy thủ. Đó là một thanh chủy thủ toàn thân màu đỏ, lưỡi chủy thủ mỏng như cánh ve trong suốt, bao quanh chủy thỉ còn ẩn ẩn nồng đậm linh khí. Có thể thấy, Huyền Băng gặp vận cức chó, lấy bừa một món vũ khí cũng trúng đồ tốt. Thanh chủy thủ này nhìn thì nhỏ thế thôi nhưng là thượng cổ thần khí do sáng thế thần luyện chế đấy.

Nàng nắm chủy thủ trong tay, đâm thẳng vào mi tâm cự mãng, móc ma hạch ra. Cự mãng ré lên một tiếng và nghẻo luôn. Thế là một Thần thú cao nhất chuẩn bị thăng cấp Siêu thần thú cứ như thế mà từ giã cuộc đời dưới tay Huyền Băng. Đắng lòng a...

Sau khi giết Hỏa Cự mãng, nàng tiếp tục đi sâu vào trong sâm lâm. Càng vào trong, cấp bậc ma thú càng cao, thỉnh thoảng lại có một vài loài rắn kịch độc hoặc cây ăn thịt người.

Huyền Băng cứ vừa đi vừa chém giết, thấm thoát đã qua nửa tháng. Lúc này, nàng đã đi gần tới tận cùng Vô Tận sâm lâm, nhưng vấn đề không phải là ở chỗ đó, vấn đề là từ sáng đến giờ nàng chưa gặp một con ma thú nào, mấy con rắn hay cây ăn thịt nữa. Huyền Băng đang cực kì rối rắm thì giọng nói của Dạ vang lên.

" Chủ nhân, đi tiếp về phía trước, có đồ tốt." Trong giọng nói của Dạ còn mang theo kinh hỉ và nồng đậm phấn khích.

" Đồ tốt gì?" Huyền Băng hỏi kĩ hơn.

" Đồ tốt là cái đó đó." Giọng nói của Dạ mang theo gấp gáp

" Cái đó là cái gì?" Nàng vẫn không bỏ cuộc.

" Thì là cái đó đó" Huyền Băng khoé mắt giật giật. Thôi được rồi, nàng thừa nhận nàng thua cuộc. Đành phải tự khám phá vậy.

Nghĩ là làm, Huyền Băng chạy như bay về phía trước. Thỉnh thoảng nàng gặp một vài dược liệu quý hiếm, nàng sẽ dừng lại hái rồi cho vào không gian cho Dạ trồng. Mặc dù nàng có một dược điền riêng nhưng có ai chê mình có quá nhiều dược liệu đâu a.

Cứ như vậy cho đến ba ngày sau, cuối cùng cũng đến một hang động, trước cửa hang động là một lam y nam tử. À, không nên gọi là nam tử, mà phải gọi là thiếu niên mới đúng. Thiếu niên tầm 15 tuổi, tóc đen đổ xuống như thác, mặt mày như họa. Mắt phượng mày kiếm, môi bạc mỏng hơi mím. Nhìn thế nào cũng thấy dễ thương. Thiếu niên nhìn nàng đi đến, liếc mắt đánh giá nàng.

Thân vận nam y nhưng vẫn không che dấu được nét đẹp họa thủy của nữ nhân. Ba ngàn tóc bạch kim được buộc cao bằng dải lụa trắng. Gương mặt trắng hồng tinh xảo, mày liễu xinh đẹp, mắt phượng ma mị, hàng mi dày rũ xuống che dấu sự dao động trong đôi mắt. Mũi cao tinh xảo, cánh môi anh đào đỏ mọng khẽ nhếch. Hắn nhìn mà không nhịn được than thở. Yêu nghiệt, à không, phải là sư tổ của yêu nghiệt mới đúng. Sau một lúc than thở hắn mới bình tĩnh lại, cố gắng ngăn chặn sự dao động khi nhìn vào nàng, môi mỏng khẽ phun ra hai chữ. " Theo ta" Rồi xoay người rời đi.

Huyền Băng sao có thể biết sự dao động của hắn chứ, nàng đang thăm dò thực lực của hắn và tất nhiên là nàng nhìn không ra thực lực của hắn. Nhưng uy áp của hắn cao hơn uy áp của lũ Siêu thần thú nàng thường giết  nhiều. Theo phán đoán của nàng thì hắn ít nhất cũng là Vương giả thú. Bây giờ nàng gọi Phong Ngân ra cũng có thể chụp chết hắn nhưng nhỡ đâu có đồ tốt thì chẳng phải rất phí sao. Cứ đi theo hắn xem sao, nếu có chuyện gì thì chỉ cần gọi Phong Ngân ra chụp chết hắn là được. 

Cuối cùng, cuộc chiến tranh nội tâm kéo dài chưa đến 1 giây của nàng đã kết thúc, Huyền Băng quyết định đi theo hắn và nàng đang tự nghĩ nàng thật là thông minh. (=_="). Thấy hắn đi, Huyền Băng nhanh chóng chạy theo. Con đường nàng đang đi là một con đường hẹp dài, được thắp sáng bằng dạ minh châu. Đi khoảng một canh giờ thì cuối cùng cũng có ánh sáng. Đi thêm một lúc nữa đã tới nơi, thiếu niên nhẩm chú ngữ phá bỏ kết giới rồi nói với nàng. " Đi vào đi" Rồi đứng canh giữ bên ngoài như một vệ sĩ trung thành.

Khi vào trong, nàng đã há hốc mồm nhìn. OMG, hang động phải rộng cả trăm m2 chứ chả đùa. Xung quanh là các dược liệu quí hiếm mà trong trông gian cũng không có. Ở tận cùng hang động là một lối đi nhỏ bé, tối om. Ở giữa động là  một quả trứng đen bóng, mà nàng có cảm giác quả trứng đó đang gọi nàng. Ma xui quỷ khiến, Huyền Băng đi đến trước quả trứng, vươn tay vuốt ve. Bỗng tay nàng đau buốt, huyền lực không ngừng suy giảm, nàng muốn rút lại thì như có lực lượng cường đại giữ lấy, không thể nhúc nhích. Cho đến khi huyền lực của nàng sắp cạn kiệt thì một giọng nói nam trầm thấp, đầy từ tính vang lên trong đầu nàng. " Ta là U Minh, lấy máu của mình thực hiện Huyết khế. Từ nay đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không rời. Có nguyện ý không."

" Nguyện...ý." Huyền Băng khó khăn nói.

Oanh! Bình chướng vớ ra.

Huyền Hoàng cao cấp

Đỉnh phong

Huyền tông sơ cấp

Trung cấp

Cao cấp

Đỉnh phong. Huyền Băng cố gắng ngăn chặn thăng cấp. Nửa canh giờ sau, huyền lực có dấu hiệu bão hòa, nàng thả lỏng một chút, nhưng không ngờ.

Oanh!!! Huyền đế sơ cấp.

Nàng kinh ngạc, vẫn tiếp tục sao. Và cuối cùng thăng cấp Huyền đế trung cấp thì huyền lực đã bão hòa hoàn toàn. Nàng thăng 2 cấp liên tiếp, Phong Ngân đang bế quan củng cố thực lực cũng chạy ra ngoài. Tuy không thăng cấp nhưng cũng ra ngoài vì lo cho nàng. Bây giờ, nàng đã biết nàng lại 'bị khế ước' rồi.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve quả trứng thì tiếng ' rắc rắc' vang lên. Nàng trợn tròn mắt, muốn ra rồi sao, tò mò à nha, nàng muốn biết là yêu nghiệt nào mà khiến nàng thăng nhiều cấp như vậy. 

Và giây phút được chờ mong cũng đã đến. Vỏ trứng nứt ra hoàn toàn, một vật thể giống ách...con gà. Con gà chui ra ngoài, ăn hết vỏ trứng và lớn lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy. Từ một con gà trụi lông đến một con chim có bộ lông đen bóng, ẩn ẩn còn có màu đỏ rồi lớn dần, lớn dần cho đến khi đụng chạm vào nóc động cao cả trăm mét mới dừng lại. Đó là một con phượng hoàng có bộ lông đen bóng pha chút màu đỏ máu, đôi mắt màu huyết dụ sắc bén. Hắc phượng thét dài một tiếng, một đoàn hắc vụ ẩn ẩn màu đỏ vây quanh nó rồi từ từ thu nhỏ lại.

Nàng quay sang hỏi Phong Ngân, hắn một thân bạch y, tóc bạc thả xuống như thác. Gương mặt tinh xảo, mắt phượng hẹp dài, đôi con ngươi hắc bạch phân minh lạnh nhạt. Mày kiếm dài, mũi cao thẳng, môi bạc khẽ mím cho thấy hắn bây giờ vô cùng kinh ngạc. Phong Ngân trả lời. " Chủ nhân, đó là Hác Ám Huyết phượng, thuộc chủng tộc phượng hoàng có dòng máu thuần khiết nhất, thuộc hệ hắc ám biến dị, là con cưng của Chu Tước. Hắn đang trong quá trình tiến hóa Vô kỵ thần thú."

Sau khi nghe Phong Ngân trả lời thì nàng vô cùng kinh hãi. Vừa sinh ra đã là Vô kỵ thần thú, bảo sao nàng không kinh hãi cho được. Đám hắc vụ dần dần nhỏ đi, hắc vụ tiêu tan chỉ để lại một nam tử toàn thân hắc y, làn da trắng tuyết, đẹp đến không từ nào để hình dung. Có thể nói nếu Phong Ngân là trích tiên không nhiễm bụi trần thì U Minh chính là ác ma lạnh lẽo, tà mị tận xương. U Minh đến trước mặt nàng khẽ gọi " Chủ nhân, dược liệu trong này ta giữ cũng chẳng để làm gì, thôi thì người lấy đi"

" Ừm" Huyền Băng nói vậy thôi chứ trong bụng đang cười thầm. Toàn dược liệu tốt, ngu mới không lấy. Cứ như vậy mà những dược liệu từng khiến giang hồ chìm trong gió tanh mưa máu cuối cùng lại rời vào túi nàng. Nếu bọn họ mà biết điều này thì nàng sẽ bị cả giang hồ đuổi giết quá.

" À, còn nữa." Đang lúc Huyền Băng chìm trong suy thì U Minh nói " Lục Dực Sư Ưng, vào đây." Ngay lập tức, lam y thiếu niên đang ở ngoài nhanh chóng đi vào. Cúi đầu trước mặt U Minh hô " Lão đại" U Minh nhanh chóng nói.

" Đây là chủ nhân ta, từ giờ ta sẽ theo chủ nhân ta chu du, ngươi nếu muốn đi theo ta thì cùng chủ nhân ta khế ước đi, còn không muốn thì ngươi có thể tự do, ta sẽ không ép ngươi."

" Chủ nhân, ta nguyện ý đi theo người vĩnh viễn." Lục Dực sư ưng nửa quỳ nửa gối trước nàng nói. Là nguyện ý đi theo vĩnh viễn chứ không miễn cưỡng như ta đồng ý khế ước hay ta đồng ý thuần phục ngươi.

Huyền Băng không nói nhiều, đưa huyền lực vào ma hạch của Lục Dực sư ưng niệm chú ngữ thuần thú. Do Lục Dực sư ưng không phản kháng nên rất nhanh thành công. Nhưng điều mà cả bốn không thể ngờ là sau khi thuần hóa xong thiên địa quy tắc liền buông xuống. Lục dực sư ưng từ Đế vương thú cao nhất thăng cấp thành đế vương thú đỉnh phong. Trong lúc ba thú vô cùng ngạc nhiên thì Huyền Băng cảm thán về mức độ yêu nghiệt của đồ trong không gian, quả thật quá vi diệu. Thuần hóa xong, nàng nhỏ một giọt máu lên mi tâm của Lục Dực sư ưng. " Ta là Âu Dương Huyền Băng, khế ước bình đẳng với Lục Dực sư ưng, từ này là bằng hữu, cùng nhau chiến đấu, vĩnh viễn bất rời."

" Ta là Lục Dực sư ưng, chấp nhận khế ước với Huyền Băng chủ nhân. Từ nay là bằng hữu, cùng nhau chiến đấu, vĩnh viễn bất rời." Sau khi Lục Dực sư ưng nói xong, khế ước hình thành. Thiên địa quy tắc lần nữa buông xuống, bao bọc lấy hai người. Lục Dực sư ưng thăng cấp từ Đế vương thú đỉnh phong lên Vương thần thú. Âu Dương Huyền Băng thăng cấp Huyền Đế cao cấp. 

Hai thú đứng bên cực kỳ ngạc nhiên, lại thăng cấp, chủ nhân của bọn họ thật yêu nghiệt. Lục Dực sư ưng thì kinh hỷ, hôm nay hắn thăng hai giai, hắn chọn đúng chủ nhân rồi. Còn Huyền Băng lại lần nữa cảm thán về sự vi diệu của đồ trong không gian.

" Từ nay ngươi tên là Phong Dực" Huyền Băng nói.

" Tạ chủ nhân ban tên." Phong Dực cảm tạ

" Ừm, các ngươi vào không gian đi" Nàng vung tay đưa cả ba vào Ngọc giới sau đó truyền âm cho Dạ. " Dạ, U Minh là đồ tốt ngươi nói với ta đúng không."

" Chủ nhân, không phải hắn mà là ở sâu hơn nữa kìa. Ở tận cùng động có một cái khe nhỏ, trong đó có đồ tốt, rất tốt đối với chủ nhân." Dạ phủ nhận câu hỏi của nàng.

Huyền Băng theo lời Dạ đi đến cửa khe hẹp. Nàng nghe thấy sâu bên trong đó có gì đó gọi nàng. Nàng có thể cảm nhận được nó rất quan trọng với nàng và nàng nhất định phải có được nó.