Tào Tặc

Chương 394: Đầy dã tâm

Thi thể của người Hồ được đặt trong một gian phòng nhỏ cạnh Đậu phủ.

Đậu Lan dùng một tấm da trâu bao bọc thi thể, nhẹ nhàng đặt trong phòng. Nơi này hoang vu hẻo lánh, cũng rất yên tĩnh. Lý Đinh là khách quen của Đậu phủ, thêm nữa trong khoảng thời gian này vẫn đi theo Đậu Lan, cho nên dẫn theo Tào Bằng đi vào cửa cũng không bị gia đinh trong phủ ngăn lại.

Nhìn từ bên ngoài, Đậu phủ rất thanh tịnh.

Thật giống như chưa bao giờ xảy ra chuyện giết người, việc bảo vệ trong phủ cũng có vẻ hơi lỏng lẻo.

Đậu Lan và Đậu Hổ cũng không ở trong phủ, nghe nói là bận bịu trong doanh địa ở ngoài thành. Lại qua hai ngày nữa, ba mươi sáu bộ đại nhân sẽ đến, đó là ngày thương lượng liên kết đồng minh. Đậu Lan cũng vô cùng coi trọng ngày này nên ngày nào cũng tận khuya mới về phủ.

- Đậu tướng quân nói, ngày mai Lương Nguyên Bích sẽ tới, đến lúc đó đem thi thể giao cho Lương Nguyên Bích là được. Tang lễ của người Hưu Chư không giống của chúng ta, dù cho người đó chết ở Hồng Thủy Tập, cũng phải làm theo tập tục của người Hưu Chư.

Lý Đinh đi trước dẫn đường, vừa đi vừa giải thích với Tào Bằng.

Chỉ một lát sau, hai người liền đi đến trước cửa một căn phòng nhỏ. Xung quanh không có người, Lý Đinh lẩm bẩm gì đó, dường như là đang cầu nguyện. Sau đó anh ta đẩy cửa phòng, đi vào, lấy sổ xếp đốt đèn lên.

Tào Bằng, cũng vào theo.

Đèn hơi mờ, ánh sáng trong phòng thoảng chút âm u.

Tào Bằng tiến vào, thấy thi thể đặt ở giữa phòng. Hắn cầm lấy ngọn đèn trên cửa sổ, đi tới trước thi thể, chậm rãi ngồi xổm xuống. Đưa tay nâng thi thể trên tấm da trâu lên, chỉ thấy một khuôn mặt trắng bệch. Thi thể cua người Hồ đã cứng đờ. Dưới ánh đèn, khuôn mặt đó toát ra sự xót xa lạnh lẽo.

Lý Đinh đứng bên cạnh không khỏi ớn lạnh, lùi lại hai bước.

- Tào Công tử, cậu muốn xem cái gì vậy?

Tào Bằng không trả lời, cẩn thận kiểm tra thi thể.

Đúng như hắn đã dự đoán, trên thi thể có hai vết thương trí mạng.

Một chỗ tại ngực, một chỗ khác ở trên cổ. Người này bị cắt đứt yết hầu, đồng thời trên ngực có một vết thương, đâm chéo từ bên trái, không vào tim. Hung thủ đâm cảm giác như không dứt khoát, cho nên khi rút hung khí ra, có vết xoáy, cũng làm cho miệng vết thương có dạng hình tròn, dưới ánh đèn nhìn thấy mà rùng mình ghê sợ.

Tào Bằng nhìn thi thể, sắc mặt rất bình tĩnh.

Theo như từ miệng vết thương này, hung thủ cũng không phải bất chợt nảy sinh ý đồ, mà là đã có âm mưu từ lâu.

Có hai người, dường như có quen biết với người chết. Một người là tiến đến thu hút sự chú ý của người chết, người còn lại bất ngờ ra tay.

Để đề phòng nạn nhân kêu lên, hung thủ đã thu hút sự chú ý của người chết, còn cắt đứt yết hầu của người chết.

Nói cách khác, hung thủ chắc chắn là người vô cùng thân thiết với nạn nhân, nếu không thì không thể ra tay dễ dàng đến mức thần không biết quỷ không hay như vậy được.

Khẽ thở ra một hơi, Tào Bằng đứng dậy.

Hắn lui về phía sau hai bước, thổi tắt ngọn đèn, gọi Lý Đinh, rồi họ cùng nhau rời khỏi phòng.

- Thế nào? Có tìm ra được điều gì không?

Tào Bằng cười cười, hỏi ngược lại:

- Khi Đậu tướng quân thấy thi thể, có phản ứng gì không?

- Phản ứng?

Lý Đinh sắc mặt ngỡ ngàng, ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Không có phản ứng gì, chỉ nhìn rồi đi ngay.

- Vậy sao ngươi biết được nạn nhân là người Hưu Chư?

- Trên tay người này có hình đầu sói đen, ngươi không thấy sao? Đó là hình vẽ chỉ người Hưu Chư mới có.

- Ngươi hãy nghĩ kỹ lại một chút xem, từng động tác, từng nét mặt của Đậu tướng quân lúc đó… như thế nào?

Lý Đinh có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, sau một hồi ngẫm nghĩ, hạ giọng nói:

- Đậu tướng quân quả thực không có phản ứng gì… Nếu nói có thì chỉ là khi ông ta nhìn thấy thi thể, dường như có hơi giật mình. Ừm, đúng là như vậy, còn những điều khác ta thật sự không để ý đến.

- Giật mình sao?

Chân mày của Tào Bằng nhướng lên, như thoáng chút suy nghĩ.

Cứ như vậy, hai người vô tình liền ra khỏi Đậu phủ, đi về phía nhà trọ.

Có lẽ là xảy ra án mạng, Hồng Thủy Tập đêm nay có phần hơi vắng vẻ, lạnh lẽo buồn tẻ. Tửu quán đã sớm đóng cửa, trên đường thỉnh thoảng có thể thấy tốp năm tốp ba các vệ sĩ đi tuần. Tuy nhiên, cũng không có ai đi đến ngăn Lý Đinh và Tào Bằng lại, hai người đi dọc theo đường phố, vừa đi vừa nhỏ giọng bàn luận, chỉ một lát sau, liền tới cửa nhà trọ.

- Tào Công tử, cuối cùng là ngươi có ý gì?

- Đậu tướng quân xem qua thi thể, có nói thêm gì không?

Lý Đinh ngẫm nghĩ một chút.

- Không nói gì đặc biệt. Ông ta chủ yếu là nói về công việc liên kết đồng minh trong hai ngày tới, còn dặn dò lão Hổ, bảo ông ta chú ý cảnh giới. Ừ, còn nữa, đó là hỏi qua một chút về tình hình của ông nội ta. Lúc trước Đậu tướng quân cử người đến báo với ông nội ta, bảo ông dẫn bộ đến Hồng Thủy Tập. Trưa nay nhận được tin, ông nội ta đã xuất phát dời khỏi doanh địa, phỏng chừng trưa mai sẽ đến nơi. Tuy nhiên, Đậu tướng quân nói, bảo ông nội ta không nhất thiết phải lộ diện ngay.

Quả nhiên là như vậy!

Tào Bằng giật mình, lập tức thông suốt.

Đậu Lan này cũng không phải cây đèn cạn dầu, Lý Kỳ cũng thật không đơn giản.

- Tào Công tử, rốt cuộc là ngươi thấy được điều gì vậy?

- Ha ha, không vội, đợi hai ngày sau liền có thể biết kết quả cuối cùng.

Tào Bằng cười cười, đi thẳng về phòng.

Lý Đinh đứng ở trong sân, gãi gãi đầu, có vẻ như càng mơ hồ hơn…

Án mạng trước cửa Đậu phủ, cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đến Hồng Thủy Tập.

Cũng giống như lời của Khương thúc, đây là nơi không có nhiều quy củ phép tắc, không có nhiều luật pháp, một chuỗi liên kết lại liền có thể trở thành nơi giết người. Cho dù Hồng Thủy Tập là một thế giới độc lập với người Hán, nhưng nơi này chính là nơi đối mặt với gió phương bắc cường mạnh, nhìn thấy đâu đâu cũng là thảo nguyên mênh mông, gần như chỉ tiếp xúc với dị tộc Khương Hồ Hung Nô rất hiếu chiến...

Luật pháp của nhà Hán, đã mất đi lực uy hiếp ở đây, thậm chí có thể nói là sạch trơn không còn gì nữa.

Người Hồng Trạch một mặt căm thù triều đình Hán thất, một mặt lại mù mờ không biết phải làm sao… Vì thế, cách sống của họ cũng dần dần giống người Khương Hồ. Luật pháp Hán thất năm đó, mất dần đi theo từng thế hệ, dần dần bị lãng quên.

Trên thảo nguyên, ngày ngày đều có tranh đấu, chém giết, ngày nào cũng có người chết.

Cho dù là Hồng Thủy Tập, tình trạng tuy rằng đỡ hơn một chút, nhưng cảnh tranh đấu đến thương vong, nhìn riết cũng thành quen.

Ngày hôm sau, khi hết thảy được khôi phục lại bình thường, không ai còn cảm thấy kinh sợ nữa. Theo như bọn họ thấy, việc cấm đi lại vào đêm qua phần lớn là do hội liên kết đồng minh sắp bắt đầu, vì thế mới khẩn trương đến như vậy. Cho nên, khi ánh mặt trời vừa ló rạng, mọi người tiếp tục bận rộn với những công việc dở dang thường ngày, đồng áng tiếp tục việc canh tác, buôn bán tiếp tục việc đón khách, không có gì khác với ngày thường. Nếu nói có thay đổi, thì là cùng với việc đại nhân của mười mấy bộ lạc đã đến, Hồng Thủy Tập càng thêm náo nhiệt.

Ở trạm dịch bên cạnh Đậu phủ, Mã Siêu đón ánh bình minh, múa đại thương trong sân.

Cây đại thương sắt đầu hổ đó dài một thước hai, dưới ánh mặt trời giống như giao long rời bến, múa từng đường trong không trung, tạo thành từng dải sáng. Mũi thương nhọn, xé rách không khí, khi múa phát ra tiếng rạch gió sắc bén chói tai, gió nổi lên bốn phía.

Mã Siêu mặc bộ trang phục trắng như tuyết, thương múa theo người, uyển chuyển theo tay.

Bên cạnh, hai người Mã Đại và Hổ Bạch khe khẽ nói chuyện, thỉnh thoảng thốt lên khen ngợi…

- Đại công tử thương pháp thật giỏi.

- Chiêu này của ca ca thực đúng là tuyệt đẹp.

Cùng với tiếng thương múa sắc bén như gió xé rách không khí, mũi nhọn lạnh lẽo chợt lóe lên, Mã Siêu thu thương lại.

Hắn ta khẽ thở một hơi, đưa cây thương cho người tùy tùng, tiện tay lấy khăn, lau mồ hôi trên trán.

- Đạo Chi, các vị đại nhân đã tới chưa?

- Đã có hai mươi ba vị đến, phỏng chừng đến sẩm tối nay sẽ có gần ba mươi bộ đại nhân tới. Lương Nguyên Bích đêm nay sẽ tới Hồng Thủy Tập, có lẽ đến mai là có thể tới đông đủ… Tuy nhiên, ta nghe nói người tên Lý Kỳ đó rất có thể sẽ không xuất hiện, cháu nội ông ta đang ở Hồng Thủy Tập, phỏng chừng đến lúc đó sẽ để y tham dự.

- Cái lão già Lý Kỳ đó…

- Đại công tử, Lý Kỳ đã cao tuổi, những năm gần đây, hễ là hội liên kết đồng minh Hồng Trạch, ông ta hầu như đều không tham gia. Ta đoán, ông ta chuẩn bị nhường lại cho cháu trai của mình… Ba người con trai của Lý Kỳ, sớm đã ốm bệnh, chết trận, chỉ còn lại một đứa cháu này thôi. Ông ta không sớm đưa cháu mình lên, thì còn có thể đưa ai lên chứ?

- Nhưng ta nghe nói, lòng của Lý Kỳ vẫn hướng về triều đình Hán thất.

- Ha ha, làm gì có chuyện đó? Hồng Trạch quy thuận họ Mã, xu thế chung ai cũng biết, dù Lý Kỳ tâm hướng Hán thất, nhưng cũng không thể ngăn cản chiều hướng chung được. Chỉ cần hội liên kết đồng minh lần này thành công, thì Hồng Trạch ắt là của Mã gia, Lý Kỳ cho dù có không đồng ý, cũng không có lựa chọn nào khác. Ta nghe nói, Tào lão nhân lần này lệnh cho Tào Tặc đến trấn Hà Tây, cũng không phải quá dụng tâm. Dù sao chiến sự Hà Bắc chưa yên, Viên Đàm, Viên Thượng còn đó, lão Tặc căn bản không tung ra nhiều lực lượng để trợ giúp Tiểu Tặc kia.

Nếu lão Tặc thật muốn cướp lấy Hà Tây, vậy thì rất có thể sẽ phái binh mã đến. Nhưng cho đến tận bây giờ, ta nghe nói chỉ có vài nghìn người đến huyện Liêm, ngoài ra, không hề nghe thấy có hành động gì khác. Vài nghìn người, muốn trấn vững Hà Tây? Không khác gì người ngốc nói mê. Chỉ cần Đại công tử có thể lấy Hồng Trạch vững vàng nắm trong tay, vừa đẹp vừa thơm, Tiểu Tặc chỉ sợ ngay mùa đông năm nay cũng không qua nổi…

Mã Siêu nghe được, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to.

- Lời của Đạo Chi rất hợp ý ta. Người khác sợ Tào lão nhân, còn mỗ gia thấy cũng thường thôi. Chỉ tiếc là, phụ thân dù thế nào cũng kiên quyết không hạ quyết tâm. Nếu ông ấy theo ý ta, thừa dịp lão Tặc bận việc chiến sự Hà Bắc, chúng ta triệu tập binh mã, quét ngang Tam Phụ, chiếm cứ Quan Trung, không cần tốn quá nhiều sức. Đến lúc đó, chúng ta có thể dựa vào chỗ hiểm của Quan Trung, quyết trận sinh tử với lão Tặc đó…

Mã Đại khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

Nhưng Hổ Bạch lại nhăn mày, cười khổ, chợt cũng khẽ vỗ tay khen ngợi.

Vị Đại công tử này, bản lĩnh không tồi. Luận về võ nghệ, Tây Lương ít người có thể ngăn cản; luận về hành quân đánh giặc, cũng rất có trình độ. Chiến trận của Mã gia, tự mở ra một con đường, so với chiến pháp của Trung Nguyên có chút không tương đồng. Từ sau khi Đổng Trác qua đời, Mã Đằng quật khởi, dựa vào chiến pháp độc đáo của Mã gia, ở Tây Lương quả thật là ngang ngược hống hách, ỷ thế làm bậy không cố kỵ, không ai có thể ngăn cản nổi.

Thế nhưng, tâm Mã Siêu lại quá lớn!

Đôi khi, điều này làm Hổ Bạch cảm thấy sợ hãi...

Ở Lương Châu, Mã, Hàn là chúa tể, chưa nói đến Hàn Toại kia có tâm địa cửu khúc thập bát loan (tâm địa khó lường), cũng không đáng để tin tưởng. Nếu một khi Mã Đằng giao chiến với lão Tào, Hàn Toại sẽ quyết định thế nào, cũng chưa thể biết được. Phải biết rằng, Hàn Toại đó luôn giẫm lên thi thể của bằng hữu, trước là Biên Chương và Bắc Cung Bá Ngọc, bây giờ có phải sẽ là Mã Đăng chăng?

Cho dù là Hàn Toại không chọc ngoáy, dựa vào Tây Lương bần hàn mà muốn chống lại toàn bộ Trung Nguyên, cũng không phải là chuyện dễ.

Còn về tám trăm dặm Tần Xuyên…

Vệ Khải đó chẳng lẽ lại là người lương thiện?

Chỉ có điều, những lời này Hổ Bạch không cách nào nói ra thành lời, nhưng trong lòng, lại không khỏi có chút lo ngại.