Nhưng cách gọi là kẻ bán nước, Tào Bằng vẫn là lần đầu tiên nghe được.

Trong lòng không khỏi nghi hoặc, nhưng Tào Bằng cũng không nóng lòng hỏi, mà hắn ngồi một bên, lẳng lặng nghe.

"Phùng Siêu, cách nói kẻ bán nước này từ đâu mà có?"

"Đại nhân không biết, Hải Tây này có Tam Hại sao?

Đặng Tắc thật đúng là chưa từng nghe qua câu này, vội vàng hỏi: "Ta muốn nghe tường tận."

"Hải tặc, tư thương buôn muối và đám thương nhân sâu mọt." Phùng Siêu hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định cảm xúc, "Hải tặc chính là Quảng Lăng đại tặc Tiết Châu. Dưới trướng hắn có hàng vạn người, có nhiều thuyền chiến, chiếm cứ hoang đảo ngoài biển, đổ bộ đánh vào các thôn trấn. Còn Tiết Châu có thực lực rất lớn nhưng câu kết với rất nhiều thổ phỉ vì thế chẳng thấy bóng dáng đâu, căn bản không thể tiêu diệt. Sau khi gia phụ nhậm chức, từng nghiên cứu kỹ về con người Tiết Châu và đã nói riêng với ta, tiêu diệt thổ phỉ khó, tiêu diệt hải tặc càng khó. Bọn chúng hành tung quái đẩn, tiến là vào núi, lui là ra biển. Hơn nữa những nơi đổ bộ vào đất liền càng không ai biết đến, muốn tiêu diệt thổ phỉ Tiết Châu, cần phải có đủ lòng kiên nhẫn."

Đặng Tắc nghe xong nhíu mày lại.

"Tư thương buôn muối đó nói thế nào?" Bộc Dương Khuê hỏi.

"Đại nhân có biết, lái buôn muối lớn nhất Đông hải là ai không?"

"Ách", điều này đúng là không rõ lắm."

"Đó là Hải cù Mi gia."

"Hải cù, Mi gia?"

Phùng Siêu gật đầu, "Hải cù Mi gia, thế gia vọng tộc hàng đầu ở Từ Châu.

Mi gia kinh doanh thương nghiệp và khai thác mỏ, tài sản hàng triệu, đồng khách vạn người, nhìn bên ngoài, mọi người chỉ biết Mi gia buôn bán khắp thiên hạ, nhưng không biết Mi gia từ năm Quang vũ tới nay đã âm thầm buôn bán muối, nắm trong tay toàn bộ vùng Lưỡng Hoài, thậm chí ở Giang Đông, bọn họ cấu kết quan lại, buôn bán muối ăn, có ảnh hưởng lớn mạnh ở Từ Châu, kể cả Đào Cung Tổ cũng vài phần kiêng nể Mi gia.

Hải Tây là nơi trọng yếu mà Mi gia buôn bán muối vào Lưỡng Hoài, vì thế ở huyện Hải Tây, Mi gia mới xưng bá được.

Tên Lưu Bị đó sau khi tiếp quản Từ Châu, người đứng đầu Mi gia là Mi Chúc đã tiến cử muội muội của mình cho Lưu Huyền Đức, sau đó còn tặng hai nghìn nô khách, vô số tiền và vàng bạc, giúp Lưu Bị đững vững ở Từ Châu. Sau khi Lã Bố đoạt được Từ Châu, đã bắt gia quyến của Lưu Bị, về sau lại phải giao trả Lưu Bị. Trong đó mối giao thiệp của Mi gia đã có tác dụng chủ chốt. Các ngươi nói xem, Lưu Bị cùng Mi gia thân cận như thế, làm sao có thể ra tay với Mi gia?,

Đặng Tắc hít một hơi, liếc sang phía Bộc Dương Khải, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Thật sự là không gặp cảnh này sẽ không biết cái hại trong đó.

Nếu không phải người địa phương, ai biết được ở đây lại hỗn loạn như thế?

Tào Bằng ít nhiều đã hiểu duyên cớ vì sao Phùng Siêu oán giận Lưu Bị.Hẳn là, cái chết của Phùng Viên có liên quan đến Mi gia?

"Thương nhân sâu mọt là sao? Đó là này thương nhân Hải Tây."

Thời cổ, hành vi thương, ngồi kiếm tiền, ghép lại chính là thương cổ, ý chỉ nhà buôn.

"Thương nhân, từ xưa đã có, sao lại cho là một cái hại?"

"Nếu bọn họ thành thật làm ăn, đương nhiên không coi là hại. Thế nhưng nhà buôn của huyện Hải Tây đa phần đều lung đoạn thị trường, làm xằng làm bậy.

Ví như năm Bình Nguyên, Tào Tháo tấn công Từ Châu. Nguồn tại http://Truyện FULL

Thương nhân Hải Tây tiên phong trong việc tích trữ lương thực, khiến cho giá cả tăng vọt. Lúc ấy, rất nhiều lưu dân chạy nạn từ Đông Hải tới...." Những thương nhân đó liền thu nhận những thanh niên khỏe mạnh làm tay chân, bá chủ các chợ búa, nâng giá lương thực ào ào. Trong mười ngày, từ trăm tiền một đấu tăng vọt lên tới hai vạn một nghìn tiền một đấu thô. Có người ra cãi nhau với bọn chúng thì những thương nhân này lại kêu lên tay chân ra đánh. Có khi còn phá hoại gia viên, hủy hoại tính mạng người ta. Còn quan phủ cũng chỉ có thể ngồi nhìn, bó tay với đám thương nhân đó. Nếu chèn ép mạnh, bọn chúng sẽ liên thủ với nhau mà chống lại."

Phùng Siêu càng nói càng tỏ ra kích động, cuối cùng như thể gào thét lên.

"Bá đạo như thế, ai dám trêu chọc?

Hơn nữa sau lưng đám thương nhân này đều có người âm thầm hỗ trợ. Từng có người bẩm báo Hạ Bì, kết quả không đầy hai ngày đã bị phơi thây ngoài đường..."

Tiểu nhân khi còn bé cũng đọc sách, hiểu được đây là đạo lý phi thiện ác, nhưng tiểu nhân có thể làm được gì đây?

Gia phụ xây dựng đội tuần binh trăm người, không đến nửa năm đã bị buộc phải giải tán.

Ở huyện Hải Tây, mọi người đã không còn đường sống, không đi làm đạo tặc thì làm cái gì?"

Đặng Tắc cùng Bộc Dương Khải đều trầm ngâm!

Tào Bằng thở dài đứng dậy.

"Phùng Siêu, ngươi theo bọn kẻ cướp có phải vì muốn báo thù cho cha ngươi là Phùng Huyện lệnh."

"Hả?"

"Phùng Huyện lệnh chết trong tay đạo phỉ, ngươi lại không biết nên tìm ai báo thù.

Vì thế, ngươi liền biến thành tên cướp, hoạt động trong vùng rừng núi. Ngươi muốn dùng cách này để tiếp cận với bọn đạo phỉ, hỏi thăm tin tức, đúng không?"

Phùng Siêu không có rả lời, lại cúi đầu xuống

Tào Bằng đột nhiên nghiêm giọng mắng: "Thế nhưng ngươi có từng nghĩ, những thương nhân qua đường bị ngươi giết có tội tình gì?"

"Ta không giết người, ta chỉ cướp đồ thôi."

"Tuy ngươi chỉ cướp đồ của họ, nhưng như thế chẳng khác nào chặt đứt tính mạng của họ!"Tào Bằng phẫn nộ: "Không phải tất cả mọi người đều là Mi gia, cũng không phải mọi người đều có nhiều tiền của. Những thương nhân đó đã dùng tính mạng cả nhà để áp giải một đống hàng hóa, tiền kiếm được chính là tiền vất vả, tiền bán mạng! Nhưng ngươi cướp bóc hàng hóa của họ, có từng nghĩ bọn họ sẽ làm thế nào? Người nhà của họ nên làm gì đây?"

"Ta......"

Phùng Siêu há miệng nhưng lại không biết nên cãi lại thế nào.

"Phận làm con, báo thù cho cha là đạo lý hiển nhiên. Nhưng nếu xây dựng nguyện vọng báo thù của ngươi trên nỗi thống khổ của người khác, ngươi sẽ được gì? Ngươi báo thù, ngươi vui sướng... Thế nhưng những người mất của cải, tuyệt vọng mà chết lại nên tìm ai? Chẳng lẽ con cái của họ cũng phải đi làm đạo phỉ, cũng phải noi theo hành vi của các ngươi? Oan oan tương báo, cuối cùng huyện Hải Tây càng ngày càng loạn.Ta lại hỏi ngươi, những bách tính Hải Tây vì thế mà bị liên lụy, họ có tội gì? Tại sao bọn họ bị cuốn vào vòng xoáy thù hận này vì tư lợi của ngươi? Mọi người đều làm giống như ngươi thì uy nghiêm triều đình ở đâu? Luật pháp uy nghiêm ở chỗ nào?"

Phùng Siêu ngắc ngứ không trả lời được, chỉ biết cúi đầu..."

Tào Bằng hừ một tiếng, phất tay áo rồi đi ra ngoài.

Bộc Dương Khải thở dài, tiến lên vỗ vỗ bả vai Phùng Siêu rồi cũng đi ra phòng.

Đặng Tắc lại nhìn Phùng Siêu, "Phùng Siêu, ngươi sốt ruột báo thù cho cha, bản quan có thể hiểu được. Nhưng bản quan vẫn là hy vọng, ngươi có thể dùng chính đạo giải quyết việc này. Còn chuyện ngươi từng tập hợp đám đông đi trộm cướp, nếu dưới suối vàng Phùng Huyện lệnh biết được, chỉ sợ cũng không thể nhắm mắt... Ngươi hồ đồ, hồ đồ quá!"

Dứt lời, Đặng Tắc khoát tay sang phía Vương Mãi và Đặng Phạm rồi xoay người bước ra khỏi phòng.

Vương Mãi, Đặng Phạm cũng buông lỏng tay ra khỏi người Phùng Siêu, ánh mắt có chút cảm thông, lại xen chút gì đó xem thường, họ cùng Đặng Tắc bước ra..."

"Anh rể, cứ để mặc kệ hắn như vậy sao?"

"Để hắn suy nghĩ đi."

Đặng Tắc khẽ nói: "Chúng ta lần đầu tới Hải Tây, rõ ràng không đủ người. Tên Phùng Siêu này có thể tập hợp nhiều người như vậy, chứng tỏ hắn vẫn có chút uy tín. Nếu hắn đồng ý giúp chúng ta, nói không chừng có thể giúp chúng ta mau chóng hòa nhập với môi trường Hải Tây và đứng vững tại đây."

Mà bên kia, Bộc Dương Khải lại cười khanh khách nhìn Tào Bằng.

"Hữu học, có kế gì không?"

Tào Bằng lắc đầu, "Đâu có diệu kế gì. Chẳng qua, ta thật không ngờ, huyện Hải Tây này lại phức tạp như vậy... Hải tặc, tư thương buôn muối..." Còn có cả bọn thương nhân sâu mọt đó nữa."

Hàn Phi Tử(1)nói tới "năm thứ sâu mọt" đã xếp nhà buôn vào một trong đó.

Nói vậy gian thương từ đó mà có.

Mi gia!

Lưu Bị"

Ha, chuyện này dường như càng ngày càng phức tạp, cũng càng ngày càng thú vị!

Mi Chúc được đánh giá rất cao trong lịch sử, thậm chí cả Tào Tháo trong đó, cũng rất thích Mi Trúc.

Có điều, không ai ngờ tới, Mi Chúc này lại xuất thân từ người buôn muối. Như vậy Mi phu nhân sau khi qua đời, Quan Vũ luôn tỏ ý khinh miệt Mi Phương, không hề muốn đề cập tới mối quan hệ giữa Mi gia và Lưu Bị, cũng có thể hợp tình hợp lý. Quan Vũ, trọng sĩ phu, mà thương thứ dân. Mi gia kể cả trợ giúp Lưu Bị nhiều nữa, Mi Chúc mặc dù có công lao lớn hơn nữa nhưng xét về xuất thân, vẫn là kẻ buôn muối.

"A Phúc, theo ta đi kiểm tra các công văn trong nội nha."

Đặng Tắc nói xong, liền hướng nội nha bước vào.

Tào Bằng đón cây đuốc từ trong tay Đặng Phạm, khẽ dặn dò: "Ngũ Ca, trước tiên thu xếp đơn giản, nghỉ ngơi đi, ngày mai nói sau."

"Được!"

Tào Bằng gật đầu, giơ cây đuốc lên cùng sánh bước với Bộc Dương Khải đi tới nội nha.

(1): Hàn Phi còn được gọi là Hàn Phi Tử, về quyển sách cùng tên của ông, xem bài Hàn Phi Tử (sách).

Hàn Phi (tiếng Hán: 韓非; Pinyin: Hán Fēi) (khoảng 280 - 233 TCN) là học giả nổi tiếng Trung Quốc cuối thời Chiến Quốc theo trường phái pháp gia, tác giả sách Hàn Phi Tử.

Hàn Phi sống cuối đời Chiến Quốc, trong giai đoạn Tần Thủy Hoàng đang thống nhất Trung Hoa. Ông thuộc dòng dõi quý tộc nước Hàn (được gọi là "công tử"), thích cái học "hình danh." Gốc của học thuyết này là ở Hoàng Đế, Lão Tử. Hàn Phi có tật nói ngọng, không biện luận khá nhưng giỏi về mặt viết sách.

Hàn Phi và Lý Tư đều học với Tuân Khanh (còn gọi là Tuân Tử). Lý Tư tự cho mình kém Hàn Phi, nhưng Hàn Phi và Lý Tư đều đóng vai trò trong việc giúp Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc. Cả hai đều theo pháp gia (hoặc pháp trị), chịu ảnh hưởng của Mặc Tử. Mặc Tử trước kia đã chủ trương "thượng đồng", nghĩa là bắt dân phải tán đồng lẽ phải với người trên, phải cùng một quan niệm tốt xấu với người trên. Không ai được có chủ trương riêng khác với chính sách của triều đình.Nhưng cách gọi là kẻ bán nước, Tào Bằng vẫn là lần đầu tiên nghe được.

Trong lòng không khỏi nghi hoặc, nhưng Tào Bằng cũng không nóng lòng hỏi, mà hắn ngồi một bên, lẳng lặng nghe.

"Phùng Siêu, cách nói kẻ bán nước này từ đâu mà có?"

"Đại nhân không biết, Hải Tây này có Tam Hại sao?

Đặng Tắc thật đúng là chưa từng nghe qua câu này, vội vàng hỏi: "Ta muốn nghe tường tận."

"Hải tặc, tư thương buôn muối và đám thương nhân sâu mọt." Phùng Siêu hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định cảm xúc, "Hải tặc chính là Quảng Lăng đại tặc Tiết Châu. Dưới trướng hắn có hàng vạn người, có nhiều thuyền chiến, chiếm cứ hoang đảo ngoài biển, đổ bộ đánh vào các thôn trấn. Còn Tiết Châu có thực lực rất lớn nhưng câu kết với rất nhiều thổ phỉ vì thế chẳng thấy bóng dáng đâu, căn bản không thể tiêu diệt. Sau khi gia phụ nhậm chức, từng nghiên cứu kỹ về con người Tiết Châu và đã nói riêng với ta, tiêu diệt thổ phỉ khó, tiêu diệt hải tặc càng khó. Bọn chúng hành tung quái đẩn, tiến là vào núi, lui là ra biển. Hơn nữa những nơi đổ bộ vào đất liền càng không ai biết đến, muốn tiêu diệt thổ phỉ Tiết Châu, cần phải có đủ lòng kiên nhẫn."

Đặng Tắc nghe xong nhíu mày lại.

"Tư thương buôn muối đó nói thế nào?" Bộc Dương Khuê hỏi.

"Đại nhân có biết, lái buôn muối lớn nhất Đông hải là ai không?"

"Ách", điều này đúng là không rõ lắm."

"Đó là Hải cù Mi gia."

"Hải cù, Mi gia?"

Phùng Siêu gật đầu, "Hải cù Mi gia, thế gia vọng tộc hàng đầu ở Từ Châu.

Mi gia kinh doanh thương nghiệp và khai thác mỏ, tài sản hàng triệu, đồng khách vạn người, nhìn bên ngoài, mọi người chỉ biết Mi gia buôn bán khắp thiên hạ, nhưng không biết Mi gia từ năm Quang vũ tới nay đã âm thầm buôn bán muối, nắm trong tay toàn bộ vùng Lưỡng Hoài, thậm chí ở Giang Đông, bọn họ cấu kết quan lại, buôn bán muối ăn, có ảnh hưởng lớn mạnh ở Từ Châu, kể cả Đào Cung Tổ cũng vài phần kiêng nể Mi gia.

Hải Tây là nơi trọng yếu mà Mi gia buôn bán muối vào Lưỡng Hoài, vì thế ở huyện Hải Tây, Mi gia mới xưng bá được.

Tên Lưu Bị đó sau khi tiếp quản Từ Châu, người đứng đầu Mi gia là Mi Chúc đã tiến cử muội muội của mình cho Lưu Huyền Đức, sau đó còn tặng hai nghìn nô khách, vô số tiền và vàng bạc, giúp Lưu Bị đững vững ở Từ Châu. Sau khi Lã Bố đoạt được Từ Châu, đã bắt gia quyến của Lưu Bị, về sau lại phải giao trả Lưu Bị. Trong đó mối giao thiệp của Mi gia đã có tác dụng chủ chốt. Các ngươi nói xem, Lưu Bị cùng Mi gia thân cận như thế, làm sao có thể ra tay với Mi gia?,

Đặng Tắc hít một hơi, liếc sang phía Bộc Dương Khải, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Thật sự là không gặp cảnh này sẽ không biết cái hại trong đó.

Nếu không phải người địa phương, ai biết được ở đây lại hỗn loạn như thế?

Tào Bằng ít nhiều đã hiểu duyên cớ vì sao Phùng Siêu oán giận Lưu Bị.Hẳn là, cái chết của Phùng Viên có liên quan đến Mi gia?

"Thương nhân sâu mọt là sao? Đó là này thương nhân Hải Tây."

Thời cổ, hành vi thương, ngồi kiếm tiền, ghép lại chính là thương cổ, ý chỉ nhà buôn.

"Thương nhân, từ xưa đã có, sao lại cho là một cái hại?"

"Nếu bọn họ thành thật làm ăn, đương nhiên không coi là hại. Thế nhưng nhà buôn của huyện Hải Tây đa phần đều lung đoạn thị trường, làm xằng làm bậy.

Ví như năm Bình Nguyên, Tào Tháo tấn công Từ Châu.

Thương nhân Hải Tây tiên phong trong việc tích trữ lương thực, khiến cho giá cả tăng vọt. Lúc ấy, rất nhiều lưu dân chạy nạn từ Đông Hải tới...." Những thương nhân đó liền thu nhận những thanh niên khỏe mạnh làm tay chân, bá chủ các chợ búa, nâng giá lương thực ào ào. Trong mười ngày, từ trăm tiền một đấu tăng vọt lên tới hai vạn một nghìn tiền một đấu thô. Có người ra cãi nhau với bọn chúng thì những thương nhân này lại kêu lên tay chân ra đánh. Có khi còn phá hoại gia viên, hủy hoại tính mạng người ta. Còn quan phủ cũng chỉ có thể ngồi nhìn, bó tay với đám thương nhân đó. Nếu chèn ép mạnh, bọn chúng sẽ liên thủ với nhau mà chống lại."

Phùng Siêu càng nói càng tỏ ra kích động, cuối cùng như thể gào thét lên.

"Bá đạo như thế, ai dám trêu chọc?

Hơn nữa sau lưng đám thương nhân này đều có người âm thầm hỗ trợ. Từng có người bẩm báo Hạ Bì, kết quả không đầy hai ngày đã bị phơi thây ngoài đường..."

Tiểu nhân khi còn bé cũng đọc sách, hiểu được đây là đạo lý phi thiện ác, nhưng tiểu nhân có thể làm được gì đây?

Gia phụ xây dựng đội tuần binh trăm người, không đến nửa năm đã bị buộc phải giải tán.

Ở huyện Hải Tây, mọi người đã không còn đường sống, không đi làm đạo tặc thì làm cái gì?"

Đặng Tắc cùng Bộc Dương Khải đều trầm ngâm!

Tào Bằng thở dài đứng dậy.

"Phùng Siêu, ngươi theo bọn kẻ cướp có phải vì muốn báo thù cho cha ngươi là Phùng Huyện lệnh."

"Hả?"

"Phùng Huyện lệnh chết trong tay đạo phỉ, ngươi lại không biết nên tìm ai báo thù.

Vì thế, ngươi liền biến thành tên cướp, hoạt động trong vùng rừng núi. Ngươi muốn dùng cách này để tiếp cận với bọn đạo phỉ, hỏi thăm tin tức, đúng không?"

Phùng Siêu không có rả lời, lại cúi đầu xuống

Tào Bằng đột nhiên nghiêm giọng mắng: "Thế nhưng ngươi có từng nghĩ, những thương nhân qua đường bị ngươi giết có tội tình gì?"

"Ta không giết người, ta chỉ cướp đồ thôi."

"Tuy ngươi chỉ cướp đồ của họ, nhưng như thế chẳng khác nào chặt đứt tính mạng của họ!"Tào Bằng phẫn nộ: "Không phải tất cả mọi người đều là Mi gia, cũng không phải mọi người đều có nhiều tiền của. Những thương nhân đó đã dùng tính mạng cả nhà để áp giải một đống hàng hóa, tiền kiếm được chính là tiền vất vả, tiền bán mạng! Nhưng ngươi cướp bóc hàng hóa của họ, có từng nghĩ bọn họ sẽ làm thế nào? Người nhà của họ nên làm gì đây?"

"Ta......"

Phùng Siêu há miệng nhưng lại không biết nên cãi lại thế nào.

"Phận làm con, báo thù cho cha là đạo lý hiển nhiên. Nhưng nếu xây dựng nguyện vọng báo thù của ngươi trên nỗi thống khổ của người khác, ngươi sẽ được gì? Ngươi báo thù, ngươi vui sướng... Thế nhưng những người mất của cải, tuyệt vọng mà chết lại nên tìm ai? Chẳng lẽ con cái của họ cũng phải đi làm đạo phỉ, cũng phải noi theo hành vi của các ngươi? Oan oan tương báo, cuối cùng huyện Hải Tây càng ngày càng loạn.Ta lại hỏi ngươi, những bách tính Hải Tây vì thế mà bị liên lụy, họ có tội gì? Tại sao bọn họ bị cuốn vào vòng xoáy thù hận này vì tư lợi của ngươi? Mọi người đều làm giống như ngươi thì uy nghiêm triều đình ở đâu? Luật pháp uy nghiêm ở chỗ nào?"

Phùng Siêu ngắc ngứ không trả lời được, chỉ biết cúi đầu..."

Tào Bằng hừ một tiếng, phất tay áo rồi đi ra ngoài.

Bộc Dương Khải thở dài, tiến lên vỗ vỗ bả vai Phùng Siêu rồi cũng đi ra phòng.

Đặng Tắc lại nhìn Phùng Siêu, "Phùng Siêu, ngươi sốt ruột báo thù cho cha, bản quan có thể hiểu được. Nhưng bản quan vẫn là hy vọng, ngươi có thể dùng chính đạo giải quyết việc này. Còn chuyện ngươi từng tập hợp đám đông đi trộm cướp, nếu dưới suối vàng Phùng Huyện lệnh biết được, chỉ sợ cũng không thể nhắm mắt... Ngươi hồ đồ, hồ đồ quá!"

Dứt lời, Đặng Tắc khoát tay sang phía Vương Mãi và Đặng Phạm rồi xoay người bước ra khỏi phòng.

Vương Mãi, Đặng Phạm cũng buông lỏng tay ra khỏi người Phùng Siêu, ánh mắt có chút cảm thông, lại xen chút gì đó xem thường, họ cùng Đặng Tắc bước ra..."

"Anh rể, cứ để mặc kệ hắn như vậy sao?"

"Để hắn suy nghĩ đi."

Đặng Tắc khẽ nói: "Chúng ta lần đầu tới Hải Tây, rõ ràng không đủ người. Tên Phùng Siêu này có thể tập hợp nhiều người như vậy, chứng tỏ hắn vẫn có chút uy tín. Nếu hắn đồng ý giúp chúng ta, nói không chừng có thể giúp chúng ta mau chóng hòa nhập với môi trường Hải Tây và đứng vững tại đây."

Mà bên kia, Bộc Dương Khải lại cười khanh khách nhìn Tào Bằng.

"Hữu học, có kế gì không?"

Tào Bằng lắc đầu, "Đâu có diệu kế gì. Chẳng qua, ta thật không ngờ, huyện Hải Tây này lại phức tạp như vậy... Hải tặc, tư thương buôn muối..." Còn có cả bọn thương nhân sâu mọt đó nữa."

Hàn Phi Tử(1)nói tới "năm thứ sâu mọt" đã xếp nhà buôn vào một trong đó.

Nói vậy gian thương từ đó mà có.

Mi gia!

Lưu Bị"

Ha, chuyện này dường như càng ngày càng phức tạp, cũng càng ngày càng thú vị!

Mi Chúc được đánh giá rất cao trong lịch sử, thậm chí cả Tào Tháo trong đó, cũng rất thích Mi Trúc.

Có điều, không ai ngờ tới, Mi Chúc này lại xuất thân từ người buôn muối. Như vậy Mi phu nhân sau khi qua đời, Quan Vũ luôn tỏ ý khinh miệt Mi Phương, không hề muốn đề cập tới mối quan hệ giữa Mi gia và Lưu Bị, cũng có thể hợp tình hợp lý. Quan Vũ, trọng sĩ phu, mà thương thứ dân. Mi gia kể cả trợ giúp Lưu Bị nhiều nữa, Mi Chúc mặc dù có công lao lớn hơn nữa nhưng xét về xuất thân, vẫn là kẻ buôn muối.

"A Phúc, theo ta đi kiểm tra các công văn trong nội nha."

Đặng Tắc nói xong, liền hướng nội nha bước vào.

Tào Bằng đón cây đuốc từ trong tay Đặng Phạm, khẽ dặn dò: "Ngũ Ca, trước tiên thu xếp đơn giản, nghỉ ngơi đi, ngày mai nói sau."

"Được!"

Tào Bằng gật đầu, giơ cây đuốc lên cùng sánh bước với Bộc Dương Khải đi tới nội nha.

(1): Hàn Phi còn được gọi là Hàn Phi Tử, về quyển sách cùng tên của ông, xem bài Hàn Phi Tử (sách).

Hàn Phi (tiếng Hán: 韓非; Pinyin: Hán Fēi) (khoảng 280 - 233 TCN) là học giả nổi tiếng Trung Quốc cuối thời Chiến Quốc theo trường phái pháp gia, tác giả sách Hàn Phi Tử.

Hàn Phi sống cuối đời Chiến Quốc, trong giai đoạn Tần Thủy Hoàng đang thống nhất Trung Hoa. Ông thuộc dòng dõi quý tộc nước Hàn (được gọi là "công tử"), thích cái học "hình danh." Gốc của học thuyết này là ở Hoàng Đế, Lão Tử. Hàn Phi có tật nói ngọng, không biện luận khá nhưng giỏi về mặt viết sách.

Hàn Phi và Lý Tư đều học với Tuân Khanh (còn gọi là Tuân Tử). Lý Tư tự cho mình kém Hàn Phi, nhưng Hàn Phi và Lý Tư đều đóng vai trò trong việc giúp Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc. Cả hai đều theo pháp gia (hoặc pháp trị), chịu ảnh hưởng của Mặc Tử. Mặc Tử trước kia đã chủ trương "thượng đồng", nghĩa là bắt dân phải tán đồng lẽ phải với người trên, phải cùng một quan niệm tốt xấu với người trên. Không ai được có chủ trương riêng khác với chính sách của triều đình.