Tào Tặc

Chương 88: Gia sự, quốc sự, thiên hạ sự (1)

Khi ba người tới cửa Ô bảo thì thấy Trương thị cùng Tào Nam đang chuẩn bị ra ngoài.Tính toán thời gian thì Tào Nam đã có mang sáu tháng, cái bụng cao cao. So với lúc ở Cức Dương thì hai vòng đều béo ra.Tào Bằng, Điển Mãn, Vương Mãi, Đặng Phạm mỗi người cưỡi một con ngựa. Còn Đặng Cự Nghiệp thì ngồi trên xe. Cả bọn đã đi tới.

- Thúc tôn, ngươi đã về rồi à?

Trương thị thấy Đặng Tắc thì gọi với theo.Sau đó bà ta cúi người hành lễ với Điển Vi, rồi nhìn qua Tuân Úc một cách phúc hậu.

- Mẹ, mọi người đều muốn…

Vì Điển Vi thành lập một đội dũng sĩ nên phần lớn thời gian Đặng Tắc đều ở lại trong thành giúp đỡ Điển Vi.Dù sao trải qua chuyện ở thành Cửu Nữ, đối với chuyện quân vụ, Đặng Tắc rất rành rẽ. Dù sao thì hắn cũng đã phụ trách các công việc nên làm mọi việc đều dễ dàng quen tay.

Trương thị trách:

- Ngươi cả ngày ở trong thành không thấy trở về nhà. Ngươi cũng không quan tâm chút nào đến A Nam. Nó đang mang thai nên cơ thể không thoải mái, ta đưa nó đi khám thầy thuốc trong thành. Xem ra thì nó cũng sớm sinh nở rồi. Bây giờ ngươi đã sắp làm cha mà không cuống lên gì cả.

Một câu nói mà khiến Đặng Tắc đỏ bừng mặt hổ thẹn, nhìn về hướng Tào Nam.Tào Nam dịu dàng cười:

- Mẹ, thúc tôn bây giờ bận rộn công việc, người cũng đừng trách hắn thêm nữa. Trong nhà cũng có người chăm sóc con. Thím Hồng cũng rất tận tâm. Mẹ, ngươi có thấy con phiền không? Nếu có thì về sau con cũng không dám phiền hà mẹ nữa.

Trương thị vội vã nói:

- Chớ có nói bậy, chớ nói bậy.

- Nếu vậy thì ta cùng đi với hai người.

Đặng Tắc tiến lên nhẹ nhàng nói với Tào Nam.Tào Nam đỏ mặt lên:

- Chỉ là chuyện ốm đau của đàn bà, ngươi đi theo làm gì? Nơi này có quý khách đến, ngươi hãy cùng Điển trung lang nói chuyện cùng khách.Đã có mẹ cùng A Phúc đi cùng, sẽ không có chuyện gì đâu.Thật ra chàng gầy đi rất nhiều. Buổi tối nếu chàng không có chuyện gì thì hãy về nhà ăn cơm đi. Chàng muốn ăn cái gì thì nói với thím Hồng một tiếng là được.

Đặng Tắc khẽ gật đầu.

- A Phúc, ngươi cũng đi ra ngoài à?

Điển Vi lên tiếng hỏi.Tào Bằng gãi gãi đầu:

- Ta cũng có chút việc vào thành nên đi cùng một thể với mẫu thân và tỷ tỷ.

- Ta đang có việc muốn nhờ ngươi…

- À, ta đã chuẩn bị rồi, ngay trên bàn trong thư phòng ta đấy. Tỷ phu, người vào đó cùng Điển trung lang, chúng ta đi trước.

Vừa nói chuyện, Tào Bằng vừa liếc Tuân Úc một cái.Khí phách người này thật là phi thường…Tào Bằng không nhận ra Tuân Úc vì hắn không thể nào ra khỏi cửa. Mà Tuân Úc cũng chưa bao giờ tới Ô bảo nên hai người cũng chưa có dịp gặp nhau.Không ngờ khi Tào Bằng nhìn Tuân Úc thì trước đó Tuân Úc đã quan sát Tào Bằng rồi.

Hắn đã hơn một lần nghe Đặng Tắc nói qua là có một người em vợ, cực kỳ thông minh, tài hoa xuất chúng. Nói vậy chắc người thiếu niên này chính là em vợ của thúc tôn? Nhìn hình dạng không tầm thường. Nghe khí độ điềm tĩnh không có chút nao núng e dè của thiếu niên hàn môn lại có thể tưởng là con cái trong nhà thế gia. Là người một nhà với thúc tôn, quả nhiên không sai. Nhạc phụ là tôn sư, thê tử săn sóc dịu dàng, ngay cả em vợ cũng không tầm thường.

Cùng là người một nhà, tương lai tất có tiền đồ.Tào Bằng ngồi trên ngựa hướng về phía Tuân Úc, sau đó chắp tay cáo từ.Không ngờ Tuân Úc cũng hướng về phía Tào Bằng chắp tay…

- A Phúc, ngươi thật là không đơn giản.

Điển Mãn không nhịn được bèn hạ giọng nói.Tào Bằng sửng sốt một chút:

- Cái gì không đơn giản?

- Văn Nhược rất ít khí thân thiện với người khác như vậy. Bình thường ta thấy hắn đều rất nghiêm túc nói năng cẩn trọng. Hôm nay hắn lại tự nhiên thi lễ và cười với ngươi, lại còn chắp tay đáp lễ.

- Văn Nhược?

Tào Bằng cảm thấy nghe cái tên này rất quen tai.

- Hắn rất lợi hại à?

- Thị trung thượng thư… Khi chủ công vắng mắt thì mọi việc trong ngoài đều do hắn một tay lo liệu. Ngay cả cha ta cũng phải kính trọng hắn vài phần.

Tào Bằng nghe được liền quay đầu nhìn lại.Lúc này Tuân Úc đã đi theo Điển Vi, Đặng Tắc vào trong Ô bảo.

- Thị trung? Hắn tên gọi là gì?

Điển Mãn kinh ngạc:

- A Phúc, ngươi không biết hắn là ai sao?

- Nói lời dư thừa. Phần lớn thời gian ta chỉ ở trong Ô bảo, làm sao ta biết được nhiều người?

Điển Mãn nói:

- Hắn chính là thượng thư Tuân Úc Tuân Văn Nhược. Nếu như ngươi chưa từng nghe qua tên của hắn thì cũng phải nghe nói qua biệt hiệu Dĩnh Xuyên Tuân thị Bát Long.Hắn chính là một trong bát long.

Người kia chính là Tuân Úc?Tào Bằng vốn bình tĩnh, nghe Điển Mãn nói cũng không khỏi kinh ngạc.

****

Thư phòng của Tào Bằng rất sạch sẽ ngăn nắp, nhìn qua không giống như là phòng của một đứa trẻ. Cho dù là có tôi tớ đi theo sau dọn dẹp nhưng phòng của trẻ con cũng sẽ khó tránh bừa bộn. Nhưng phòng của Tào Bằng lại không như vậy.

Thư phòng nằm ở phía góc của Ổ Bảo, địa thế quan sát cao, dựa vào long sơn. Hai cái hiên nhà dựa xếp vào núi, tạp thành một hình bán nguyệt. Căn phòng dựa vào núi vững chắc, núi xanh nước biếc, bên kia lại có một hàng rào tre. Đối diện với hàng rào tre là một căn phòng riêng biệt. Đây là thư phòng của Tào Bằng.

Có người nói, chỗ ngồi này có thể thấy hết được toàn bộ Ổ Bảo. Vị đại phú hào kế nghiệp sau này mắc tội với giới quyền quý, bị vu cho là có cấu kết với quân Thái Bình, cả nhà đều bị tịch thu tài sản, bị giết cả. Từ đó về sau, Ổ Bảo bị bỏ không. Tào Tháo dời đô thì mới bắt đầu tính đến việc tái sử dụng. Tổng thể mà nói, Ổ Bảo có cấu trúc rất hợp lý, có chứa một sự trang nhã. Mà thư phòng ở vị trí này thì thật đúng là nơi tuyệt vời nhất ở Ổ Bảo. Tào Bằng chọn chỗ này làm thư phòng một phần vì địa thế tốt, phạm vi nhìn rộng, phần khác là vì đây là một nơi lịch sự tao nhã, rất phù hợp với quan điểm thẩm mỹ cá nhân của Tào Bằng.

Hai bên là nơi Vương Mãi, Đặng Phạm cùng Hạ Hầu Lan ở đó.

Lúc này Hạ Hầu Lan đang ở trong lò rèn giúp Tào Cấp trông lửa. Vì thế nên trong gian nhà hết sức yên tĩnh. Điển Vi kéo Đặng Tắc đi trước dẫn đường, Tuân Úc đi theo sau hai người. Thực ra hắn muốn nhìn Tào Cấp rèn đao thế nào, nhưng khi nhìn bộ dạng vô cùng lo lắng của Điển Vi thì không dám giục giã. Dù sao đã đến Ổ Bảo thì cũng nên đi xem một vòng thế nào. Huống hồ Tuân Úc cũng muốn xem chuyện gì khiến cho Điển Vi có bộ dạng như thế.

- Thúc tôn, đây là chỗ mà em vợ ngươi ở?

Tuân Úc đi vào tiểu viện, lập tức cảm nhận được một bầu không khí không giống người thường. Thư phòng rất lớn, hai bên cửa lớn có treo một câu đối trên cột nhà. Vế trên là: phong thanh vũ thanh độc như thanh, thanh thanh nhập nhĩ (tiếng mưa tiếng gió lọt vào tai). Vế dưới là: gia sự quốc sự thiên hạ sự, sự sự quan tâm (chuyện nhà chuyện nước đều quan tâm). Đây vốn là câu đối trong sách của thủ khoa Đại Đông Lâm là Cổ Hiến Thành, bây giờ lại bị Tào Bằng không biết xấu hổ mà đạo văn đem treo ở đây.

Nói thật, việc đảo chữ cũng bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng nội dung này lại có ẩn ý sâu sắc. Thế nên khi Tuân Úc thấy câu đối này không khỏi dừng chân nhìn không rời câu đói có từ thời Ngũ Đại hậu Thục. Thời Đông Hán có thời điểm bảy trăm năm sau. Tuân Úc phát hiện ra trong câu đối nhỏ treo trên cột nhà lại có điều bí ẩn nhưng lại không thể hiểu rõ.

Đây là loại câu đối nghịch. Đối với loại văn này thường xem trọng sự song song đối xứng, tới một mức độ nào đó lại trở thành quan niệm âm dương, hai bên cùng hòa hợp làm một. Trong "Tuân Tử- Lễ Luận" cũng có nói: thiên địa hợp lại sinh ra vạn vật, âm dương biến hóa thay đổi. Trong sách của Hoàng Lão thì nói: trong trời đất, có trái có phải, có âm có dương.

Loại hình thức văn học câu đối này nếu như được đặt ở thời hậu thế thì cũng chỉ được xem là một loại văn hóa truyền thống lưu truyền. Nhưng rốt cuộc thì có bao nhiêu người có thể hiểu rõ ý nghĩa sâu xa? Không phải là ai cũng biết. Câu đối có một trái một phải, vế trên và vế dưới, âm dương tương hợp. Nếu như chỉ xem nửa liên trên thì không hề có uẩn ý gì. Nhưng khi hai liên kết hợp lại thì lại nảy sinh ra ẩn ý vô cùng sâu xa, cũng giống như âm dương luân chuyển trong càn khôn. nguồn TruyenFull.vn

Tuân Úc là bậc thầy, nói đến thuyết âm dương thì phải nói là tinh tường. Nếu mới nhìn nội dung thì hắn không thèm để ý. Hai liên không hòa hợp, đơn giản mà nói là rất tầm thường. Nhưng mà nếu đem hai liên lại cùng một chỗ thì Tuân Úc phải tán thưởng.

- Thúc tôn, là do ai viết vậy?

Đặng Tắc có phần xấu hổ. Hắn vẫn luôn giúp Điển Vi chuyện quân tình, đối với những việc trong Ổ Bảo thì không biết gì. Vì thế hắn dừng chân trước câu đối, một lát sau thấp giọng nói:

- Nếu xem nét chữ mà nói thì hình như là chữ của A Phúc.

Hắn cũng là một người có học vấn nên liếc mắt một cái thì đã nhìn ra câu đối không tầm thường. Đặc biệt vế đối, vừa nhìn là biết không giống người thường. Phong đối vũ, gia đối quốc, nhĩ đối tâm, đặc biệt dùng từ láy liền nhau, nghe như tiếng leng keng khiến kẻ khác phải vỗ tay tán thưởng.

Đây thực sự là A Phúc viết sao? Nếu như không nhận ra nét bút xuất phát từ tay Tào Bằng thì Đặng Tắc tuyệt đối không thể nào tin được đây là do Tào Bằng viết. Nguyên nhân rất đơn giản. Đặng Tắc xem như cũng hiểu rõ Tào Bằng. Xưa kia khi ở Đặng thôn, Tào Bằng hình như không biết nhiều chữ lắm, rất nhiều chữ là do Đặng Tắc dạy cho. Nhưng hiện tại, chỉ nhìn sự khéo léo của câu đối thì Đặng Tắc thừa nhận là khó ngăn được người khác khen ngợi.

- Phong thanh vũ thanh độc như thanh, thanh thanh nhập nhĩ!

Tuân Úc đứng ở trước câu đối mà đọc. Sau đó hắn hướng mắt nhìn câu đối treo bên cạnh:

- Gia sự quốc sự thiên hạ sự, sự sự quan tâm. Thật là khí phách, thật là chí hướng tốt!

Tuân Úc vỗ tay tán thưởng. Điển Vi nhìn không ra trong đó có điều bí ẩn gì. Bây giờ hắn đang gấp rút suy nghĩ xem Tào Bằng để lại gì cho hắn.

- Cũng tới rồi, chúng ta vào nhà rồi hãy nói.

Dứt lời hắn cất bước đi vào thư phòng. Tuân Úc vội vã theo vào.