Tào Tặc

Chương 665: Trận chiến Ích Dương

Thế nhưng, người ta đã đủ để mặt ngươi rồi, thế này khiến cho Ngu Phiên càng khó mở lời hơn.

Động Đình này, vốn dĩ là địa bàn của Tào Tháo. Mà Giang Đông ngươi đóng quân ở Hồ La Uyên, tiến vào đóng giữ huyện La, đã là vượt quá ranh giới rồi. Sáu mươi dặm, là đã nể mặt các người rồi. Nếu thật sự khai chiến, chỉ e rằng bên phía Giang Đông chưa chắc đã tán đồng. Trách nhiệm này, ai cũng không dám gánh vác,…sự nể mặt sáu mươi dặm này, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Nhớ năm đó, Tấn Văn Công và Sở Vương giao ước, nhượng bộ lui binh ba xá (xá là nhường, 1 xá=30 dặm), cũng chẳng qua có chín mươi dặm mà thôi.

Sáu mươi dặm của Tào Bằng chính là lưỡng xá (nhường 60 dặm), giữa ngươi và ta không có giao tình gì, ta nể mặt ngươi sáu mươi dặm này, đã là đủ rồi…Ngu Phiên biết rằng, không nên yêu cầu thêm nữa.

Đồng thời y cũng biết rõ, cái gọi là đàm phán, chính là còn có thương lượng trong đó.

Thế là sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Ngu Phiên chắp tay nói:

-Tình nghĩa của Đại đô đốc, Phiên xin ghi nhớ. Tuy nhiên chuyện này, Phiên không thể làm chủ, đợi Phiên quay về huyện La, thương nghị cùng Tử Nghĩa, sẽ hồi đáp với Đại Đô đốc sau. Lần này đường đột mà đến, nếu có đắc tội, vẫn xin Đại đô đốc thứ lỗi.

Tào Bằng nể mặt Ngu Phiên ngươi, thế thì Ngu Phiên ngươi cũng nên lễ tiết trọn vẹn.

Tào Bằng mỉm cười

-Thế thì, thứ Bằng không tiễn xa.

-Cáo từ!

Ngu Phiên vội vàng đến, lại gấp gáp rời đi. Sau khi Tào Bằng tiễn Ngu Phiên đi, cùng Pháp Chính và Trương Tùng, trèo lên đầu thành Hán Thọ.

Nay Tưởng Uyển đóng quân tại phía bắc sông Nguyên Thủy.

Bàng Sơn Dân thì ở lại Lâm Nguyên, phụ trách hỗ trợ Lại Cung. Thân làm danh sĩ Tương Dương, lại là con cháu họ Bàng, một trong tứ đại thế tộc ở Kinh Châu, Lại Cung dù có cao ngạo cách mấy, cũng vẫn hết mực tốn kính Bàng Sơn Dân. Xuất thân của người ta phơi bày ra đó, lại nào phải một danh sĩ Linh Lăng như gã có thể so bì được?

Loại danh sĩ này, lại chia làm tam đẳng (ba cấp).

Có loại như danh sĩ huyện quận, ví dụ như Lai Cung, Lưu Tiên, Đô Đãi thuộc loại này; Có danh sĩ châu quận, như đám người Khoái Càng, Khoái Lương, Bàng Sơn Dân; Trên châu quận, lại có danh sĩ thiên hạ. Như Chung Diêu, Tuân Úc, Vệ Ký..tất cả đều thuộc hàng này.

Bàng Sơn Dân là danh sĩ châu quận, mà Lai Cung chẳng qua là danh sĩ huyện quận, đẳng cấp thấp hơn một bậc. Có một danh sĩ châu quận phục vụ cho y, Lai Cung còn có thể bất mãn điều gì chứ?

Trương Tùng hỏi:

-Công tử, sao lại nhượng bộ ạ?

Trước mặt người khác, Trương Tùng và Pháp Chính, đều gị Tào Bằng là “Đại đô đốc”; Nhưng sau lưng, bao gồm cả đám người Hoàng Trung, đều gọi Tào Bằng là “công tử”. Cũng không phải ai đều có thể xưng Tào Bằng là “công tử”. Hai chữ này, cũng là một dạng tượng trưng cho thân phận mình, đại biểu cho việc ngươi thuộc phía của Tào Bằng.

Đừng thấy Ngụy Diên và Tào Bằng quen thuộc như vậy, nhưng phần lớn thời gian, đều gọi với cách xưng là “Đại đô đốc”.

Đồng dạng, Vương Uy trái lại muốn xưng hô Tào Bằng làm “công tử”, nhưng không được như ý nguyện. Nguyên nhân rất đơn giản…thứ nhất, Vương Uy từng là thượng quan của Đặng Tắc, Tào Bằng cũng còn một chút tôn kính đối với gã; Thứ hai, là vì dấu tích của Vương Uy ở Kinh Châu quá sâu, Tào Bằng không dám tiếp nhận Vương Uy. Tuy nhiên không tiếp nạp, cũng không có nghĩa là không có chiếu cố. Nếu chiếu theo xa gần để phân định, Vương Uy chỉ có thể thuộc vào hàng nhân vật bên ngoài của Tào Bằng mà thôi.

Tào Bằng mỉm cười:

-Vĩnh Niên, hôm nay sự nhượng bộ của ta, chỉ để sải bước tiến lớn cho ngày mai.

-Ồ?

-Động Đình tám trăm dặm, nói cho cùng cũng hơi nhỏ.

Sẽ có một ngày, móng ngựa của ta sẽ giẫm trên Giang Đông, đến lúc đó sẽ là bọn họ nhượng bộ… nay, điều chúng ta cần làm là không nên so đo với Giang Đông, mà là…

Tào Bằng nói xong, đột nhiên phá lên cười.

-Xem ra Lệnh Minh, đã chuẩn bị xong rồi.

Đầu thành Ích Dương, mặt Lưu Bàn trầm như nước.

Nơi xa xa, quân Tào đã đóng doanh trại xong. Quân kỳ phấp phới, đao thương san sát, tuy khoảng cách khá xa, nhưng lại có thể cảm nhận được sát khí phủ đầy trời cao.

-Là ai lĩnh binh?

-Hồi bẩm tướng quân, chủ tướng quân Tào, tên là Bàng Đức.

-Bàng Đức?

Lưu Bàn chau mày lại, ánh mắt lạnh nhạt.

-Tào Hữu Học, ức hiếp ta quá đáng!

Ne1u như Tào Bằng lĩnh quân tới, nói không chừng Lưu Bàn sẽ hồi hộp một chút. Dù sao, uy danh của Tào Bằng cũng đã phơi bày ra đấy, từ khi ra đời đến nay, chưa từng bại trận, có thể nói là tướng quân luôn thắng trận. Lưu Bàn cũng là một người chủ có tâm khí cao ngạo, người bình thường căn bản là gã ta chẳng xem ra gì. Trước kia, gã cũng có ý muốn vật tay với Tào Bằng, nhưng khổ nỗi chưa có cơ hội. Nay gã đóng quân trấn giữ Ích Dương, mà Tào Bằng cũng làm đô đốc chuyện quân sự ở Kinh Nam, đôi bên xem như cũng đã có cơ hội giáp mặt với nhau. Lưu Bàn xoa tay sẵn sang, muốn phân lượng cao thấp với Tào Bằng, nào ngờ, người đến lại là một vô danh tiểu tốt.

Cũng khó trách, Bàng Đức của ngày hôm nay, vẫn thật là một vô danh tiểu tốt.

Có lẽ ở Tây Bắc Lương Châu, y từng có chút danh tiếng, mà nay trong quân Tào, ngoài trừ một số ít người ra, số còn lại biết đến Bàng Đức, là vì lúc đầu Bàng Đức không tiếc từ bỏ tương lai, đi theo Tào Bằng nhận hình phạt ở Huỳnh Dương. Vì vậy, trong mắt đại đa số người, Bàng Đức là một hảo hán trung liệt. Có lẽ võ nghệ cao cường, nhưng vẫn không đủ để đảm đương trọng trách. Thậm chí lúc Tào Bằng để Bàng Đức ra ngoài, Nhạc Tiến còn có chút lo lắng. Đến trận Ô Lâm chi chiến, Bàng Đức lập được chiến công, vậy mới khiến cho Nhạc Tiến hiểu biết hơn về Bàng Đức, cũng có chút gọi là tán thưởng.

Bản lĩnh của Bàng Đức rốt cục như thế nào?

Chỉ e rằng ngay cả Tào Tháo cũng không nói rõ được…huống chi là Lưu Bàn! Gã thậm chí còn chưa nghe nói đến tên của Bàng Đức, càng không phải nói đến việc hiểu biết về Bàng Đức.

Lưu Bàn tâm cao khí ngạo, làm sao có thể không tức giận cho được?

Tào Bằng ngươi phái một vô danh tiểu tốt ra, là muốn đánh chiếm Ích Dương sao? Thế chẳng phải đã quá xem thường Lưu Bàn ta ư?

Ngay lúc Lưu Bàn đang tức giận sự “vô lễ” của Tào Bằng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài phía doanh trại quân Tào, truyền đến từng hồi tiếng tù và kéo dài. Kế sau đó, tiếng trống trận ầm ầm vang lên, vang dội giữa đất trời. Từng đội, từng nhóm quân Tào giết ra từ trong doanh trại, trong thoáng chốc đã tập hợp thành thế nhạn hành trận(trận pháp thời xưa, binh lực bố trí như độ nghiêng lúc chim nhạn bay) ở bên ngoài doanh trại. Trường binh ở trước, đoản binh ở sau, hai đội kỵ binh đi hai bên sườn, khí thế ngạo nghễ vô cùng.

Tiếng trống ngưng, liền thấy một viên đại tướng, bay ra từ trong kỳ môn của quân Tào.

Ngựa tuyết ô truy dưới chân, trong tay một thanh hổ bào đao, đội mũ giáp sắt.

Xem tuổi tác, độ chừng ba mươi tuổi. Gã ghìm cương chiến mã dưới thành, vung ngang thanh đao nghiêm giọng nói:

-Phản tặc trên thành nghe đây, ta là đại tướng Bàng Đức dưới trướng của tướng quân hoành dã (hoành dã là cách gọi tướng quân bật nhất thời xưa). Nay phụng thiên thảo nghịch, chinh phạt Trường Sa.

-Nếu như khôn ngoan, lập tức mở thành đầu hàng. Nếu không đợi lúc phá thành, gà chó không tha.

Khẩu khí lớn thật!

Lưu Bàn giận tím mặt:

-Hạng tiểu bối vô danh, sao dám ngông cuồng?

-Lưu hoàng thúc là đế trụ, cũng chính là thiên tử đã đích thân nói rằng. khống chế triều cương, trói buộc thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, là quốc tặc, cớ gì lại đảo lộn trắng đen?

-Nay cẩu tặc phạm biên giới ta, thế thì đừng trách ta ra tay tàn khốc.

-Người đâu, ai sẽ lấy đầu tên cẩu tặc kia cho ta.

-Mạt tướng nguyện đi!

Lưu Bàn nói chưa dứt lời, liền thấy sau lưng có một gã bước ra.

Người này, tên là Cao Sung, người Trường Sa. Vốn dĩ là sơn tặc tàn sát bừa bãi trên núi Tuyết Phong, sau được Lưu Bàn thu phục. Thanh đại hoàn đao trong tay, tung hoành Kinh Nam, ít người có thể địch nổi. Lưu Bàn vừa trông thấy, lập tức vui mừng hớn hở, tức thì lệnh cho Cao Sung xuất thành nghênh chiến. Gã Cao Sung kia không nói thêm lời, sau khi xuống khỏi đầu thành, vịnh yên giẫm bàn đạp, xoay người ngồi lên lưng ngựa, dẫn theo tám trăm binh tốt tráng kiện, xông ra ngoài thành huyện Ích Dương trong tiếng trống trận rền vang.

Theo Lưu Bàn thấy, một vô danh tiểu tốt như Bàng Đức, Cao Sung cho dù không thắng nổi Bàng Đức, cũng đủ sức chống đỡ một lúc.

Gã đứng trên đầu thành quan sát, liền thấy Cao Sung phóng ngựa lao ra khỏi thành huyện.

Theo lẽ thường, đôi bên sẽ báo rõ danh tính, sau đó mới chém giết với nhau. Nào ngờ, Cao Sung vừa dàn trận xong, ra trước đội hình, ngay cả lời cũng chưa kịp nói, Bàng Đức đã thúc ngựa xông qua. Hay cho một con ngựa đạp tuyết ô truy, cứ như mũi tên rời khỏi dây cung mà bắn về phía Cao Sung.

Bàng Đức ngồi trên ngựa, thân hình hơi nghiêng về trước, đại đao trong tay trông có vẻ bất lực rủ xuống, nhưng đến khi y đến trước trận thế, đột nhiên xoay người ngồi dậy. Hai chân chợt đạp lên bàn đạp ngựa, xoay hông dùng sức dùng đao là chém. Gã Cao Sung kia giật nảy người, vội vàng giơ đao đón trả. Chỉ nghe keng một tiếng vang lên, thanh đao Hổ Bào bổ xuống đại hoàn đao của Cao Sung, sức mạnh khổng lồ, chấn động đến nỗi hai tay Cao Sung tê dại, hai tai cứ vang lên tiếng ong ong.

Tiếp theo sau một đòn rạng nứt đối với Cao Sung, cơ thể Bàng Đức hơi ngửa mình ra sau, thoáng chốc lại nghiêng người vung đao lần nữa.

-Liên Sơn đao!

Trong miệng truyền đến tiếng hét như sấm rền, thanh Hổ Bào trong tay Bàng Đức, bổ ra giống y như tia chớp. Giao kích, thu lực, lại bổ xuống, lại thu lực…lúc nói thì chậm, lúc đó thì nhanh, trong phút chốc Bàng Đức đã bổ ra mười ba đao. Nhưng trong mắt những người xung quanh, lại tựa hồ chỉ có một đao mà thôi.

Một đao nhanh hơn một đao, đao này mạnh hơn đao kia.

Đao chém liên tục, kình lực kết hợp. Căn bản là Bàng Đức không định giằng co quá lâu với tên nhãi này, quyết định tốc chiến tốc thắng. Y cũng biết rằng, danh tiếng cũng mình không kêu, tuy chỉ dựa vào danh nghĩa là thân tín của Tào Bằng mà được làm một trong tám giáo Kinh Nam, nhưng trong đám quân Tào, rất nhiều kẻ không phục y.

Rất nhiều người cảm thấy, Bàng Đức là dựa vào sự tin cậy của Tào Bằng, mới có thể giữ được vị trí tám giáo Kinh Nam.

Chỉ có điều, Tào Bằng đô đốc chiến sự Kinh Nam, cũng là thống soái quân sự cao nhất Kinh Nam. Hắn muốn dùng người nào, căn bản sẽ không cần thương lượng với bất cứ ai, vả lại hắn cũng có quyền hạn đó, quyền lực độc đoán.

Ngay cả Tuân Úc cũng không hỏi tới, ai lại có thể hỏi chứ. Tào Tháo ư? Ông ta dám ủy thác phái một Tào Bằng 26 tuổi đơn độc thống lĩnh đại quyền quân sự Kinh Nam, vốn dĩ đã tỏ rõ thái độ. Bối cảnh như vậy, cho dù có người bất mãn trong lòng, cũng chỉ có thể uất nghẹn trong lòng thôi.

-Ta chính là muốn dùng Bàng Đức, những kẻ khác ta không quen.

Tào Bằng không chút mập mờ, trực tiếp nói rõ lý do.

Đây cũng là sự ủng hộ của hắn đối với Bàng Đức! Tuy nói rằng trong quân đội không có ai ăn nói nhiều lời, nhưng không thể phủ nhận, có rất nhiều kẻ bất mãn trong lòng.

Bàng Đức cũng hiểu rất rõ tình cảnh như vậy…nhưng đã càng như thế, y lại càng phải chứng tỏ bản lĩnh của mình, để chứng thực lời nói của Tào Bằng.

Mười ba đao kết hợp như một đao, chiếu liên sơn đao bổ xuống, Cao Sung thảm kêu một tiếng, bị uy lực một đao của Bàng Đức bổ ra làm hai.

Chiến mã vô chủ kéo lê nửa cái xác rách nát mà hoảng loạn bỏ chạy, Bàng Đức đi ngựa vòng quanh, đao chỉ lên đầu thành:

-Nghịch tặc Lưu Bàn, có dám đấu với ta!

Trên thành Ích Dương, Lưu Bàn mặt trầm như nước…

Huyện La, huyện giải.

Chu Thái sải bước thoăn thoắt, xông vào đại sảnh, dùng giọng điệu mang đầy màu sắc của Ngô Việt, lớn tiếng quát ầm lên, không thể không nói, giọng địa phương của đất Ngô Việt, lúc mắng người cũng có chút cảm giác như dùng vải lụa mà chùi mông đít vậy, mềm mại, nhưng ngôn từ trong đó lại vô cùng độc ác.

-Ấu Bình, ngươi lại bị sao nữa?

Thái Sử Từ lập tức cảm thấy điên đầu.

Gã là người Đông Lai, nói là nói tiếng Thanh Châu.

Mặc dù vào Nam ra Bắc, giọng nói đã sớm có sự biến đổi, thậm chí sống nhiều năm ở Giang Đông, nhưng chung quy vẫn nghiêng về giọng quan thoại hơn một chút. Bình thường nói chuyện với Chu Thái bọn họ còn được, nhưng một khi đám người Chu Thái này nói nhanh đi rồi, gã hơi lớ ngớ chẳng biết phải làm thế nào.

Chu Thái là người Hạ Thái, nhưng quanh năm sống trên vùng sông nước, trường cư ở Giang Đông, do đó tiếng nói thuần túy là tiếng địa phương Ngô Việt.

Tiếng địa phương của Ngô Việt vào cuối đời Đông Hán, có chút khác biệt so với giọng điệu mềm mại của Ngô Nông đời sau này. In dấu trong lịch sử, người Trung Nguyên đã mấy lần dời đô đến phương Nam, Đông Tây lưỡng Tấn (tên nước Đông Tấn và Tây Tấn), còn có Bắc Tống cùng nam tiến, tạo nên một lượng lớn người phương Bắc di dời xuống Nam, khiến cho ngôn ngữ địa phương của người Ngô Việt nảy sinh rất nhiều biến đổi, nhưng vào thời Đông Hán, trong tiếng địa phương Ngô Việt đã xen lẫn rất nhiều tiếng thổ Sơn Việt, nếu như không phải là người Giang Đông thuần túy, rất có thể sẽ nghe không hiểu.

Chu Thái nói:

-, hiếp người quá đáng.

-Gã nào?

Chu Thái mặt đỏ bừng lên, lớn tiếng rít gào:

-Còn gã nào nữa, đương nhiên gã tiểu tặc ở Hán Thọ rồi.

-Sao thế?

Chu Thái tức giận nói:

-Hôm nay Văn Hướng lĩnh binh đi tuần tra trên hồ, không ngờ đụng phải chiến thuyền của quân Tào. Ngươi cũng biết đó, lúc tuần tra thì đều là thuyền con, nhưng quân Tào lại dùng toàn thuyền lớn. Ép đến Văn Hướng không thể không nhường đường, còn có hai chiếc thuyền chiến, suýt chút nữa là bị thủy quân của va đến lật thuyền…Tử Nghĩa, ngươi nói xem, đây có phải là hiếp người quá đáng hay không?

Nghe ra, có vẻ hơi quá đáng rồi!

Tuy nhiên Thái sử Từ không hề tức giận, mà nửa cười nửa không nhìn Chu Thái, sau một lúc đột nhiên nói:

-Ấu Bình, thuyền của Văn Hướng, có phải đã qua khỏi đường ranh giới trăm dặm không?

-Cái này…?

Từ sau khi Ngu Phiên đi sứ sang Hán Thọ, Tào Bằng hạ lệnh, thủy quân lui về sáu mươi dặm.

Tuy nhiên, hắn đồng thời đã cùng Thái sử Từ phân ra đường ranh giới, đôi bên không được tự tiện vượt quá ranh giới, nếu không coi như đã gây hứng trước.

Thái sử Từ chưa gặp qua Tào Bằng, nhưng đã nghe danh từ lâu.

Y cảm thấy, Tào Bằng không cần thiết phải chủ động gây sự trước, nếu nảy sinh xung đột, tám chín phần là đám người của Chu Thái đã lén lút gây chuyện. Chu Thái xuất thân từ thủy tặc, mà Từ Thịnh đồng dạng cũng xuất thân từ bèo dạt mây trôi.

Kiến An 5 năm (năm 200), Tôn Sách qua đời, Tôn Quyền chiêu mộ binh mã. Kẻ chuyên làm lưu manh du côn trong chợ huyện Ngô là Từ Thịnh, gia nhập vào quân ngũ, đồng thời nhanh chóng lập được chiến công tuyệt vời, có được sự tán thưởng của Tôn Quyền.

Nếu như nói, đám người Chu Du, Hạ Tề, Chu Nhiên…đều là do một tay Tôn Sách cất nhấc.

Thế thì những tướng lĩnh phất dậy sau khi Tôn Quyền chấp chính như là Chu Thái, Từ Thịnh, Khâm Dĩ và Tô Phi, đều thuộc thân tín của Tôn Quyền.

Thái sử Từ là Tôn Sách hàng phục, cho nên cũng không được xem là tâm phúc của Tôn Quyền. Nhưng y cũng là một người thông minh, chưa bao giờ kéo bè kết phái, càng không gây xung đột với bất cứ ai, vì vậy có thể nắm được quyền lớn trong tay. Chu Thái và Từ Thịnh, không thể thay đổi thói quen bạo hành ngang ngược! Lúc ở Giang Đông, ỷ được Tôn Quyền khen ngợi, cũng có chút ngang tàng hống hách. Nay đóng quân Hồ La Uyên, trên danh nghĩa thì nghe theo sự quản chế của Thái sử Từ, nhưng trên thực tế, gã lại không hề nghe theo chỉ huy.

Đây là những kẻ không chịu được sự buồn tẻ, tất nhiên là đã vượt quá ranh giới phân chia rồi.

Nếu không, quân Tào không thể nào vô duyên vô cớ mà đi va chạm với thuyền con, vào lúc này mà hành động như vậy, thật rất dễ gây nên xung đột.

Mặt Chu Thái đỏ lên

-Từ khi ta sinh ra, tung hoành trên giang hồ, chưa từng phải nhường nhịn ai?

-Ấu Bình, ngươi có thể không nghe sai khiến.

-Nhưng ngươi phải biết rằng, giờ là thời điểm quan trọng để chủ công thụ phong chức Đại tư mã. Nếu nguyên nhân bởi vì ngươi, mà khiến cho chủ công mất đi cơ hội vàng, đến lúc đó lại làm sao giao phó với chủ công đây? Hơn nữa hãy nhẫn nhịn trước đi, quân Tào thế mạnh, thật sự ta không thể gây sự trực diện với họ. Tào Bằng kia, cũng chẳng phải hạng tầm thường. Nay hắn trấn thủ Hán Thọ, là Đô đốc quân sự Kinh Nam, nắm quyền hành lớn trong tay, thật sự không phải người mà ta hay ngươi có thể khiêu khích được đâu.

-Ngươi hãy quản thúc thuộc hạ, không nên tự tiên đi gây sự với quân Tào.

-Chí ít thì với tình hình trước mắt, không thể làm như vậy …sau này, cái ta có là cơ hội.

Sắc mặt và giọng nói của Thái sử Từ nghiêm nghị, khiến cho Chu Thái không kìm được cúi đầu xuống.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe có tiếng bước chân ngoài đại sảnh, một tên tiểu giáo lảo đảo chạy vội vào, sau khi tiến vào sảnh liền quỳ một gối xuống đất nói:

-Tướng quân, đại sự chẳng lành!

-Chuyện gì?

-Hôm qua quân Tào đã phát động tấn công Ích Dương.