Bạch y, máu đào, ánh lửa, xinh đẹp vô cùng.

Bạch Mạn Điệp vẫn mở to hai mắt, khóe môi co quắp lại, trơ mắt nhìn hắn nôn ra máu, ngã trên mặt đất, nhìn hắn cố gắng cử động thân thể, đối mặt với Đỗ Thanh Sương.

Đỗ Thanh Sương ban đầu chỉ định hù dọa hắn, không ngờ Phương thực sự cam tâm vì Bạch Mạn Điệp mà phế bỏ một thân võ công cao cường. Mặt nàng biến sắc, không dám tin đây là sự thật, “Vì ả, ngươi cư nhiên… cam tâm…”

Phương Chấn Hiên ho khan một tiếng, lau đi vết máu trên khóe môi, “Ta đã phế toàn bộ nội lực rồi, ngươi có thể thả nàng đi.”

Bạch Mạn Điệp ngơ ngác nhìn hắn, biểu tình giống như tượng gỗ, nước mắt cứ lăn dài không dứt. Phương Chấn Hiên thê lương cười, vậy là được rồi, hắn đã có được nước mắt của nàng.

Đỗ Thanh Sương thất thần, ngơ ngẩn hỏi, “Ngươi có hận ta không?” (TN: PCH không hận cô, nhưng fan của PCH chắc chắn giết chết cô. Tự mình cầu phúc đi!)

Phương Chấn Hiên trả lời, “Nếu như ngươi tổn thương nàng, ta sẽ giết chết ngươi.”

Đỗ Thanh Sương diện vô biểu tình, “Vì ả, ngươi cái gì cũng có thể làm, ta cuối cùng cũng không so được với ả.”

Phương Chấn Hiên ôm ngực, lại phun ra một ngụm máu, “Ta nói rồi, ngươi vĩnh viễn không thể so sánh với nàng.”

Bạch Mạn Điệp toàn thân run rẩy, nàng chậm rãi quay đầu nhìn Đỗ Thanh Sương, lãnh tĩnh nói, “Đỗ Thanh Sương, ta muốn mạng cả nhà ngươi.”

Đỗ Thanh Sương cười nhạt, “Nết ta giết các ngươi thì ai biết ta làm?”

Bạch Mạn Điệp không khóc, chỉ lãnh tĩnh đáp, “Ngươi đúng là đồ điên.”

Phương Chấn Hiên đỡ lấy cây cột, khó khăn lắm mới đứng dậy được, “Đỗ Thanh Sương, không được làm hại nàng, ngươi muốn đối với ta thế nào cũng được.”

Đỗ Thanh Sương nhìn hắn, đột nhiên cười rộ lên, cười càng lúc càng lớn, càng thêm điên dại, giống như dạ quỷ trong đêm đen.

Đỗ Thanh Sương túm lấy tóc Bạch Mạn Điệp, cười tàn nhẫn, “Ngươi không muốn ta làm hại ả, ta càng muốn làm.”

Bạch Mạn Điệp thản nhiên nhìn Đỗ Thanh Sương, trên mặt không có một chút biểu tình.

“Giết đi, ngươi cứ giết ta, không được tổn thương Phương đại ca, ngươi yêu hắn, không nên làm hại hắn.”

“Không được, người ngươi hận chính là ta, không phải nàng.”

Ngay trong tình thế nguy cấp, hai người bọn họ vẫn che chở cho nhau, khiến Đỗ Thanh Sương càng thêm phẫn nộ, trong đôi mắt hiện lên một mạt hàn quang, chậm rãi đưa tay lên cổ Bạch Mạn Điệp, nheo mắt lại, từ từ gia tăng lực đạo.

Phương Chấn Hiên rất muốn xông tới, nhưng lại sợ kinh động đến Đỗ Thanh Sương, “Đỗ Thanh Sương, thả nàng ra.”

Đỗ Thanh Sương cười lạnh, “Đừng gấp, ngươi sẽ nhanh chóng gặp lại ả thôi.”

Bạch Mạn Điệp hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Thanh Sương, “Đỗ Thanh Sương, sẽ có ngày ngươi gặp báo ứng.”

Đỗ Thanh Sương phóng ra một âm thanh ôn nhu, trào phúng nói, “Ta biết, ngươi giết nhiều người như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng gặp báo ứng.”

Bạch Mạn Điệp nhất thời nghẹn lời.

Đỗ Thanh Sương cười càng thêm hung ác, Bạch Mạn Điệp nhịn không được, dùng sức đá một cước, Đỗ Thanh Sương căn bản không ngờ Bạch Mạn Điệp lại sử dụng phương pháp vô lại như vậy, chân rất đau, nhịn không được phải buông bàn tay đang ở trên cổ Bạch Mạn Điệp. Vừa buông tay ra, một mảnh lá cây đã bay tới, ở trên mặt Đỗ Thanh Sương sượt qua một cái. Trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết bây giờ lại xuất hiện một đường rất sâu.

Ai nấy còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một cái bóng đen lóe lên, nhanh chóng điểm lục đạo của Đỗ Thanh Sương.

Hắc y kia không để ý gì đến Đỗ Thanh Sương, thân ảnh quỳ xuống trước mặt Bạch Mạn Điệp, “Ám Dạ cứu giá chậm trễ, công chúa thứ tội.” Ám Dạ? Là tả hộ pháp của Đoạn đại ca?

“Đứng lên.” Bạch Mạn Điệp trong thanh âm không giấu được vui mừng, “Đại ca đâu?”

“Hồi công chúa, vương đã quay về Minh cung rồi.”

“Ám Dạ đại ca, đến xem thương thế của Phương đại ca thế nào.” Đã đến nước này, đừng nhiều lời vô ích.

Phương Chấn Hiên mắt thấy có người đến cứu Bạch Mạn Điệp, thở dài một hơi, nhìn Ám Dạ nói, “Bảo vệ tốt cho nàng.” Vừa nói xong, lập tức ngã trên mặt đất bất tỉnh.

Ám Dạ lập tức lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Phương Chấn Hiên, đồng thời phong tỏa lục đạo.

Đỗ Thanh Sương híp mắt, không biết chết sống hỏi, “Ngươi là người của Minh cung?”

Bạch Mạn Điệp ưỡn ngực, “Bản công chúa là muội muội của Minh Vương, Minh cung tiểu công chúa, thế nào?”

“Chẳng sao cả.” Đỗ Thanh Sương ngoài miệng làm ra ương ngạnh, nhưng trong lòng lại sợ hãi vô cùng, nàng không chỉ chọc tới Vô Ảnh La Sát, còn chọc tới toàn bộ Minh cung, lấy sự tàn nhẫn của Minh cung…

Ám Dạ cởi dây trói trên người Bạch Mạn Điệp, đồng thời giải huyệt đạo, “Công chúa, tính sao với ả?”

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Trên mặt ả vạch hai mươi vết đao, phế toàn bộ võ công. Được rồi, chặt đứt tay chân, cho ả ở đây chờ chết.” Bạch Mạn Điệp luôn không phải người tàn nhẫn, có điều cũng không dễ bị người ta ăn hiếp. Nếu như có người tàn nhẫn với nàng, nàng sẽ trả lại gấp bội.

Bạch Mạn Điệp lợi bổ thêm một câu, “Cởi sạch y phục ra.” Muốn cùng Bạch Mạn Điệp so xem ai tàn nhẫn hơn? Đỗ Thanh Sương còn kém xa lắm.

Ám Dạ đầu đổ mồ hôi lạnh, vị tiểu công chúa này quả nhiên tàn nhẫn, thảo nào có thể giao hảo được với vương, căn bản là cùng một hạng người.

Đến mức kẻ luôn cố gắng trấn tĩnh như Đỗ Thanh Sương cũng bị phương thức trả thù của nàng hù sợ, mặt xám như tro, “Ngươi không có nhân tính.”

“Đúng, ta không có nhân tính. Ngươi không phải sớm biết rồi sao? Lần trước ngươi câu dẫn lão công ta, muốn chen vào ly gián quan hệ giữa chúng ta, ta đã tha cho ngươi một lần rồi. Thế nhưng như vậy, ngươi lại được nước làm tới, chúng ta đem thù cũ nợ mới ra tính hết một lượt. Ngươi là võ lâm đệ nhất mỹ nhân thì sao? Ta muốn phá hủy ngươi.” Bạch Mạn Điệp khinh rẻ nhìn Đỗ Thanh Sương, “Ngươi đừng quên, Phương đại ca cũng là võ lâm đệ nhị mỹ nam, ngươi lại đi hủy dung mạo hắn. hắn là một trong thập đại cao thủ, ngươi lại muốn hắn phế bỏ võ công, Bất luận tính toán thế nào, đều là ngươi có lợi. Ngươi có tin là ta hủy dung mạo ngươi, cởi sạch y phục của ngươi đem ngươi bỏ trên đường lớn. Có lẽ còn tìm một trăm tên khất cái tới cưỡng bức ngươi. Ngươi có tin ta tìm hai vị muội muội tới đối phó ngươi? Hai muội muội ta chiêu người khác còn hơn cả ta.”

Đỗ Thanh Sương bị lời nàng nói sợ đến ngẩn người.

Ban đầu vốn định hành hạ Bạch Mạn Điệp cùng Phương Chấn Hiên, sau đó giết chết rồi tự sát, ai ngờ là giữa đường lại nhảy ra một hộ vệ. Nàng không những không thể báo thù, hơn nữa còn có thể liên lụy toàn gia. Vô Ảnh La Sát cùng Minh cung đều rất tàn nhẫn, trên giang hồ ai ai cũng biết.

“Ám Dạ, động thủ.” Bạch Mạn Điệp lạnh lùng hạ lệnh, ngồi xổm xuống xem xét thương thế trên người Phương Chấn Hiên.

Phương Chấn Hiên đột nhiên cử động, mở mắt nhìn, “Công chúa, để Đỗ Thanh Sương đi.” Hắn gọi nàng là công chúa, tức là muốn cầu xin nàng. Đỗ Thanh Sương chỉ là yêu quá hóa cuồng, mới không từ thủ đoạn. Hắn yêu Bạch Mạn Điệp, biết yêu một người nhưng không được đáp lại sẽ thống khổ thế nào. Hơn nữa hắn cũng có chút quá đáng, nói lời tổn thương Đỗ Thanh Sương.

Bạch Mạn Điệp ngăn cản Ám Dạ vẫn còn đang do dự, “Ám Dạ, dừng tay.”

Bạch Mạn Điệp tỉ mỉ bắt mạch giùm Phương Chấn Hiên, phát hiện nội lực hắn tuy rằng mất hết, nhưng không hoàn toàn tiêu biến, vẫn còn cứu chữa được. Nàng lấy trên người ra mấy viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan còn sót lại nhét vào miệng hắn, “Phương đại ca, ngươi không sao hết.” Nói xong, nước mắt lại chảy ra, rơi trên mặt hắn.

Phương Chấn Hiên cười yếu ớt, đưa tay muốn lau đi nước mắt trên mặt nàng, tay vừa muốn đưa lên lại tiếp tục rơi vào hôn mê.

Bạch Mạn Điệp không hứa với Phương Chấn Hiên là buông tha cho Đỗ Thanh Sương, lạnh lùng nói, “Phế võ công ả, để ả không còn khả năng tác quai tác quái.” Nữ nhân này luôn ỷ vào võ công đi khi dễ người khác, không phế võ công đi thì thật không còn thiên lý.

“Không được.” Đỗ Thanh Sương kích động thét lên.

Thế nhưng âm thanh kích động kia không chiếm được một tia đồng tình của Bạch Mạn Điệp, nàng nhàn nhạt nói một câu, “Võ công ngươi không phải còn chưa bằng một nửa Phương đại ca? Lúc ngươi bắt hắn tự phế võ công sao lại không nghĩ cho hắn.”

Vết thương trên mặt hắn rất sâu, e rằng sẽ để lại những vết sẹo rất xấu xí. Lục phủ ngũ tạng đều bị thương, mất đi nội lực. Ám Dạ vừa kịp lúc phong tỏa lục đạo, lại có Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan của Bạch Mạn Điệp, có thể giữ lại được ba phần công lực.

Vết thương trên người Phương Chấn Hiên tất cả đều do Bạch Mạn Điệp xử lý, bao gồm cả vết thương trên mặt. Không hiểu vì sao, Bạch Mạn Điệp chỉ cần bắt mạch cho hắn, đã biết nên dùng thuốc gì, nên thế nào hóa giải. Thấy vết thương trên mặt hắn, biết nên thế nào xử lý, nên dùng thuốc gì. Dường như nàng trời sinh đã là một y giả, tất cả đều tiến hành rất thuận lời.

Tuy rằng nàng không phải chuyên môn dùng y thuật, Thủy Phù Dung cũng dạy nàng một ít. Là đại sư tỷ của Độc Nương Tử, y thuật đương nhiên không tệ.

Phương Chấn Hiên vì nàng mà ra nông nổi này, nàng vĩnh vĩnh không sao trả hết. Vì nàng, hắn bỏ qua kiêu ngạo. Nàng để tay lên ngực tự hỏi, nếu có ai đem Phương Chấn Hiên ra uy hiếp nàng, muốn nàng tự phế võ công, tự hủy dung mạo, nàng có làm được không? A, tám chín phần là làm không được rồi. Nàng không làm được, nhưng Phương Chấn Hiên lại không màng tất cả vì nàng. Cho dù đem tính mạng ra đền cũng không trả hết nợ.

Ngồi ở trước giường, nhìn Phương Chấn Hiên bị băng bó thành “phi hành gia”, nước mắt của nàng, từng giọt, từng giọt rơi xuống. Bởi vì sợ đánh thức hắn, nàng không dám khóc thành tiếng.

Đều nói hành sự tại nhân, tất cả đều có thể giải quyết được Thủy Tịch Linh y thuật siêu quần, có thể trị khỏi vết thương trên mặt hắn hay không? Có giúp hắn khôi phục võ công được hay không?

Nghe nói linh đan diệu dược, tuyệt thế võ công, đều được cất giấu dưới vách núi, nàng có nên suy nghĩ chuyện nhảy vực hay không? Không chừng may mắn gặp được một thế ngoại cao nhân thu nàng làm đồ đệ, nàng có thể danh chính ngôn thuận đem bảo bối tặng cho Phương Chấn Hiên. Nhưng nhảy vực hệ số nguy hiểm rất cao a, nàng lập tức bỏ qua phương pháp không chút thực tế này.

Trải qua đánh giá tỉ mỉ, nàng quyết định đưa Phương Chấn Hiên về nhà. Ở đây cách Vạn Kiếm sơn trang không xa, trước tiên cứ đem Phương Chấn Hiên về nhà trước, sao đó để Thủy Tịch Linh giúp hắn trị thương, thuận tiện tìm dược liệu trân quý có thể gia nàng công lực. Vết thương có lẽ là không hoàn toàn biến mất, nhưng có thể khôi phục được võ công, chí ít cũng giảm bớt thương tổn cho hắn.

Phương Chấn Hiên thật sự thay đổi rồi, hắn lại bỏ qua cho Đỗ Thanh Sương, cũng đã nói lên hắn thật sự thay đổi. Trong lòng nàng hiểu rất rõ, tất cả những điều này đều là vì nàng a. Nàng ghét hắn ích kỷ, tự đại, hắn vì nàng mà thay đổi, thế nhưng… Nàng vẫn không thể yêu hắn a. Ai, có thể, ngay từ ngày đầu gặp nhau, hai người đã định trước là dây dưa không rõ.

Phương Chấn Hiên là một người tâm cao khí ngạo, nếu như hắn bị phế võ công, bị hủy dung mạo, nhất định sống không bằng chết. Mà hết thảy những điều này, đều vì nàng mà ra a. Nàng vô phương ích kỷ như vậy, buông tay bỏ mặc hắn. Nếu hắn tỉnh lại, chỉ có một phương pháp, nhưng phương pháp kia…

Tay nàng chậm rãi xoa lên lớp băng vải, cả trong hơi thở vẫn còn run. Nàng chậm rãi hé môi, run run nói, “Phương đại ca, ngươi đối với ta như vậy, ta làm sao báo đáp ngươi đây? Ta thiếu nợ ngươi, e rằng vĩnh viễn cũng trả nổi. Ngươi nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, bằng không ta sẽ áy náy cả đời.”

“Phương đại ca, tại sao ngươi lại làm vậy chứ? Ngươi khiến ta…phương pháp duy nhất có thể báo đáp ngươi, đại khái chính là… cả đời ở bên cạnh người. Thế nhưng ta không yêu ngươi, vô phương ở lại bên cạnh ngươi a.”

“Ngươi phải nhanh chóng tỉnh dậy, đừng làm ta lo lắng nữa được không?”

Bạch Mạn Điệp ở bên giường lẩm bẩm, ánh mắt thất thần.

Hắn khiến nàng rất khó xử, rốt cuộc nàng phải làm gì mới có thể báo đáp ân tình của hắn đây?

“Công chúa.” Âm thanh trầm thấp của Ám Dạ từ bên ngoài vang lên.

Bạch Mạn Điệp mở cửa, cố gắng nói khẽ, sợ rằng đánh thức Phương Chấn Hiên. “Chuyện gì.”

“Công chúa cùng ta nói chuyện một lát được chứ?”

Bạch Mạn Điệp mỉm cười, “Đừng khách khí như vậy, gọi Tiểu Điệp là được rồi.” Nàng mặc dù đang cười, nhưng không che giấu được vẻ ưu sầu trên mặt.

“Thuộc hạ không dám.”

Bạch Mạn Điệp nhìn thoáng vào bên trong, Phương Chấn Hiên vẫn đang ngủ say như cũ. Nàng lặng lẽ khép cửa lại, cùng Ám Dạ đi vào trong viện.

Nàng thật sự không ngờ, khi nàng vừa đi khỏi, Phương Chấn Hiên đang “ngủ say” đột nhiên tỉnh lại, mê mang nhìn bóng lưng tiêu thất của nàng.

“Thuộc hạ phụng mệnh của vương thỉnh công chúa di giá đến Minh cung.” Đây mới là mục đích thật sự của Ám Dạ.

“Tại sao? Lẽ nào tìm được Quỷ Y rồi?”

“Quỷ Y hành tung bất định, tính tình cổ quái, vài lần tìm được cũng để hắn chạy thoát. Vương thỉnh công chúa trở lại Minh cung, tổng quản Công Tôn tiên sinh am hiểu y thuật, hi vọng Công Tôn tiên sinh có thể giúp được công chúa.” Đúng là gặp quỷ rồi, vương tại sao lại tốt với nha đầu kia như vậy? Bắt tả hộ pháp hắn tự mình tới thỉnh nha đầu này, còn để Công Tôn tiên sinh xem bệnh giúp.

“Ta…” Bạch Mạn Điệp trầm ngâm, “Ta tạm thời không bỏ đi được, Phương đại ca vì ta biến thành như vậy, ta thực sự không thể đi.”

“Cống chúa…”

Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ, “Ám Dạ đại ca, ta thực sự không đi được.” Nàng còn có việc cần làm, sao cứ khăng khăng một mực muốn nàng tới Minh đảo?

Bạch Mạn Điệp nói tiếp, “Sao ngươi biết ta là muội muội của Đoạn đại ca.”

“Thuộc hạ từng xem qua bức họa của công chúa.”

“Ắc… Ai vẽ? Vẽ làm gì?”

“Công chúa quanh năm đi lại trên giang hồ, cũng có chỗ cần vương hỗ trợ, vương vẽ bức họa của công chúa để người Minh cung đều biết.” Vương thực sự điên rồi, lần đầu tiên để tâm đến một nữ nhân như vậy. Hắn làm sao biết, Đoạn Tiêu đối tốt với Bạch Mạn Điệp là có nguyên nhân khác (muốn biết nguyên nhân gì? Thỉnh xem Sủng nô.)

“Ắc…” Đoạn đại ca có phải đã quá tốt rồi không, sẽ không có cái gì chứ? Một Phương Chấn Hiên, một Đông Phương Vũ cũng đã đủ khiến nàng đau đầu, nếu thêm một Đoạn Tiêu, nàng thực sự muốn chết.

“Ngươi là trùng hợp đi ngang qua cứu ta hay là…” Tại sao không sớm xuất hiện, nếu hắn xuất hiện sớm một chút, Phương Chấn Hiên sẽ không biến thành cái dạng này.

“Thuộc hạ vốn định đến Thương Mang sơn tìm công chúa, vô tình phát hiện công chúa bị bắt đi.”

“À.”

“Công chúa.” Ám Dạ nhìn Bạch Mạn Điệp, “Thuộc hạ có một câu, không biết có nên nói hay không.”

“Nói đi.” Đừng có ấp a ấp úng, nàng chịu không nổi a.

“Phương Chấn Hiên đối với công chúa là chân tình thế gian hiếm gặp, công chúa định làm thế nào?” Khí phách của Phương Chấn Hiên thực sự khiến Ám Dạ cảm động, truyền thuyết nói Vô Ảnh La Sát thích một nam nhân khác, hắn nhịn không được muốn khuyên bảo Bạch Mạn Điệp. Nam nhân tốt như vậy, buông tay chính là ngu ngốc.

Bạch Mạn Điệp trầm mặc một hồi lâu, nàng chậm rãi ngẩng đầu.

“Ám Dạ, ngươi nói thật với ta, nếu ngươi bị hủy dung mạo, bị phế võ công, ngươi sẽ thế nào?” Ám Dạ cũng diện mạo cũng dễ nhìn, chỉ là thua xa Phương Chấn Hiên.

“Thuộc hạ không quan tâm dung mạo, thế nhưng rất quan tâm võ công, nếu mất đi võ công, thuộc hạ chắc chắn không vượt qua nổi.” Ám Dạ thật sâu liếc nhìn nàng, “Phương Chấn Hiên là võ lâm đệ nhị mỹ nam, hắn quan tâm dung mạo.” Vừa bị hủy dung mạo, vừa bị phế võ công, e rằng hắn khó mà gượng dậy.

“Thế nào mới khiến hắn không lưu tâm chuyện này?” Đều là nam nhân, hẳn là hiểu được tâm tình của hắn chứ.

“Thứ lỗi thuộc hạ nói thẳng, nếu công chúa vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, hắn có thể đứng lên.”

Kỳ thực nàng cũng từng nghĩ như vậy, thế nhưng nàng vô phương miễn cưỡng bản thân tiếp nhận một nam nhân mình không hề có tình cảm. Vĩnh viễn ở bên cạnh hắn? Vĩnh viễn, xa xôi quá a.

Ám Dạ đem ra một bình ngọc trắng hai tay dâng lên, “Công chúa, đây là Định Thần hoàn do Công Tôn tiên sinh đặc chế. Nếu công chúa tạm thời không thể quay về Minh cung, thỉnh công chúa mỗi đêm mười lăm uống một viên.” Hắn là thuộc hạ, chuyện tình cảm của tiểu công chúa, hắn không quản được.

Bạch Mạn Điệp bật cười, “Quen biết Đoạn đại ca thực sự là may mắn lớn nhất đời ta.”

Ám Dạ hai mắt trợn tròn: Vốn là vậy mà, lão nhân gia người lần đầu tiên đối xử tốt với nữ nhân. Lãng phí vô số dược liệu trân quý của Minh cung mới luyện ra được cái bình nhỏ này, thật không biết tiểu công chúa này vận khí sao lại quá tốt.

Ai biết vương uống lộn thuốc gì? Sao lại chu đáo với nữ nhân này như vậy?

“Thuốc này sau khi dùng có thể mê man mười hai canh giờ, có thể không chế được công chúa khỏi phát cuồng. Nhưng không thể trị tận gốc, thỉnh công chúa nhanh chóng theo thuộc hạ về Minh cung.” Trời ạ, tiếp một nữ nhân khó như vậy sao. Sớm biết như vậy đã để Ảnh Tử đi rồi, dù sao Ảnh Tử cũng thích đi làm nhiệm vụ.

“Ám Dạ đại ca, quay về nói với Đoạn đại ca, ba tháng trở lại tìm ta, được hay không?” Nàng còn rát nhiều chuyện phải xử lý, có trời mới biết ba tháng có đủ hay không. Nàng thực sự vĩ đại a, vì người khác, tạm thời hi sinh bản thân mình.

“Công chúa, công chúa một mình không sao chứ?” Thực sự là gặp quỷ rồi, đường đường là một trong võ lâm thập đại cao thủ, cư nhiên bị một nữ nhân võ công tầm thường bắt cóc, xem chừng đầu óc nàng thực sự có bệnh.

“Được.” Chỉ cần ba ngày là có thể đến Vạn Kiếm sơn trang, ở lại địa bàn của Phương gia sẽ không sao hết.

“Công chúa, thuộc hạ hẳn nên quay về Minh cung phục mệnh.”

Bạch Mạn Điệp gật đầu, “Ừ, ngươi đi đi, giúp ta hỏi thăm Đoạn đại ca.”