Trước Chính Dương môn.
Một sự tĩnh lặng bất thường.
Quần thần há hốc miệng, mắt mở to, ai nấy đều cứng đờ như tượng.
Câu nói vừa rồi của Vương An vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Bổng lộc mình nhận đều là mồ hôi nước mắt của dân.
”“Lấy của dân thì phải biết làm cho dân.
”“Nhà cao cửa rộng một nghìn gian, hàn sĩ thiên hạ nhoẻn miệng cười, gió mưa không màng, vững như núi…”Chân lí thấm đẫm trong từng câu chữ, một lời nói ra như lời phán quyết của quan phủ, khiến ai nghe xong cũng phải tự vấn lương tâm của chính mình.
Không ít quần thần bất liêm phải cúi đầu, hổ thẹn, tự vấn lòng mình.
Mấy năm nay, bản thân mình đã thực sự là một quan phụ mẫu đúng mực chưa?Có còn nhớ đến tâm nguyện thương dân, vì dân của mình lúc thi lấy công danh?Có còn nhớ lời hứa hẹn mang lại lợi ích, ấm no đầy đủ cho dân?Quên rồi, quên hết rồi…Quan trường là một mớ hỗn độn!Mấy năm nay, bọn họ chỉ lo kéo bè kéo phái, luồn cúi xu nịnh, còn đâu những tâm nguyện, những nguyên tắc mà chính mình đã đề đạt ra.
Vì thế, họ xấu hổ vô cùng, tự oán trách không thôi“Lời nói của Thái tử Điện hạ đã giúp chúng thần thức tỉnh, vi thần xin thụ giáo.
”“Từ nay về sau, vi thần xin ghi nhớ lời căn dạy của Điện hạ, luôn đặt lợi ích của dân chúng lên hàng đầu.
”“Điện hạ ngày đêm suy nghĩ cho dân chúng như vậy, đó chính là vinh hạnh của chúng sinh, của Bệ hạ, của xã tắc!”“Ha ha….
Các khanh quá khen, tiểu tử này chỉ nói vài câu cho oai thôi, đừng đề cao quá.
”Viêm Đế nói một cách khiêm tốn nhưng kì thực ông vui đến mức cười tít cả mắt.
Lão thái giám Lý Nguyên Hải râu tóc bạc phơ cũng phải bất ngờ, cười nói:“Lão nô cho rằng Bệ hạ nói vậy là không thỏa đáng, Điện hạ đâu có ra oai, lời này của người không hề kém cạnh với thánh nhân cổ xưa, nhất định sẽ được lưu truyền đến mãi sau này.
”“Thế sao? Ngay cả ngươi cũng thấy vậy, ha ha! ”Ngay lúc này, rốt cuộc Viêm Đế cũng không kiềm chế cảm xúc của mình nữa, ông cười to mãn nguyện, long bào đung đưa theo từng nhịp cười.
Tên tiểu tử vô liêm sỉ này hại ta lo lắng bất an từ nãy đến giờ, ta còn tưởng con lại trở về cái dáng vẻ trước kia chứ.
Tốt, vẫn chưa mất cái tài.
Cuối cùng vẫn lấy lại được thể diện cho trẫm.
Thật ra, ông cũng kinh ngạc khi thấy Vương An có thể nói ra những lời lẽ chí lý như vậy.
Ông ngầm đưa ra quyết định, bảo Hàn Lâm Viện biên soạn mấy câu nói này thành sách, giao cho các quan viên các châu phủ, các huyện xem.
Nói không chừng, còn có thể răn dạy, dẹp được đám quan chức bất liêm.
Có được một Thái tử như này thì còn cầu cạnh gì hơn nữa, Đại Viêm Triều ta có người kế vị rồi.
Vương An, con trai ta, hại não tốt, tốt lắm!Nếu suy nghĩ này của Viêm Đế bị Vương An biết được thì e rằng mặt hắn ta sẽ tối sầm lại mất.
Có điều, mặt hắn không tối sầm lại mà có người khác mặt còn đen như đáy nồi.
Là Huệ Vương.
Vương Duệ có nằm mơ cũng không ngờ được Vương An lại có thể nói ra những câu triết lý như vậy.
Quả thực, đây chính là tóm lược chính xác và mạnh mẽ nhất trong việc trị vì thiên hạ.
Một chính sách phù hợp, có thể áp dụng cho mọi quan lại, bề trên khi cai quản, trị vì đất nước.
Dù cho hắn ta có vắt óc suy nghĩ thì cũng không nghĩ ra câu từ nào chuẩn xác hơn, hợp lý hơn thế.
Thật khủng khiếp!Thật ra cũng không thể trách hắn.
Những lời Vương An nói nghe qua tưởng đơn giản.
Nhưng câu chữ mạnh mẽ như thác đổ, không hề tách rời khỏi chính trị, tuyệt đối không thể đúc kết ra được.
Giờ khắc này, Vương Duệ cảm nhận rất rõ ràng sự uy hiếp to lớn của Thái tử.
Một cảm giác rất mãnh liệt.
Trước đây, cho dù hắn ta có thua nửa trận ở đại lễ tìm nhân tài thì điều đó cũng không khiến cho hắn ta lo lắng như bây giờ.
Từ trước đến nay hắn ta vẫn rất cao ngạo, luôn khinh thường Vương An không học vấn, không tài nghệ.
Cái danh Thái tử chẳng qua cũng chỉ là vẻ bọc bên ngoài mà thôi, một cái bao như thế thì có gì mà đòi đấu với hắn ta?.