Phương Kình thật sự không dám tin chuyện tốt thế này lại đến nhà hắn.

Thiên hạ đệ nhất dụng độc Độc Nương Tử trong truyền thuyết cư nhiên không mời mà tới, đồng ý vô điều kiện chữa thương giúp Phương Chấn Hiên, còn tự mình mang đến bao nhiêu dược liệu trân quý, cả thế gian trân phẩm là hạt tuyết ngàn năm cũng dâng tặng vô điều kiện. Để tiện cho việc nghiên cứu, thậm chí còn mua luôn một hiệu thuốc, toàn tâm chế dược.

Thiên hạ đệ nhất dịch dung thuật Thiên Diên Tu La đang mang thai cũng chạy tới Phương gia xem xét khuôn mặt của nhi tử, còn phát thệ nói sẽ đem khuôn mặt khiến người ta phạm tội của hắn trước đây trở về. Thiên Diện Tu La không hiểu y thuật, thế nhưng muốn xóa đi vết tích trên mặt tuyệt đối không thành vấn đề. Mặc kệ Độc Nương Tử có thể chữa lành vết thương trên mặt hay không, nàng cũng có thể trước tiên che nó lại. Đường đường là võ lâm đệ nhị mỹ nam, trên mặt có bất kì vết tích gì cũng không phải chuyện tốt.

Thiên Cơ các chủ tự mình xuất sơn bái phỏng, còn hứa hẹn Thiên Cơ các sẽ cống hiến sức lực vì Vạn Kiếm Sơn Trang mười năm, không lấy xu nào.

Võ công thâm sâu khó lường thiên hạ đệ nhất sát thủ, tự nguyện toàn lực chữa thương cho nhi tử, còn tặng thêm hai phần công lực. Đương nhiên, Thiên Cơ các chủ cũng cho nhi tử hắn hai phần công lực.

Bốn vị “kỳ nhân” đã thoái ẩn giang hồ đều vô điều kiện, toàn lực giúp đỡ nhi tử hắn, hắn có phải mỗi ngày đều nên thắp hương hay không.

“Quân phu nhân, nội lực của tiểu nhi đã hoàn toàn hồi phục?” Phương Kình nghi hoặc hỏi lại một lần nữa.

Thủy Tịch Linh vẫn như trước ở lại dược phòng liên tục kiểm tra dược liệu, lúc nào cũng vừa ngửi vừa nếm, lạnh nhạt đáp lại: “Không chỉ hồi phục, hơn nữa công lực còn gia tăng.” May mà lúc đầu hắn ra tay không nặng, lại được Thủy Tịch Linh hết lòng chữa trị nên hoàn toàn hồi phục, lại còn được nhận không công công lực của Quân Tùy Phong và Lãnh Tuyệt Cuồng.

“Ắc, nếu đã hồi phục, tại sao còn phải uống thuốc?” Hắn biết nhi tử đã hoàn toàn hồi phục, nội thương đã chữa khỏi hoàn toàn, tại sao còn cần uống thuốc?

Thủy Tịch Linh vẫn như trước lạnh lùng, “Nhân tiện luyện cho hắn thành bách độc bất xâm, toàn thân đả thông kinh mạch.” Phương Chấn Hiên vì đại tỷ hi sinh quá lớn, để ngăn cản nữ nhân ngu ngốc kia lấy thân trả nợ, nàng làm muội muội đành phải nỗ lực thêm một chút.

“Sao sao sao?” Bách độc bất xâm? Đả thông toàn thân kinh mạch, nếu như vậy, nhi tử không phải trở thành tuyệt thế cao thủ, thiên hạ đệ nhất?

“Đại tỷ ta nợ hắn.” Thủy Tịch Linh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện ra hàn ý, “Đại tỷ ta nợ hắn, cũng đã trả rồi, ta không hi vọng có người bức đại tỷ làm chuyện tỷ ấy không muốn làm.” Ngay khi biết đại tỷ ngốc kia đồng ý lấy thân báo đáp gả cho Phương Chấn Hiên, bọn họ bốn người đều muốn tức chết. Sau cùng đành thỏa hiệp với Phương gia, bọn họ chữa khỏi cho Phương Chấn Hiên, khôi phục võ công cùng dung mạo cho hắn, chỉ có duy nhất một điều kiện là không được lấy Bạch Mạn Điệp. Phương Chấn Hiên lập tức đáp ứng, hắn đưa ra hôn sự này chỉ muốn bức Bạch Mạn Điệp rời đi, không muốn nàng vì áy náy mà lưu lại, ai ngờ nữ nhân ngốc nghếch kia lại thật sự đồng ý. Hắn biết Bạch Mạn Điệp vĩnh viễn không có khả năng yêu hắn, không muốn ích kỷ giam giữ nàng cả đời, hắn sẽ không để nàng tự ủy khuất bản thân mình, chuyện của hai người sớm muộn cũng phải giải thích rõ ràng. Điều kiện của bọn họ, trái lại đã giúp hắn giải quyết phiền phức.

“Ta hiểu rõ, hiểu rõ.” Nhi tử mất đi thê tử Bạch Ngâm này, hắn vẫn thấy tiếc. Nếu không phải ngày xưa là hắn hồ đồ, hai người lúc đó đã có thể… Ai…

Thủy Tịch Linh vô tình hỏi một câu, “Nghe nói ông đến Vân gia từ hôn rồi.”

Phương Kình thở dài một hơi, “Ta đã đến Vân gia từ hôn, bất quá không liên can đến Bạch cô nương. Ngày thứ hai sau khi Bạch cô nương rời đi, Chấn Hiên nói ta biết hắn bức Bạch cô nương chỉ vì muốn ép Bạch cô nương rời đi. Bạch cô nương không yêu hắn, hắn cũng không lấy Bạch cô nương. Cho dù cô nương ấy nguyện gả, hắn cũng không lấy, hắn không hi vọng Bạch cô nương đau khổ. Đến Vân gia từ hôn hoàn toàn vì Chấn Hiên không muốn lấy Vân cô nương, trong lòng hắn chỉ có Bạch cô nương, cho dù suốt đời không thể ở bên cạnh Bạch cô nương, hắn vẫn chỉ yêu một mình cô nương ấy. Hắn tự biết bản thân không thể cho Vân cô nương hạnh phúc, nên quyết định từ hôn.”

“Vân gia đồng ý rồi sao?” Thủy Tịch Linh thốt ra. Nàng không bao giờ thích xen vào chuyện của người khác, thế nhưng thâm tình của Phương Chấn Hiên đối với Bạch Mạn Điệp đã làm nàng cảm động, nhịn không được mới quan tâm hắn.

Phương Kình lắc đầu, “Ta đã đích thân nói chuyện với Vân Liệt, huynh ấy không đồng ý chuyện từ hôn. Vân cô nương hiện đang bệnh rất nặng, sợ rằng không còn bao lâu nữa. Vân huynh muốn Phương gia tạm thời khoan hãy từ hôn, chờ Vân cô nương khỏi bệnh hay là hương tiêu ngọc vẫn rồi tính tiếp.” Vân Băng Tâm có chứng đau tim, danh y nào cũng thúc thủ vô sách. Mấy ngày trước, hắn từng sai nhi tử đi tìm Quỷ Y, chính là vì chữa bệnh cho Vân cô nương, đáng tiếc là tìm không được. Nghe ý tứ của Vân Liệt, Vân Băng Tâm cô nương sợ rằng… Cho dù là thiên hạ đệ nhất thần y ra tay cũng vô dụng. Hắn thật sự không đành lòng nhìn một người sắp chết chịu đả kích nên mới kéo dài hôn sự này. Phương Chấn Hiên nghe nói tình hình của Vân cô nương, cũng chấp nhận gác chuyện từ hôn.

Thủy Tịch Linh lạnh lùng hỏi, “Phương Chấn Hiên muốn Vân Băng Tâm sống hay chết?”

“Ý của phu nhân là…” Nàng thiên hạ y thuật vô song hắn đã được chứng kiến, tuyệt đối có tư cách xưng là thiên hạ đệ nhất, nếu nàng có thể hỗ trợ, còn sợ không có hi vọng sao.

Suy ngẫm hồi lâu, Phương Kình chậm rãi nói, “Để Vân cô nương đi đi.” Vân gia vứt bỏ Vân cô nương một mình trong tiểu viện, bình thường ít khi quan tâm. Nghe nói Vân Liệt cùng Vân phu nhân căn bản không thương nàng, nàng ở Vân gia căn bản không có địa vị, bệnh của nàng là tâm bệnh a, hắn thật sự không đành lòng đến một thiếu nữ như hoa như ngọc tiếp tục chịu dằn vặt. Có lẽ là hắn có chút tư tâm… để hoàn toàn giải trừ hôn sự này.

“Còn Đỗ Thanh Sương tính sao?” Dám đả thương đại tỷ nàng, thật sự muốn giết chết nữ nhân kia.

“Ta đã nói chuyện này với Đỗ huynh, huynh ấy sẽ xử trí.” Hai nhà lâu nay có giao hảo rất tốt, Đỗ gia nhất định chủ trì công đạo cho Phương Chấn Hiên.

Thủy Tịch Linh đột nhiên tỏ ra hung tợn, “Không được tái phạm.” Đại tỷ từng nói qua là không cho phép động đến nữ nhân kia, bằng không nàng đã sớm giết sạch cả nhà Đỗ gia rồi. Nếu như Đỗ Thanh Sương còn dám làm chuyện xấu, nàng sẽ không thủ hạ lưu tình. Nàng là Độc Nương Tử, không phải thiện nhân.

“Ta tin Đỗ huynh nhất định sẽ quản giáo tốt.” Nghe nói có người đã bị giam lại, ba năm không được xuất đầu lộ diện.

Thủy Tịch Linh hừ một tiếng, bắt sang chuyện khác, “Thỉnh ra ngoài cho, ta không thích có người khác đi vào dược phòng, bệnh tình của Phương đại ca ông có thể yên tâm.” Nghĩ tới tấm lòng Phương Chấn Hiên dành cho tỷ tỷ, nàng đối với hắn đã rất tôn kính rồi.

Hắn đương nhiên yên tâm, chưa đầy một tháng, nội công nhi tử đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa công lực còn tăng thêm một phần, thân thể so với trước đây tốt hơn rất nhiều. Vết thương trên mặt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn hai đường nhàn nhạt, không bao lâu nữa, nhi tử có thể hoàn toàn hồi phục. Có một vị thần y như vậy, hắn đương nhiên yên tâm rất nhiều.

Họa phúc khôn lường, sao biết không phải phúc a.

Phương Kình vừa đi khỏi, Quân Tùy Phong đã bước vào, “Ông ta tới làm gì?”

“Ông ta hỏi Phương đại ca đã khỏe rồi, sao lại tiếp tục uống thuốc.” Nếu là trước đây, nàng sẽ không giải thích với bất kì ai.

“Sao?” Quân Tùy Phong cười tinh quái, “Nàng có nói cho ông ta biết nàng toàn cho Phương Chấn Hiên dùng thiên hạ kỳ độc?”

“Không có.” Nếu muốn bách độc bất xâm, trước tiên cần phải trúng kịch độc, “Tại sao ta phải nói?” Nàng cứu hắn một mạng, hắn cư nhiên không biết cảm ơn, lại còn tập hợp chính đạo phát lệnh truy nã tam tỷ muội nàng. Nếu không phải nể mặt Phương Chấn Hiên, nàng đã không thèm để ý tới hắn.

“Nàng nói xem còn bao lâu nữa?”

“Nửa tháng là được. Có chàng cùng nhị tỷ phu giúp đỡ, đả thông kinh mạch cho hắn không phải chuyện khó.”

“Nửa tháng.” Quân Tùy Phong vô lực rên rỉ, “Còn phải trải qua những ngày này thêm nửa tháng, chắc ta chán chết a.”

“Nhị tỷ phu đâu, bảo huynh ấy bồi chàng.” Thủy Tịch Linh đương nhiên hiểu được ý của hắn, nàng cả ngày nhốt mình trong dược phòng, đã lạnh nhạt với hắn.

“Bồi nhị tỷ ra ngoài rồi.” Nữ nhân kia, đã có thai còn không biết kiềm chế, báo hại Lãnh Tuyệt Cuồng ngày đêm lo lắng, cứ sợ một xác hai mạng.

“Chàng có thể tới chỗ khác mà, chỗ nào chàng thích.” Thủy Tịch Linh trong lời nói mang hai ý nghĩa, còn có vị dấm chua.

Hắn có thể đi sao, nơi trước đây thích đến nhất chính là thanh lâu, nhưng hắn bây giờ đã không còn hứng thú, đã lấy được một đại mỹ nhân, còn tới thanh lâu phải chăng là không biết tốt xấu.

Quân Tùy Phong phát thệ nói, “Tịch Linh, ta xin thề, từ ngày có nàng, ta đã không tới thanh lâu nữa. Ta thà là buồn chán chết, cũng không dám có lỗi với nàng.” Buồn chán chết cùng với ngắm mỹ nhân, so với bị độc chết thật sự tốt hơn rất nhiều.

Thủy Tịch Linh bật cười, “Ta chưa nói gì hết.” Là tự hắn “hiểu lầm” thôi.

Quân Tùy Phong tựa như một hài tử, nắm lấy y phục nàng làm nũng, “Tin ta đi mà.”

“Tin.”

“Thật chứ?”

“Thật.”

Quân Tùy Phong thấy gian kế thực hiện được nên cười gian, “Để thưởng cho ta một lòng một dạ với nàng, hôn một cái.” Nói rồi ôm lấy Thủy Tịch Linh, môi dán vào người nàng.

Thủy Tịch Linh cười cười đẩy hắn ra, vừa muốn hôn, đột nhiên cửa mở toang một cái.

Phỉ Thúy chớp mắt đầy ám muội, “Tam tiểu thư, tam cô gia tiếp tục, em cái gì cũng không có thấy.”

Quân Tùy Phong hài lòng gật đầu một cái, “Đúng đúng, ta thích kẻ thông minh như vậy.”

Thủy Tịch Linh mặt đã đỏ bừng đẩy hắn ra, “Nói bậy.”

Phỉ Thúy bỏ lại một tiếng, “Có thể ăn rồi.” Nhân tiện đóng cửa lại, nhìn đi, nàng đúng là một nha đầu hiểu chuyện mà.

Quân Tùy Phong cười cười nhìn Thủy Tịch Linh, tựa như ác lang nhìn chằm chằm con mồi, Thủy Tịch Linh theo bản năng lùi lại vài bước, Tùy Phong cười gian, một bước tới gần nàng…

Lát sau, cả dược phòng truyền ra âm thanh rên rỉ ám muội đến cực độ.

Tiểu Sai nâng cằm ngồi trong tiểu viện, liếc qua dược phòng đang phát ra âm thanh ám muội kia, “Lại nữa, thật không sao hiểu nổi, tại sao nhị cô gia nhị tiểu thư, tam cô gia tam tiểu thư đều thích làm việc này?”

Phỉ Thúy cười cười một cách thần bí, “Không biết cảm giác như thế nào?”

“Chắc là rất tốt.” Nếu không sao bọn họ lại thích làm như vậy.

“Còn đại tiểu thư với đại cô gia? Rất ít khi thấy hai người thân thiết.” Thực tế thời gian các nàng ở cùng với bọn họ rất ít.

Tiểu Sai suy đoán, “Tiểu thư quá mạnh bạo, đại cô gia tỏ ra bất mãn?”

“Không thể nào.” Tiểu thư mạnh bạo, đại cô gia cũng không phải kẻ hiền.

Tiểu Sai ấu trĩ mút tay, “Kỳ thực ngươi nói xem đại cô gia với Phương công tử, ai yêu tiểu thư hơn?”

“Hẳn là Phương công tử, hắn vì tiểu thư hi sinh quá lớn.” Có thể vì một nữ nhân mà làm chuyện như vậy, có ai không cảm động.

“Chắc là vậy, đại cô gia dường như chưa làm gì cho tiểu thư.” Cho dù có làm, các nàng cũng đâu có biết.

“Ngươi nói xem nếu lúc đó là đại cô gia, đại cô gia có làm vậy không?”

“Có.” Nàng nói vô cùng chắc chắn.

“Tại sao?” Phỉ Thúy muốn hỏi Tiểu Sai xem có phải là con giun trong bụng đại cô gia không.

“Không biết, chỉ là ta nghĩ đại cô gia chắc chắn làm vậy. Đại cô gia nhìn thì lãnh khốc, kỳ thực rất tốt với tiểu thư. Nhiều khi vô tình lại toát ra ôn nhu vô hạn. Ta thấy, đại cô gia thích hợp với tiểu thư hơn.”

“Còn Phương công tử? Không tốt sao?”

“Phương công tử rất tốt, hắn vì tiểu thư hi sinh như vậy, lại không muốn quan tâm tiểu thư, không muốn cho tiểu thư ấm áp, đây chính là phong độ của một đại nam nhân.”

“Có thể hi sinh vì tiểu thư, so với quan tâm không phải thiết thực hơn a.”

“Ai, tiểu thư dù có lợi hại cách mấy cũng chỉ là một nữ nhân. Tiểu thư cần có người thương mình, yêu mình. Đương nhiên, tiểu thư cũng là Vô Ảnh La Sát danh chấn giang hồ. Cho nên, nam nhân ở bên cạnh tiểu thư nhất định phải biết tiểu thư muốn gì. Khi tiểu thư cần có người quan tâm, đại cô gia có thể bỏ qua thân phận của tiểu thư, hoàn toàn xem tiểu thư là một nữ nhân bình thường để yêu thương. Khi tiểu thư muốn náo động, đại cô gia sẽ xem người như Vô Ảnh La Sát, cùng nhau phối hợp. Thế nhưng Phương Chấn Hiên không làm được, có đôi khi, hắn xem tiểu thư quá yếu đuối, cũng có lúc lại xem như quá lợi hại, vĩnh viễn không biết tiểu thư muốn gì.”

“Ai, tâm tư tiểu thư quả thật khó đoán.”

“Nam nhân yêu tiểu thư nhất định phải hiểu được lòng tiểu thư, thế nhưng Phương công tử không hiểu.”

Xa xa, một cái bóng cô đơn chậm rãi xoay người, khóe môi cong lên một tia cười khổ. Thì ra, hắn vĩnh viễn cũng không biết nàng cần cái gì.

Mà thôi, cuộc chơi tình ái này hắn đã thua triệt để, có lẽ ngày từ đầu, hắn đã thua rồi. Mà nếu đã thua, hà tất phải tiếp tục tính toán.

Những ngày tháng này của Bạch Mạn Điệp phải nói là phi thường phi thường thích ý, ban đêm đến Vương phủ tra xét, ban ngày đi du ngoạn khắp nơi. Trong vòng một tuần, hầu như đã dạo chơi hết mọi nơi trong kinh thành. Nhưng mà thật đáng tiếc, cho tới bây giờ nàng cũng chưa thấy qua miếu hội thật ra là cái dạng gì, trong TV ngày trước gặp qua mấy lần, nhưng tận mắt chứng kiến thì chưa có cơ hội.

Vận khí nàng không phải tốt đến như vậy, hôm nay đã có cơ hội thấy rồi. Mới sáng sớm, nàng đã gọi Đông Phương Vũ dậy, kéo hắn đi góp vui. Miếu hội phân ra nhiều hình thức, nhưng miếu hội hôm nay lấy dâng hương bái phật làm chủ. Đại bảo tự tọa tại ngoại ô thành bắc, là tự viện hoàng gia duy nhất.

Tự viện hoàng gia quy mô quả nhiên không giống tiểu tự bình thường, hương khói lượn lờ, hương hỏa thịnh vượng, điện vũ hoành tráng, rường cột trạm trổ, lương trụ dát vàng, từ ngoài điện nhìn vào đã thấy uy nghi của hoàng gia.

Bạch Mạn Điệp lôi kéo Đông Phương Vũ nhìn khách hành hương nối đuôi không dứt, nhịn không được cảm thán, “Oa oa, chiến tích của hoàng đế đại ca quả nhiên không tệ.” Hắn trị quốc cũng có chút tài năng, đáng cho nàng vì hắn phụng sự.

Đông Phương Vũ luôn không thích náo nhiệt, chẳng có chút biểu hiện gì là vui vẻ, trên khuôn mặt kia một chút biểu tình cũng không có. Nói đến chiến tích của hoàng đế, hắn phải thừa nhận, khẽ gật đầu.

Bạch Mạn Điệp liếc nhìn hắn một cái, kéo kéo cánh tay hắn làm nũng, “Đại ca, cười một cái đi mà.” Bọn họ đang hẹn hò mà, hắn tại sao cả cười một cái cũng keo kiệt chứ? Quỷ hẹp hòi.

Đông Phương Vũ khó hiểu liếc mắt nhìn nàng, “Còn gọi đại ca.” Bọn họ sớm đã ở cùng nhau, không phải đã đến lúc phải đổi xưng hô rồi.

“A?” Bạch Mạn Điệp cười hắc hắc, “Vậy chàng muốn gọi là gì? Phu quân? Lão công?”

“Lão công?” Không phải nói hắn già chứ?

“Đây là cách gọi ở quê hương ta, ý chỉ người yêu hay tướng công.” Bạch Mạn Điệp nghịch ngợm nháy nháy mắt, “Ta gọi chàng như vậy có được không? Hai chữ này chỉ có thể dùng để gọi người khác phái thân mật với mình nhất thôi nha.”

Người khác phái thân mật nhất? Miễn cưỡng chấp nhận.

“Được.” Băng sơn lần thứ hai động dung, lộ ra nét cười yếu ớt.

Bạch Mạn Điệp dựa sát vào vai hắn, “Lão công, cười một cái nữa đi, một cái nữa thôi.”

Cho tới bây giờ hắn chưa từng thân mật với Bạch Mạn Điệp như vậy ở chỗ đông người, hơi có vẻ mất tự nhiên, “Tiểu Điệp, bỏ ra.”

Bạch Mạn Điệp hừ một cái, “Gì chứ? Ta thích như vậy, chúng ta là phu thê, ai dám quản chúng ta.”

Đông Phương Vũ trượt tay xuống, nắm lấy tay nàng, “Vào xem đi.”

Bạch Mạn Điệp giận dỗi bĩu môi, “Ta xem chưa đủ, đợi lát nữa vào không được sao?”

“Lát nữa trở ra xem.”

“Này, thật bá đạo. Được rồi, ta đi xin xâm.”

Hắn suy nghĩ một lát, gật đầu, “Được.”

Khách hành hương làm thành một đoàn chen chúc từ trước cửa vào đến đại điện, hai người họ đứng trong dòng người, bị dòng người đẩy lên phía trước.

Đông Phương Vũ kéo Bạch Mạn Điệp tới cửa đại điện, “Nàng đi đi.” Hắn luôn không tin quỷ thần, càng không có hứng xin xâm, nếu không phải nàng một mực muốn tới, hắn tình nguyện ngồi ngốc ở nhà.

“Chàng không đi?” Vất vả lắm mới chen tới đây sao lại không vào, thật là đáng tiếc, phía sau không biết có bao nhiêu người muốn chen tới cửa đại điện.

Bạch Mạn Điệp mới vừa vào đại điện, Đông Phương Vũ lập tức phát hiện một hình bóng nhỏ xinh trong đám người. Chết tiệt, sao lại tới đây? Nếu để Tiểu Điệp thấy hai người họ dây dưa, nhất định sẽ hiểu lầm.

Hắn cúi đầu, tận lực tránh đi. Hắn luôn luôn không sợ trời không sợ đất, lúc nào lại cần trốn tránh như vậy? Nhập Họa kia, thật sự là khắc tinh của hắn. Có phải hắn nên góp ý với hoàng thượng, đem yêu nữ kia gả ra ngoài. Lấy trình độ hồ nháo của Nhập Họa, sớm muộn cũng có chuyện. Cho dù không thất thân cũng sẽ bị người khác hiểu lầm.

Nhập Họa cũng chuẩn bị vào đại điện, càng lúc càng tiến lại gần hắn. Đông Phương Vũ bất đắc dĩ, đành xoay người hướng hậu điện mà đi. Vì không để cho Tiểu Điệp hiểu lầm, hắn tốt nhất là trốn được cứ trốn, càng xa càng tốt.

Mọi người đều tập trung ở đại điện, hậu điện thập phần u tĩnh. Đông Phương Vũ vừa mới thở phào một hơi, chợt cảm thấy có người đang đi tới hướng này. Nghe tiếng bước chân chỉ có một người, hơn nữa không có võ công? Cước bộ mềm mại, là nữ tử, phải Tiểu Điệp không?

Hắn còn chưa quay đầu lại, chọt nghe một tiếng thét chói tai, “Lãnh ca ca.”

Đông Phương Vũ bất đắc dĩ vỗ trán, muốn một chưởng đánh chết Nhập Hoa kia.

“Lãnh ca ca.” Nhập Họa chạy tới trước mặt hắn, thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không che giấu được vui mừng.

“Lãnh ca ca, huynh cũng đến miếu hội sao? Lát nữa hộ tống ta trở về có được hay không?” Người như hắn cũng đi miếu hội, chuyện lạ nha.

Hắn bày ra khuôn mặt khó chịu, “Công vụ trong người.”

Nhập Họa mất hứng bĩu môi, “Công vụ gì còn quan trọng hơn bảo hộ bản công chúa?”

Xin lỗi, hắn không muốn làm hộ hoa sứ giả, tạm thời không có ý định hồng hạnh xuất tường.

“Công chúa, ta đã nói là mình có thê thất.” Hắn lạnh lùng nhắc lại lần nữa, chỉ mong nàng đi nhanh nhanh lên.

Nhập Họa tỏ ý không quan tâm nhún nhún vai, “Ta nói rồi, ta không ngại. Ta có thể làm thiếp, chỉ cần có thể ở bên cạnh huynh là được rồi.”

“Ta đã nói là không cần thiếp, ta chỉ muốn một mình nàng.” Lời này hắn nói đã hơn mười lần.

“Người ta thật lòng thích huynh mà.” Nhập Họa nói xong nhảy bổ vào người hắn. Đông Phương Vũ lùi lại vài bước, Nhập Họa ôm phải không khí, khổ sở ngã trên mặt đất.

Nhập Họa vươn tay, gắt giọng, “Đau lắm a, đỡ ta.”

Đông Phương Vũ diện vô biểu tình xoay mặt qua chỗ khác, xem nàng như không tồn tại.

“Lãnh ca ca.” Nhập Họa đứng lên, tựa vào người hắn làm nũng.

Đông Phương Vũ không thể nhịn được nữa đẩy nàng ra, “Cút.” Nếu Tiểu Điệp nhìn thấy là coi như xong. Lấy tính tình của nàng, rất có thể cùng hắn tuyệt giao.

Nhập Họa giận dỗi giậm chân, “Ta không đi.” Nàng mà đi, hắn mất tích nhiều ngày như vậy, vất vả lắm mới gặp lại hắn, nàng không ngốc như vậy đâu.

Đông Phương Vũ lạnh mặt nhìn nàng, điểm trụ lục đạo, sau đó nhanh chóng rời đi.

Nhập Họa khóc đến đỏ mặt, “Lãnh ca ca… người ta thích huynh mà, huynh không thể đối với người ta như vậy.”

Khi hắn trở lại trước cửa đại điện, Bạch Mạn Điệp trùng hợp từ trong điện bước ra.

Thấy nàng mặt đầy ưu sắc, tinh thần hốt hoảng, Đông Phương Vũ rất tự nhiên nắm lấy tay nàng, “Làm sao vậy?”

“Ta xin được xâm hạ hạ.” Là xâm hạ hạ mờ ám bất minh.

Đông Phương Vũ nắm chặt tay nàng, “Quỷ thần nói không đáng tin.”

“Vậy sao?” Nàng miễn cưỡng tươi cười. Bởi vì quan hệ với bà ngoại, nàng đối với quỷ thần cũng có nửa phần tin tưởng, xâm hạ hạ vừa rồi khiến nàng chịu đả kích lớn.

“Không nên để ở trong lòng.”

Bạch Mạn Điệp gật đầu, càng tựa sát vào người hắn.

Có mùi gì? Giống như hương hoa lài? Trên người Đông Phương Vũ sao lại có hương hoa lài? Ban nãy không có, tại sao vừa bước ra lại có? Không phải chạm vào nữa nhân nào chứ?

Quên đi, chắc là nàng đa nghi. Nam nhân cứng nhắc như hắn, không có khả năng ngoại tình. Có thể do quá đông người, hắn chạm phải y phục của cô nương nào đó, nên nhiễm mùi hương này.

Không hiểu tại sao, nhớ đến chữ trên quẻ xâm kia, nàng mơ hồ cảm thấy bất an.