Phủ Tư Không ở Hứa Đô.
Tào Chương nắm cương ngựa, lén lút đi qua cửa Nguyệt Lượng, tiến vào trong hậu hoa viên của Điển phủ.
Ngưu Cương đã chờ rất lâu, thấy Tào Chương đi ra, vội vàng ra đón, hổn hển nói:
- Tam công tử, sao giờ mới đến?
Tào Chương nhếch mép:
- Ta cũng không muốn thế nhưng mẫu thân của ta cứ bắt ta và Tôn thị nữ đó động phòng, ban nãy lại luôn miệng cằn nhằn một hồi. Ta đành phải đợi người ngủ mới trốn đi được. Lão Ngưu, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta xuất phát đi.
- Người phải nghĩ cho kỹ, chủ công nói không chừng sẽ rất tức giận đấy.
- Sợ cái gì? Chỉ cần tới được Hà Tây, kể cả phụ thân sai người tới, sẽ có tiên sinh ra mặt, dù sao ta cũng không quay về.
- Thế nhưng, nếu tiên sinh không đồng ý thì sao?
- Nếu tiên sinh không đồng ý, ta sẽ đi Hà Đông tìm Cam Hưng Bá.
Tào Chương nói rồi lấy ra một xấp văn điệp thông quan, cười hì hì nói:
- Dù sao văn điệp thông quan này cũng đủ để chúng ta đi một chuyến. Ta nghe nói Cam tướng quân đang giao phong với Cao Can ở Hà Đông. Chúng ta mai danh ẩn tích, lập nên chiến công, đến lúc đó phụ thân cho dù trách tội, cũng có lí do thoái thác. Thế nào, ngươi đã mang đủ đồ đạc chưa?
- Đương nhiên!
Ngưu Cương nói rồi liền dẫn Tào Chương đi ra ngoài.
Phía đối diện, hai người thấy Điển Vi đi tới phủ Tư Không canh gác.
- Tam công tử muốn đi đâu vậy?
Thấy Tào Chương dắt ngựa, bên hông dắt một cây thương bằng sắt, trên lưng ngựa còn có một cái bọc, Điển Vi không khỏi nghi hoặc cất tiếng hỏi.
Tào Chương không đợi Ngưu Cương mở miệng đã tranh nói trước:
- Ta và Ngưu Cương chuẩn bị ra ngoài thành săn bắn.
- Ồ, giờ đúng là mùa săn bắn đấy, hai người hãy cẩn thận một chút.
Điển Vi cũng không để ý, đi thẳng về phía phủ Tư Không.
Đi qua cửa Nguyệt Lượng, hắn đã tới trước cửa phòng khách của phủ Tư Không, chỉ thấy Hứa Chử đang ưỡn ngực, tay cầm trường đao đứng dưới bậc thềm.
- Trọng Khang, vất vả rồi!
Hứa Chử khẽ mỉm cười:
- Việc trong trách nhiệm của mình thì sao có thể nói là vất vả được. Chủ công hơi mệt nên vừa mới ngủ, chớ để ai quấy rầy người. Ta đi về trước, khi nào nhá nhem tối ta sẽ thay phiên trực cho ngươi.
Giọng hai người nói chuyện cũng không lớn, sau đó liền chắp tay cáo từ.
Điển Vi đứng ở bậc thang, hai tay ôm ngực.
Lúc này, Tào Tháo từ trong thư phòng bước ra, vươn vai đón ánh nắng mùa thu ấm áp.
- Quân Minh, Trọng Khang về rồi à?
- A, chủ công dậy rồi à? Sao người không nghỉ ngơi thêm nữa.
Tào Tháo cười nói:
- Ta cũng muốn ngủ thêm chút nữa, chỉ có điều tuổi cao rồi, không thể nào ngủ yên giấc được. Mấy hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, Viên Đàm xin hàng nhưng bụng dạ y khó lường; Lưu Bị tuyển quân mua ngựa ở Tân Dã, cũng không biết Văn Hòa ở bên đó xử lý thế nào rồi? Các huyện ở Giang Đông bạo loạn, đúng lúc xuất binh nhưng Hà Bắc lại chưa ổn định, ngồi nhìn cơ hội tốt như vậy mà không thể hành động, trong lòng ta quả thực không yên. Đúng rồi, bên phía Văn Nhược có tin gì không?
Điển Vi lắc đầu nói:
- Cũng không có.
- Ừ, năm nay đúng là loạn quá!
Đúng rồi, Hà Tây có nghe được tin tức gì không?
Điển Vi nói:
- Không có tin gì, Lâm Nghi Hầu đã dẫn bộ binh đến Liêm huyện, chắc là mấy hôm nay sẽ tới Bì Thị. Tám nghìn hộ di chuyển tới Hà Tây cũng đã đến Trường An. Nghe nói chậm nhất tháng sau là có thể tiến vào Hà Tây.
- Tháng sau?
Tào Tháo nhíu mày, hạ giọng nói:
- Mùa đông ở Hà Tây tới sớm, tám nghìn hộ đến Hà Tây, không biết Hữu Học có thể chuẩn bị ổn thỏa không. Ôi, nếu không phải Hà Bắc chưa ổn định, ta cần gì phải làm Hữu Học khó xử như thế?
Tào Tháo lắc đầu, lại cất tiếng thở dài.
Điển Vi vội vàng nói:
- Chủ công đừng lo cho Hữu Học, tiểu tử đó rất cảnh giác, nói không chừng giờ đang bận rộn với việc này.
- Đúng rồi, ngươi nói Hữu Học và Chiêu Cơ…
Có thể Tào Tháo cảm thấy chủ đề này có phần nặng nề, lại có thể cho rằng, nói với Điển Vi cũng không thể một lúc mà rõ ràng được. Vì thế liền nhanh chóng chuyển câu chuyện, cười ha hả nói:
- Chiêu Cơ cho người dâng thư cảm tạ, nhưng nhất định không chịu trở về, muốn an cư ở Hà Tây. Nghe ý của nó trong thư thì có vẻ cực kỳ tôn sùng Hữu Học... Ha ha, ngươi nói xem hai người đó có khả năng…
Điển Vi ngẩn ra, không biết nên trả lời như thế nào.
Trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa hiếu kỳ luôn thiêu đốt.
Thái Văn Cơ cho người truyền tin, báo cho Tào Tháo, hy vọng được ở lại Hà Tây, điều này cũng khiến cho Tào Tháo cảm thấy hiếu kỳ.
Rõ ràng, điều kiện sống ở Trung Nguyên còn lâu Hà Tây mới bằng được.
Thái Diễm chịu bao nhiêu năm khổ sở ở Mạc Bắc, hiện giờ có cơ hội trở về Trung Nguyên nhưng nàng lại không muốn đi.
Thêm vào đó trong thư của Thái Diễm có nhiều lời ca ngợi Tào Bằng, đương nhiên cũng làm Tào Tháo thấy kỳ lạ.
Điển Vi nói:
- Chỉ sợ Hữu Học không dám thôi.
- Hả?
- Chủ công chẳng lẽ không biết, trước đây khi Tiểu Chân được gả cho Hữu Học, đã gây ra biết bao sóng gió hay sao? Trong nhà hắn có mãnh hổ, Hoàng phu nhân cũng không phải nhân vật tầm thường. Nếu thật sự như thế, vậy thì Hữu Học không tránh khỏi tai họa rồi.
Tào Tháo nghe vậy liền bật cười ha ha.
Lúc này, chợt thấy Biện phu nhân vội vàng đi tới:
- Tư Không, có thấy Tử Văn không?
- Tử Văn không phải ở chỗ nàng sao?
- Không, ban nãy thiếp vừa mới chợp mắt một lát, tỉnh dậy đã không thấy Tử Văn đâu. Sai người tới thư phòng nó xem, chỉ thấy Tiểu Hoàn ngã dưới đất bất tỉnh. Sau khi thiếp kêu Tiểu Hoàn tỉnh lại, mới biết đã bị Tử Văn đánh hôn mê, hơn nữa, binh khí và áo giáp của Tử Văn đều không thấy, còn mang theo rất nhiều quần áo để thay…
Tào Tháo ngẩn ra, không khỏi cau mày.
Điển Vi không nhịn được bèn nói:
- Chủ công, lúc trước khi tại hạ tới canh gác đã nhìn thấy Tam công tử và tiểu Ngưu nhi nhà ta đi cùng nhau, nói là muốn đi săn...
- Đi săn?
Tào Tháo thốt lên:
- Lúc này đi săn cái gì chứ?
- Điều này...
Biện phu nhân nói:
- Tư Không, mấy hôm trước Tử Văn cứ nói muốn đi Hà Tây tìm thầy của nó, chàng nói xem liệu nó có...
- Hà Tây? Tử Văn muốn đi Hà Tây? Sao ta không nghe nói?
- Điều này cũng là do thiếp. Gần đây thiếp vẫn thúc giục nó động phòng với Tôn thị nữ. Cũng không biết đứa trẻ này nghĩ gì, sống chết không chịu, bức nó nóng nảy nên đã nói muốn đi Hà Tây. Chàng nói xem, liệu nó có thật sự đi Hà Tây hay không?
Tào Chương đã thành thân.
Trên thực tế, năm năm trước, khi Tào Chương mới chỉ tám tuổi đã có hôn ước với chất nữ của Tôn Sách.
Sau khi Tôn Sách mất, Tôn Quyền kế vị.
Để bảo đảm vị trí của Ngô Hầu, Tôn Quyền liền đưa chất nữ đến Hứa Đô để thành thân với Tào Chương. Thế nhưng vấn đề là, Tôn thị nữ lúc ấy cũng chưa đến chín tuổi, còn nhỏ tuổi hơn Tào Chương. Một mặt, Tào Chương cảm thấy cô bé này quá nhỏ, mặt khác lại thấy rằng hôn sự của mình nhưng lại không hề có quyền tự chủ, vì thế sống chết cũng không chịu động phòng với Tôn thị nữ.
Tào Tháo trừng mắt, dậm chân mắng:
- Hoàng Tu luôn làm ta lo lắng.
Nói tới nói lui, Tào Tháo bèn ra lệnh:
- Quân Minh, ngươi lập tức dẫn người đi tìm, trói Hoàng Tu về cho ta. Lúc này nó đi Hà Tây đúng là muốn gây chuyện cho Hữu Học mà. Nếu nó dám phản kháng, ngươi bảo toàn mạng sống cho nó là được!
- Vâng!
Điển Vi nhận lệnh đi.
Tào Tháo quay lại phòng, hỏi Biện phu nhân kỹ càng hơn.
- Chủ công, chuyện lớn không tốt rồi!
Đúng lúc này, bên ngoài phòng đột nhiên có người hét lên.
Tào Tháo vội vàng đi ra ngoài, đã thấy hai gã thân binh ấn một nô bộc mặc áo xám xuống đất, nô bộc đó giãy dụa, lớn tiếng kêu gào.
- Chuyện gì thế?
- Chủ công, Trảo Hoàng Phi Điện của người không thấy nữa!
- Sao?
Trảo Hoàng Phi Điện là con ngựa mà Tào Tháo yêu quý nhất. Hình thể cao lớn uy mãnh, toàn thân trắng như tuyết nhưng lại có bốn móng chân màu vàng. Ngày thường, Tào Tháo coi con ngựa này như báu vật, nghe nói Trảo Hoàng Phi Điện biến mất, sao y có thể không giật mình được?
-Trảo Hoàng Phi Điện không phải ở trong chuồng sao?
- Đúng vậy, buổi trưa tiểu nhân còn dẫn nó đi dạo một vòng, sau đó liền nhốt nó trong chuồng. Thế nhưng vừa rồi tiểu nhân đi đưa thêm cỏ khô, đã thấy trong chuồng trống không.
- Vậy ai đã ra vào chuồng ngựa?
- Điều này tiểu nhân cũng không rõ lắm.
Tuy nhiên mấy ngày nay, Tam công tử thường xuyên đi tới chuồng ngựa thăm Trảo Điện Phi Hoàng, trước đó còn cưỡi một lúc nhưng vẫn chưa đi ra khỏi cửa phủ.
- Tào Tử Văn!
Tào Tháo có thể khẳng định, kẻ trộm Trảo Điện Phi Hoàng chính là Tào Chương.
Nguyên nhân ư?
Rất đơn giản!
Trảo Điện Phi Hoàng là hãn huyết bảo mã, tính tình cũng mạnh mẽ. Nếu không phải người quen, căn bản không thể tới gần. Tào Chương tuy rằng yêu thích Trảo Điện Phi Hoàng, nhưng trước đây cũng không hứng thú lắm. Gần đây hắn ra vào chuồng ngựa là muốn vun đắp tình cảm với Trảo Điện Phi Hoàng. Hơn nữa vừa rồi Biện phu nhân nói, Tào Chương chuẩn bị đi Hà Tây tìm Tào Bằng. Từ Hứa Đô đến Hà Tây ngàn dặm xa xôi. Tào Chương sao có thể không biết, nếu bị Tào Tháo phát giác, chắc chắn y sẽ sai người đuổi bắt?
Như thế, hắn nhất định sẽ chọn một con Bảo Mã Lương Câu.
Trảo Điện Phi Hoàng có tốc độ cực nhanh, hơn nữa sức chịu đựng vô cùng bền bỉ.
Nếu hắn cưỡi Trảo Điện Phi Hoàng thì trong thành Hứa Đô kia có bao nhiêu chiến mã có thể đuổi kịp đây? Kể cả ngựa Xích Thố của Điển Vi e rằng cũng không ngang sức với Trảo Điện Phi Hoàng. Huống chi, từ khi Tào Chương đi đến giờ đã một canh giờ. Cho dù Điển Vi cưỡi ngựa Xích Thố đuổi theo cũng chưa chắc đuổi kịp Tào Chương.
- Tư Không, chuyện này nên làm thế nào mới được?
Biện phu nhân cũng sốt ruột!
Ba con trai của nàng, con trưởng Tào Phi tới Tất huyện nhậm chức, giờ con thứ hai lại chạy tới Hà Tây. Điều này sao không khiến nàng nổi cáu cho được?! Đồng thời, Biện phu nhân còn thầm trách bản thân mình, sớm biết như thế, sẽ không buộc con động phòng với Tôn thị nữ kia nữa.
Tào Tháo bình tĩnh lại, đứng chần chừ trên bậc thềm.
Một lát sau, y đột nhiên mỉm cười.
- Nếu tên hỗn đản ấy muốn lập công gây dựng sự nghiệp thì cứ kệ nó đi. Lập tức phái người tới Hà Tây, thông báo cho Hữu Học, bảo hắn chăm sóc tốt cho Tử Văn. Không, bảo hắn tính sổ với tên hỗn đản đó đi.
- Tư Không, chàng...
Biện phu nhân lập tức sợ hãi.
- Hà Tây loạn như vậy, Hữu Học vừa mới được bổ nhiệm, e rằng còn chưa ổn định vững vàng. Lúc này Tử Văn đến, chẳng phải sẽ gây thêm phiền phức cho Hữu Học sao? Chi bằng nếu Tử Văn đến rồi thì hãy để Hữu Học đuổi nó về đi?
Tào Tháo lắc đầu không biết làm sao:
- Phu nhân, Tử Văn đã có thể chạy một lần thì sẽ có thể chạy lần thứ hai, lần thứ ba. Nó đã muốn làm tướng thì cứ để nó rèn luyện một phen. Trảo Hoàng Phi Điện là hãn huyết bảo mã, là lương câu của Tây Vực. Đáng nhẽ nó nên rong ruổi chiến trường, chỉ có điều đi theo ta nên e rằng khó có cơ hội, cứ để cho nó theo Tử Văn, sẽ được rong ruổi nhiều nơi.
Biện phu nhân nghe xong, cũng không nói gì nữa.
Nàng cũng biết, Tào Tháo đã quyết định, e rằng sẽ không thay đổi được.
Thế nhưng...
Nghĩ một lúc, Biện phu nhân bèn cúi người cáo từ Tào Tháo, trên đường về, nàng triệu tâm phúc tới dặn dò:
- Lập tức phái người thông báo cho Đại công tử, bảo nó lưu ý hơn. Nếu thấy Tử Văn hãy bắt nó quay về cho ta. Tên Hoàng Tu này thật càng lớn càng khiến người khác lo lắng.