Tào Bằng càng ít giao du với bên ngoài.
Hai ngày qua, hắn hầu như không ra khỏi cửa, ngoại trừ những bài tiết sinh lý thiết yếu ra, phần lớn thời gian là ở trong phòng.
Nhưng Vương Song và Khương Tự thì lại ra vào rất nhiều lần. Tất cả những việc phát sinh ở Hồng Thủy Tập, đều có thể truyền tới tai Tào Bằng rất nhanh.
Lương Nguyên Bích đã đến!
Thu Nô đã đến (một trong ba mươi sáu bộ đại nhân Hồng Trạch.)
Mọi người lần lượt tới…
Mã Siêu dẫn người theo đến tiếp kiến các vị đại nhân…
Những tin tức như vậy, Tào Bằng đều nắm rất rõ. Hội minh Hồng Trạch dĩ nhiên làm hắn chú ý, nhưng đồng thời cũng không dám lơi lỏng với những hành động của Mã Siêu.
- Lương Nguyên Bích nói, người chết kia là người của bộ tộc anh ta?
Lý Đinh ngồi ở trong phòng, sau khi uống một ngụm nước, chậm rãi nói:
- Đêm qua sau khi ông ta đến Hồng Thủy Tập, Đậu tướng quân liền để ông ta đến nhận dạng thân phận của nạn nhân. Quả không ngoài dự liệu của tướng quân, đó đích thực là người Hưu Chư. Theo như lời Lương Nguyên Bích, người này phạm sai lầm, vốn là phải bị trị tội, không ngờ y phong thanh biết được nên chạy trốn…
Tào Bằng tò mò hỏi:
- Vậy Đậu tướng quân nói sao?
- Đậu tướng quân không nói gì thêm, chỉ trả lại thi thể cho Lương Nguyên Bích, không truy cứu việc này nữa.
- Vậy kẻ sát nhân kia…
- Kẻ sát nhân không biết là ai, Lương Nguyên Bích cũng không rõ lắm. Chỉ nói người này bên ngoài có không ít kẻ thù, có thể là bị kẻ thù nghe được phong thanh, cho nên mới ra tay giết y.
Những lời này, nghe qua cũng có vẻ hợp lý.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút, sẽ phát hiện bên trong có rất nhiều chỗ sơ hở. Thế nhưng Tào Bằng cũng không nói ra, chỉ cười cười, sau đó lặng im suy nghĩ. Lý Đinh hàn huyên với Tào Bằng một lát, rồi liền cáo từ. Đợi Lý Đinh đi rồi, Tào Bằng lập tức tìm đến Vương Song. Hắn lấy nửa miếng hổ phù ra, do dự một chút, liền đưa tới trước mặt Vương Song.
- Vương Song, ngươi lập tức khởi hành, đi tìm Đặng Phạm. Gặp Đặng Phạm, ngươi liền nói với anh ta, bảo anh ta giúp ta tới chặn Hưu Chư các. Nhớ kỹ, phàm là những người không hàng, đều có thể giết.
Khương Tự ở bên cạnh ngẩn ra, nhìn Tào Bằng, rồi đột nhiên có chút thay đổi.
Chờ Vương Song rời khỏi, Tào Bằng nhìn thoáng qua Khương Tự, trầm giọng nói:
- Kỷ Chi có điều gì muốn nói?
Khương Tự do dự một lát, hạ giọng nói:
- Công tử, người muốn đánh Hưu Chư các?
- Đúng vậy!
- Nhưng…
- Kỷ Chi, lúc trước ta mời ngươi thay Hưu Chư các đi liên lạc với Lương Nguyên Bích, nhưng Lương Nguyên Bích cự tuyệt, có đúng không?
Khương Tự gật gật đầu.
- Không sai.
- Ta nhớ rất rõ, ngươi đã nói với ta, ngươi vẫn chưa gặp được Lương Nguyên Bích.
- Đúng vậy.
- Người ngươi tìm gặp chính là Hưu Chư các? Theo lý mà nói, Lương Nguyên Bích cho dù không gặp, thì theo lễ nghĩa mà nói, ngươi đại diện cho triều đình, đại diện cho bộ mặt Hán thất chúng ta. Lương Nguyên Bích cũng không phải người không hiểu lễ nghĩa, quan hệ rất thân thiết với Hán thất chúng ta, ít nhất cũng nên giao thiệp với ngươi một chút mới đúng. Nhưng ngược lại, ngay cả lễ nghĩa đơn giản nhất cũng không có, nguyên do là vì đâu? Ngươi lúc ấy nói với ta rằng Lương Nguyên Bích khước từ, ta liền nghĩ ngay đến chuyện này.
Tình hình của Hưu Chư các cũng không được tốt, như chó nhà có tang, thậm chí ngay cả nơi trú thân…
Thời điểm này, anh ta nếu được triều đình đến ủng hộ, thật là có lợi rất lớn. Nhưng người này lại từ chối không chút do dự! Kỷ Chi, ngươi có thể nghĩ được nguyên do là vì sao không? Rất đơn giản, Lương Nguyên Bích đã tìm được đường ra tốt hơn… Hoặc là, anh ta tự cho rằng có đường ra tốt hơn. Đậu Lan ở Hồng Trạch? Tuy ông ta rất có uy danh ở Hồng Trạch, nhưng nói về đường đi, chỉ sợ ông ta chỉ miễn cưỡng tự bảo vệ bản thân mà thôi. Mà Đàn Chá kia sắp rời khỏi, cũng không thể trợ giúp nhiều cho anh ta, như vậy thì đường ra của Lương Nguyên Bích là ở đâu? Ta lúc trước chỉ là hoài nghi, nhưng hiện tại trên cơ bản đã có thể khẳng định.
Mã Đằng ở Tây Lương! Lương Nguyên Bích chắc chắn đã quy thuận Mã Đằng, có thể anh ta đã hiệp thương với Mã Đằng. Nội dung cụ thể ta không dám khẳng định, nhưng chắc chắn Lương Nguyên Bích đã phản bội Đậu Lan...
Khương Tự nghe xong, không khỏi nghẹn họng, nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc.
Phải một lúc lâu sau, Khương Tự mới có phản ứng, hạ giọng nói:
- Vậy chẳng phải là Hồng Trạch sẽ gặp nguy hiểm?
Ba mươi sáu bộ Hồng Trạch và Hưu Chư các dựa vào nhau mà duy trì, mới có thể đứng vững mấy năm nay. Nếu người của Hưu Chư các phản bội Hồng Trạch, vậy Hồng Trạch liền như người què, sợ rằng cũng không thể ngăn nổi sự công kích của Mã Đằng ở Tây Lương.
Nếu Hồng Trạch bị mất, không gian của Tào Bằng ở Hà Tây tất nhiên sẽ thu hẹp lại.
Mất đi Hồng Trạch, việc hắn muốn đứng vững ở Hà Tây cũng theo đó mà càng khó khăn hơn…
Nếu Khương Tự đã quyết ý muốn nương tựa Tào Bằng, hiển nhiên nên vì Tào Bằng mà suy xét. Trong lúc nhất thời, Khương Tự cũng không khỏi nóng vội.
- Hồng Trạch, quả thực là nguy rồi.
Nhưng Đậu Lan cũng không phải cây đèn cạn dầu... Ha ha, theo ta thấy, việc này thì trời cũng giúp ta, để ta thu phục Hồng Trạch.
Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Khương Tự, Tào Bằng mỉm cười.
- Kỷ Chi đừng lo, ngươi và ta chỉ cần im lặng xem kịch hay mà thôi, rồi ngươi sẽ hiểu được ý của ta.
------
Cuối thu khí trời thanh mát, bên ngoài Hồng Thủy Tập cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Trong một doanh địa mới được xây lên, các quân binh mặc đồng phục đứng nghiêm trang. Trong cửa nha môn, một đài cao chót vót, dưới đài, ba trăm tiểu tốt tinh nhuệ đứng thẳng hàng,ưỡn ngực thót bụng, lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Keng keng keng!
Ba mươi sáu thanh chuông đồng kêu vang, chỉ thấy ba mươi sáu nam nhân do Đậu Lan dẫn đầu cất bước đi lên đài cao.
Lý Đinh thay mặt Lý Kỳ, cũng đứng trong hàng ngũ ba mươi sáu người này. Dưới đài cao, lại có đám người Mã Siêu và Lương Nguyên Bích cùng hầu, người nào người nấy mặt rất nghiêm trang, trầm lặng không nói gì.
Dưới sự dẫn dắt của Đậu Lan, ba mươi sáu bộ đại nhân Hồng Trạch hiến tế thiên địa trước, sau đó từ trên đài cao đi xuống.
Đây cũng là một phong tục của người Hồng Trạch, mỗi khi có việc đại sự, trước tiên phải hiến tế thiên địa, cáo tế tổ tiên. Trong đây có một hàm ý, đó là ba mươi sáu bộ Hồng Trạch vui buồn có nhau, dưới anh linh của tổ tiên, tỏ ý thương thảo, nguyện ước cùng đồng minh, vĩnh viễn không phản bội. Trăm năm nay, điều này đã trở thành một tập tục, chưa bao giờ vi phạm dù chỉ một lần…
Nhớ năm đó, tổ tiên của ba mươi sáu bộ đại nhân, ở ngoài Hồng Thủy Tập nguyện ước cùng kết giao đồng minh.
Mà nay, bọn họ dưới ánh nhìn chăm chú của tổ tiên ba mươi sáu bộ đại nhân, cùng đến bàn bạc về tương lai của ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch!
Đậu Lan thân mặc giáp trụ, thần sắc trang trọng đi đến trước mặt Mã Siêu và Lương Nguyên Bích.
- Đại công tử, Lương đại nhân, mời theo ta vào trướng.
Mã Siêu và Lương Nguyên Bích nhìn nhau, khẽ mỉm cười, chắp tay nói câu cảm ơn, rồi sau đó cùng Đậu Lan đi vào lều lớn.
Theo sau, ba mươi sáu bộ đại nhân nối đuôi nhau mà vào.
Đợi sau khi tất cả mọi người đã vào hết, ba trăm tinh binh hùng dũng tiến lên, vây quanh lều lớn, ngăn người không phận sự tới gần.
Lều lớn rất rộng, khoảng hơn sáu trăm mét vuông.
Mã Siêu và Lương Nguyên Bích ngồi hai bên cạnh Đậu Lan, ba mươi sáu bộ đại nhân theo thứ tự chia làm bốn ngồi xổm lên trên bồ chiếu.
Căn cư theo nội quy đã định, mỗi đại nhân có thể dẫn theo một tùy tùng.
Chia làm hai hàng, ngồi xổm sát màn che của lều lớn. Tào Bằng làm tùy tùng của Lý Đinh, ra chiếu hội minh lần này. Bên cạnh hắn, là Đậu Hổ con trai của Đậu Lan. Đối diện với hắn, là tùy tùng của Mã Siêu, Hổ Bạch…
Tào Bằng và Đậu Hổ có gặp mặt một lần, cho nên cũng không tính là xa lạ.
Thế nhưng, khi ánh mắt Tào Bằng và Hổ Bạch chạm nhau, Hổ Bạch ngớ ra, mặt không giấu nổi sự nghi hoặc. Y híp mắt, chăm chú nhìn Tào Bằng. Khi Tào Bằng nhìn lại y, y liền vội cười cười, gật đầu chào.
Tào Bằng cũng rất khách khí, gật đầu chào lại Hổ Bạch.
- Hôm nay mời chư vị đại nhân đến đây, là vì mưu tính chuyện Hồng Trạch sau này. Triều đình, đã quyết ý thu phục Hà Tây, cũng đã lệnh binh mã đi, hiện tại tập trung ở huyện Liêm. Nghe nói, có hơn năm nghìn binh… Chủ tướng huyện Liêm, tên là Đặng Phạm, nghe nói được điều đến từ Hà Đông, là một mãnh tướng. Tuy nhiên cụ thể người chủ trì công việc ở Hà Tây là ai, trước mắt còn chưa rõ ràng… Năm đó, triều đình vứt bỏ Hà Tây, làm chúng ta không có nhà để về. Trăm năm nay, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có liên lạc, nhưng phần lớn là lợi dụng chúng ta. Sau thời Đoàn tướng quân, Hồng Trạch và triều đình lại không còn bất kỳ liên lạc gì. Bây giờ bỗng nhiên triều đình muốn thu hồi Hà Tây, Hồng Trạch chúng ta, nên đi đường nào?
Mã Đằng Mã tướng quân ở Tây Lương, cử Đại công tử đến khuyên bảo, cũng hy vọng người Hồng Trạch có thể nghe theo sự điều phái của Mã gia… Mã tướng quân là hậu duệ của Phục Ba tướng quân Mã Viện. Mã Mạnh Khởi là mãnh tướng danh tiếng số một Tây Lương, chắc chư vị cũng không lạ gì.
Mạnh Khởi nói: “Nếu Hồng Trạch quy thuận Tây Lương, vẫn giống như trước, không có bất kỳ thay đổi gì. Đồng thời, nếu Hồng Trạch bị tấn công, bất kể là Khương Hồ hay là binh mã của triều đình, Mã gia đều gắng sức ủng hộ.” Mọi người nghĩ xem, nên làm thế nào?
Giọng Đậu Lan vang vọng, nhưng trong lời nói, không thể biết được ý của ông ta.
Nói xong, ông ta im lặng không nói gì thêm, ánh mắt sáng rực nhìn khắp lượt ba mươi sáu bộ đại nhân.
- Gia tổ vì thân thể không thoải mái, cho nên để tử tôn tham dự thay. Việc thương nghị liên kết đồng minh lần này, gia tổ từng dặn dò, đều nghe theo lời Đậu tướng quân, cháu sẽ không có bất kỳ chủ ý gì.
Lý Đinh nói tiên phong, làm lá cờ đầu thể hiện lập trường dứt khoát.
Quyết định của Đậu Lan, đó là quyết định của Lý gia, nhất trí theo Đậu Lan.
Nói xong, Lý Đinh liền ngồi xuống, giống như lão tăng ngồi thiền, không nói thêm lời nào. Tào Bằng không khỏi nheo mắt, nghĩ thầm trong lòng: “ Quả nhiên không ngoài dự tính, Lý Kỳ tuy trước mặt ta thề son sắt, thế nhưng trên vấn đề quan trọng mấu chốt, y vẫn đi theo Đậu Lan. Nói cách khác, nếu Đậu Lan muốn quy thuận Mã Đằng, Lý Kỳ đó cũng sẽ quy thuận Mã Đằng…
Tuy rằng Lý Kỳ từng làm Hán thất Giáo Úy, nhưng dù sao Hồng Trạch tồn tại mấy chục năm, từ trong tâm mà nói, vẫn là ủng hộ Đậu Lan. May mắn là, ta cũng không đặt cược hết vào Lý Kỳ!”
- Năm đó triều đình vứt bỏ Hà Tây, ba mươi sáu bộ đại nhân từng lập lời thề, nếu có một ngày triều đình thu phục Hà Tây, thì ba mươi sáu bộ sẽ dốc sức vì triều đình… Đậu đại ca, ta chỉ hỏi một câu thôi, triều đình thật sự muốn thu phục Hà Tây sao? Cũng giống như Đoàn tướng quân năm đó sao? Là lợi dụng chúng ta xong rồi lại bỏ mặc? Những chuyện khác cũng dễ nói, ta chỉ muốn biết, quyết tâm của triều đình.
Người này tên là Mã Luân, nhưng không phải thành viên thị tộc Mã thị ở Tây Lương.
Những lời này, cũng làm mọi người gật đầu liên tục. Có thể thấy rằng, danh dự của triều đình ở đây không được tốt lắm.
Đậu Lan nói:
- Triều đình cử người nào ra trấn Hà Tây, hiện nay ta cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên cho tới hiện tại, Đặng Phạm ở huyện Liêm cũng không có liên hệ gì với ta, cho nên ta cũng không biết thực giả trong chuyện này.
- Vậy là không có thành ý?
Một gã đại nhân trong bộ lạc trầm giọng nói:
- Có lẽ trong mắt triều đình, người Hồng Trạch ta đã sớm trở thành man di lưu lạc. Nếu triều đình thực sự muốn thu phục Hà Tây, ta dám chắc, chúng ta có khả năng sẽ trở thành mục tiêu bị triều đình công kích nhất. Còn nữa, từ sau thời Đoàn tướng quân, triều đình không hề có thêm quan hệ gì với chúng ta… Mà Mã tướng quân lại là con cháu của Lương Châu, xưa nay thân thiện với chúng ta. Mã tướng quân là hậu duệ của Phục Ba tướng quân, Mạnh Khởi có sự dũng mãnh của bá vương. Theo ta, cùng với việc quy thuận triều đình, chẳng bằng kết bằng hữu với Mã tướng quân. Dù sao Mã tướng quân cũng là Hán thần, coi như là quy thuận triều đình…
Lời nói vừa dứt, trong lều lớn nhao nhao, thảo luận sôi nổi.
Có người cho rằng, phải làm theo di mệnh của tổ tiên năm đó, nghe theo sự điều khiển của triều đình; có người lại cho rằng, Mã gia ở Lương Châu thực lực hùng hậu, thâm căn cố đế, hẳn là nên hợp tác cùng Mã gia. Đôi bên bên nào cũng cho là mình đúng, tranh cãi khắc khẩu không ngừng.
Đậu Lan cũng không ngăn cản, chỉ im lặng ở một bên lắng nghe.
Dần dần, thanh âm của bên ủng hộ hợp tác cùng Mã gia ngày càng lớn, bên tán thành việc quy thuận người của triều đình, đã rơi vào tình thế không thuận lợi…
- Lương đại nhân, ngài nghĩ thế nào?
Đậu Lan đột nhiên mở miệng, ánh mắt chăm chú nhìn Lương Nguyên Bích.