Uyển Thành, quận Giải.

Lưu Bị trở về quân doanh, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi.

Đã nhiều ngày y có áp lực rất lớn!

Đầu tiên, Hứa Nghi dẫn ba nghìn binh mã từ Đổ Dương xuất phát di chuyển trú ở núi Trung Dương, đồng thời, Điển Mãn dẫn ba nghìn binh tốt bản bộ xuất phát từ huyện Trĩ đến Vũ Âm.

Ngay sau khi hai người đó xuất phát, thì Ngụy Diên lập tức tiến vào chiếm giữ Đổ Dương. Tốc độ quá nhanh khiến cho Lưu Bị cũng có cơ hội phản ứng. Vào thời điểm chiếm giữ Đổ Dương, Ngụy Diên lại lệnh cho thuộc cấp là Phùng Tập đoạt lấy đường nhỏ Hành Sơn. Hành Sơn này không phải là Ngũ Nhạc Hành Sơn, mà là một ngọn núi thấp quận Nam Dương, đồng thời cũng là đầu nguồn nước. Vị trí địa lý nơi này thật ra khá giống với Phố Đình trên lịch sử. Phùng Tập vâng lệnh mà dạ doanh trại dựa vào núi. Kể từ đó, gần có thể hợp với binh mã Đổ Dương, lui có thể nhanh chóng quay về huyện Diệp. Nếu như huyện Trĩ gặp phải sự công kích thì có thể nhanh chóng gấp rút tiếp viện.

Nếu binh mã Lưu Bị mạnh hơn tấn công Hành Sơn, Phùng Tập chỉ cần dựa vào địa hình mà thủ vững.

Chỉ cần Lưu Bị không nhanh chóng công hãm thì nhất định phải đối mặt với sự công kích của Ngụy Diên.

Thật ra, Lưu Bị vốn cũng không coi trọng Ngụy Diên chút nào, nhưng việc Ngụy Diên đã hạ trại dựa vào núi khiến Lưu Bị không thể không để mắt tới.

Đồng thời, Ngụy Diên cũng là một viên mãnh tướng.

Nhưng hiện tại xem ra, người này còn rõ ràng là một viên mãnh tướng mưu trí.

Hạ trại dựa vào núi thật sự khiến cho Lưu Bị cảm thấy khó chịu. Y vốn có lòng nhân cơ hội để tấn công, nhưng khi nhìn tình huống này thì ý nghĩ đó lập tức tiêu tan.

Nếu muốn công hãm đường nhỏ Hành Sơn, ít nhất phải đầu nhập ba mươi ngàn binh lực thì không thể nhanh chóng gải quyết đường lui chiến đấu của mình được, tất nhiên sẽ bị quân Tào chặn đứng.

Loại chuyện này không phải là điều mà Lưu Bị mong muốn.

Ngụy Diên!

Lưu Bị không khỏi cảm thấy đau đầu.

Dưới trướng Tào Tháo sao lại có nhiều người tài ba như vậy?

Lúc trước ở Hứa Đô, Lưu Bị vô cùng ngưỡng mộ Tào Tháo vì dưới trướng ông ta có vô số người tài ba. Văn có Tuần Úc Tuân Du, Quách Gia, Giả Hủ, Trình Dục, Mãn Sủng. Võ có Hạ Hầu Đôn Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân Tào Hồng, Từ Hoảng Nhạc Tiến Chi Lưu...Càng không cần phải nói đến Điển Vi và Hứa CHử dũng mãnh vô địch kia. Tuy nhiên từ lúc Lưu Bị bắt đầu lông cánh đầy đủ, dưới tay cũng có không ít người tài, sự ngưỡng mộ của y đối với Tào Tháo cũng càng lúc càng mờ nhạt. Không ngờ, lần này sau khi y công chiếm Uyển Thành, Tào Tháo căn bản lại chẳng để tâm tới, mà chỉ phái một tên Tào Bằng đến Nam Dương, khiến Lưu Bị cảm thấy đau đầu. Mà nay, lại xuất hiện ra một Ngụy Diên mà từ cách bài binh bố trận của gã cũng đủ thấy là người có bản lĩnh. Vì sao trước đây mình lại không để ý đến vậy? Nếu sớm biết người này có bản lĩnh như thế, thì trước đó đã thử lôi kéo chiêu hàng. Tuy nhiên, một Ngụy Diên đã khiến Lưu Bị đau đầu, còn có chút sợ hãi.

Nhưng khiến y cảm thấy khó chịu nhất vẫn là lúc nào Tào Bằng đang điều động binh mã...Điển Mãn, Hứa Nghi, Mãng Phu Nhĩ không đáng để lo nghĩ.

Nhưng sự điều động này của bọn họ ý nghĩa là gì không thể không khiến Lưu Bị cảm thấy vô cùng lo lắng. Tào Bằng điều động hai người đến đóng quân tại Vũ Âm, khiến cho binh mã Vũ Âm tăng vọt lên hơn mười ngàn người. Chẳng lẽ ý là Tào Bằng sắp dụng binh sao? Không thể nào...Trước đây, Tào Bằng còn từng thề sẽ duy trì cục diện ổn định tại Nam Dương.

Hắn lại chuẩn bị động binh, vậy chẳng phải là nuốt lời sao? Chẳng lẽ hắn không sợ sẽ đắc tội với cường hào Nam Dương ư?

Lưu Bị cảm thấy Tào Bằng sẽ không dễ dàng xuất binh.

Ít nhất, vẫn chưa có nguyên do thích hợp để cho rằng hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng ai có thể hiểu rõ ý đồ Tào Bằng điều động binh là gì? Nếu như đây chỉ là điều động binh mã bình thường, vậy thì Lưu Bị không thể tin...

Thế tộc Nam Dương rất tinh tế, có thể nói là rút dây động rừng.

Tào Bằng không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ, chẳng lẽ không sợ người khác hiểu lầm?

Về mặt này có vẻ kỳ lạ!

Lưu Bị trầm tư suy nghĩ mà cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì.

Rơi vào đường cùng, y đành phải hạ lệnh gia tăng chỉnh đốn và sắp đặt binh mã, đồng thời y cũng tìm một cái cớ để tiến hành thử Tào Bằng một lần, để xem Tào Bằng rốt cuộc là có chủ ý gì. Ngay khi Lưu Bị chuẩn bị về phòng tạm thời nghỉ ngơi, chợt thấy Quan Vũ và Trương Phi đi tới.

Ánh mắt Quan Vũ đỏ ngầu, trên mặt lộ ra vẻ đau thương.

Thấy Lưu Bị, Quan Vũ không nói gì mà chỉ hai ba bước lao tới, bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Lưu Bị làm Lưu Bị giật mình hoảng sợ.

- Vân Trường, sao làm như thế?

- Huynh trưởng...An Quốc nó...nó..nó..đã chết.

Lưu Bị cảm thấy một âm thanh ầm vang trong đầu, lập tức ngây ra ở đó. An Quốc, chính là Quan Hưng.

Cái tên này chính là năm ngoái Lưu Bị đã đặt với kỳ vòng Quan Hưng trưởng thành có thể trở thành một lương tài định quốc an bang. Quan Hưng đã chết?

Lưu Bị quả thật không thể tin được vào tai mình, mất một lúc lâu vẫn không có phản ứng.

Y đương nhiên biết Quan Vũ đã đặt biết bao tâm huyết cùng với bao kỳ vọng lên Quan Hưng.Bởi vì Quan Bình tuổi đã lớn nên không đạt được cảnh giới như Quan Hưng, cho nên từ nhỏ Quan Vũ đã bắt đầu truyền thụ võ nghệ cho Quan Hưng, có thể nói là vô cùng tâm huyết tận lòng. Lưu Bị cũng vô cùng có ấn tượng tốt với Quan Hưng, từng cảm thán với Quan Vũ: Nếu ta có con gái, sau này nhất định phải gả cho Quan Hưng....

Nhưng hiện tại, Quan Hưng đã chết.

- An Quốc chết như thế nào?

Trước đó chẳng phải rất tốt sao, mấy ngày trước khi đến Uyển thành còn đến thăm viếng ta cơ mà.

- Huynh tưởng, An Quốc đã bị tên giết.

- Hả?

- Hôm nay nó tuần tra ở bến đò phía Nam thì nảy sinh xung đột với đối phương. Kết quả trong quân Tào có kẻ tiểu nhân lấy tên bắn lén. An Quốc không kịp đề phòng nên bị tên lén bắn chết. Huynh trưởng, Nhị ca vô cùng kỳ vọng đối với An Quốc, mà nay An Quốc lại bị quân Tào giết mất, xin huynh trưởng hãy xuất binh báo thù cho An Quốc.

Trương Phi rống lên.

Còn Quan Vũ thì ngẩng đầu nói với Lưu Bị:

- Huynh trưởng, đệ biết thế cục hiện giờ nguy cấp, không thể tự tiện xuất binh.

Đệ cũng không muốn làm khó huynh trưởng, nhưng cầu huynh trưởng hãy cấp cho đệ một đội binh mã, đệ nhất định phải tắm máu Cức Dương báo thù rửa hận cho An Quốc. Việc này sẽ không liên quan gì đến huynh trưởng, tất cả sẽ do một mình đệ gánh chịu. Hôm nay đến đây chỉ hy vọng huynh trưởng đừng ngăn đệ báo thù cho An Quốc.

Lời nói Quan Vũ rõ ràng khiến cho Lưu Bị thay đổi sắc mặt.

Y ôm lấy cánh tay Quan Vũ:

- Vân Trường, đệ đứng lên trước đi.

Quan Vũ chậm rãi đứng lên, còn Trương Phi thì trợn mắt lên, tức giận gầm rú:

- Huynh trưởng, đệ nguyện giúp Nhị ca một tay lấy đầu tên.

- Vân Trường, Dực Đức!

Lưu Bị hít một hơi thật sâu, nhìn hai người, một lúc lâu sau trầm giọng nói:

- Ba người chúng ta quen nhau đã lâu, bắt đầu từ Phiêu Bình..Từ giữa năm Bình Nguyên đến nay đã là huynh đệ hai mươi ba năm, An Quốc tuy không phải là con đẻ của ta, nhưng còn hơn cả con đẻ. Đệ báo thù rửa hận cho An Quốc, sao ta lại ngăn cản chứ? Tình nghĩa hai mươi ba năm sao có thể đánh đồng với tiền đồ được? Vừa rồi đệ nói những lời đó, coi Lưu Bị ta là người như nào? Không phải là hưng binh sao? Huynh đệ chúng ta tiếp tục quật khởi lần nữa...Ta cũng chẳng sợ gì thế tộc Kinh Tương cả.

Hơn nữa, cho dù là không có chuyện này, tiểu tặc Tào Bằng cũng sẽ tìm cớ giao phong với ta.

Sớm hay muộn thì cũng đều là giao phong, một khi đã như vậy, ta còn do dự làm gì...Tào Bằng hắn muốn đánh, Lưu Bị ta đây sẽ đọ sức với hắn một trận.

Hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết đâu.