Lục Tất Hành: “…”

Lũ ranh con, hiệu trưởng đã biết rồi!

Ngay sau đó, khóa mã hóa an toàn của phòng chứa cơ giáp liền bị tấn công, Lục Tất Hành nhìn xuyên qua thiên nhãn mới sinh ra, phát hiện phương thức tấn công khóa mã hóa gặp phải rất quen mắt – là tài liệu mở rộng đọc ngoại khóa cậu vừa phát tuần trước!

White vểnh đuôi khoe khoang: “Đọc suốt ba đêm mới hiểu, hiệu trưởng nên phát học bổng cho tao.”

… Song hiệu trưởng chỉ muốn cho gã một bạt tai.

Một mặt, hiệu trưởng Lục hơi được an ủi trái tim già, bởi vì mặc dù nói tróc hết hai lớp da, nhưng cuối cùng đã nhét một tẹo hữu dụng vào cái đầu gỗ mục, mặt khác cậu lại hết sức bực tức, bởi vì lũ quỷ con chẳng dễ gì chịu học một chút, mà học xong liền dùng đối phó hiệu trưởng!

Phương tiện giao thông đương đại, đại thể có thể chia làm hai loại vũ trụ và phi vũ trụ.

Phương tiện giao thông phi vũ trụ chính là chạy trong tầng khí quyển, chủng loại tương đối đa dạng, bao gồm xe dân dụng bình thường chạy trên mặt đất, xe cơ giáp quân dụng, mô tô phân khối lớn tầng trời thấp, xe chạy trên ray cao tốc, máy bay trên không, thiết bị bay đặc biệt vân vân.

Mà phương tiện giao thông vũ trụ thì bình thường chỉ chia hai loại – tàu vũ trụ và cơ giáp.

Tàu vũ trụ có thể quân dụng, cũng có thể dân dụng, là một cách gọi chung, phạm vi khá rộng.

Nhưng cơ giáp thì khác.

Theo pháp luật liên minh quy định, cơ giáp chỉ sử dụng làm thiết bị quân dụng, từ tiểu cơ giáp đơn giản một người có thể cất trong tòa nhà thí nghiệm, đến cơ giáp cỡ lớn siêu thời không có thể che lấp bầu trời, trên tất cả cơ giáp đều có hai bộ hệ thống, một bộ hệ thống động lực chuẩn bị sẵn để bay, một bộ hệ thống quân dụng, bao gồm chỗ nối các loại vũ khí tính sát thương quy mô lớn và hệ thống phòng ngự, cơ giáp tuyệt đối cấm tư nhân sở hữu – ngoại trừ ở Thiên Hà Số 8 chẳng ai quản lý.

Cơ giáp thô sơ hơn cũng là hung khí, tuyệt đối không phải là đồ chơi của đám vị thành niên hiểu biết lơ mơ.

Bản thân Lục Tất Hành tuy rằng không đáng tin cậy lắm, nhưng dù lớn dù nhỏ cũng là một người làm gương, không dám mặc cho đám học sinh phá phách lung tung, cậu khẩn cấp bỏ dở thực nghiệm, chip không kịp tháo, nhanh nhẹn giật dụng cụ kiểm tra đo đạc trên người xuống, giật đứt ba dây một bộ cảm biến, tiếng cảnh báo phản đối của thiết bị vang lên inh ỏi, mùi khét thoang thoảng từ từ bốc ra.

Lục Tất Hành đau lòng chỉ hận không thể lấy thân mình thay thế, nhưng tên lỏi con White kia hiển nhiên là dày công, chẳng những đọc hiểu rõ tài liệu mở rộng, còn tiến hành cải tiến, thấy khóa mật mã của phòng chứa sắp bung, Lục Tất Hành mặc kệ luôn phòng thí nghiệm rối tung, vội vã mặc thêm quần áo muốn chạy ra ngoài.

Khóa cửa phòng thí nghiệm là hệ thống vân tay và tròng đen cũ rích, để tiết kiệm tiền, hiệu trưởng Lục không lắp khóa gien, cậu vốn đã không quen quái lực thình lình đến này, trong lúc nóng ruột, đại lực kim cương chỉ trực tiếp chọc thủng luôn máy quét vân tay.

Khóa cửa gặp tai bay vạ gió, tưởng là giặc ngoài xâm lấn, không quét tròng đen nữa, khóa cũng không mở, rú lên inh ỏi ngay tại chỗ, đồng thời tự động cắt tất cả mạng và tín hiệu trong phòng thí nghiệm, đóng cửa chống trộm khẩn cấp – cửa chống trộm khẩn cấp dày hơn ba mét, dùng vật liệu đặc biệt, có thể chịu ba lượt pháo ion cỡ trung.

Trong vũ trụ chắc chắn có lực lượng thần bí nào đó quản “xúi quẩy”, còn hất một bãi cứt chó vô hình lên đầu Lục Tất Hành.

Hiệu trưởng Lục bị nhốt trong phòng thí nghiệm của chính mình, nhìn nhau với cửa chống trộm khẩn cấp, tức muốn bốc khói.

Trong phòng chứa cơ giáp có thiếu nam thiếu nữ mỗi loại hai người, lúc này tám đôi mắt đang dán vào khóa mã hóa tan tác ngàn dặm –

Cầm đầu là White, gã cảm thấy mình ở phương diện cơ giáp trình độ có hạn, bèn mời thêm hai trợ thủ, Bạc Hà và bạn cùng phòng Hoàng Tĩnh Xu, hai cô bé vốn không muốn nhập bọn với gã, là White bỏ tiền ra thuê.

Đi cùng còn có một nam sinh, chính là vị trên lễ khai giảng chiếm chỗ ngồi của người khác còn gây ra một vụ ẩu đả, tên là Vitas. Gã thanh niên này “khốc soái cuồng bá duệ”, cả học viện Tinh Hải ngoại trừ hiệu trưởng, không ai không muốn đánh gã, gã bình quân mỗi ngày phải đánh tám trận với các học sinh quen lẫn không quen, cho nên có biệt danh là “Gà Chọi”. Gà Chọi huynh khả năng gia đình cũng chẳng làm ăn lương thiện gì, khoe từng sờ vào cơ giáp thật một lần, vốn là đến vì khoa “điều khiển cơ giáp”.

Bốn người phân công rõ ràng, White phụ trách cạy khóa, Bạc Hà và Hoàng Tĩnh Xu hai người làm bảo trì thiết bị chia nhau phụ trách hệ thống bay và hệ thống phòng ngự võ trang, Gà Chọi phụ trách lái cơ giáp.

“Tách” một tiếng, khóa mật mã hoàn toàn mất hiệu lực, cửa phòng chứa chậm rãi mở ra hai bên, White nhảy cẫng lên, một tay giơ cao qua đầu, đáng tiếc ba người hợp tác đều không thân thiện, tất cả đều nhìn gã với khuôn mặt không biểu cảm, White đành phải tự đập tay với mình, tiện thể làm nửa bài thể dục theo đài tại chỗ.

Hoàng Tĩnh Xu cảm khái một tiếng: “Thật muốn lái cái này, bọn mày chán sống rồi à?”

Tuy chỉ là cơ giáp đơn sản phẩm của tổ chức tà giáo xa tít mù tắp, cũng cao cả chục mét, do sử dụng để dạy học, một vòng rãnh vũ khí xung quanh đều trống không, dẫu vậy nhìn nó đã rất đáng sợ.

Gà Chọi tuyên bố mình từng sờ vào cơ giáp thật, thật ra là bốc phét thôi. Gã hồi nhỏ chỉ chơi mô hình phỏng chân một lần, so với đồ thật thì thứ ấy hoàn toàn chính là một cái xe điện đụng, lúc này Gà Chọi lặng lẽ nuốt nước bọt, hoài nghi mình đã nổ quá.

Hiệu trưởng Lục bị nhốt trong phòng thí nghiệm có suông một đôi thiên lý nhãn thấu thị, trơ mắt nhìn chúng mò vào phòng chứa cơ giáp, không hề có biện pháp gì – chip sinh vật trên người cậu dù sao cũng thô sơ, thao tác rất có hạn, chỉ có hai công năng là “ngụy trang” và “ẩn hình”, hoàn toàn là chuyên dùng để bắt cóc trẻ em, không có mục chọn tự định nghĩa khác!

Lục Tất Hành điện thoại không gọi được, mạng nối không được, đập cửa cũng không ai nghe thấy, mồ hôi lạnh túa ra.

Lúc này, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy một thiết bị tăng biên độ sóng âm trong phòng thí nghiệm.

Bốn thanh thiếu niên không biết nặng nhẹ đứng ở phía dưới cơ giáp khổng lồ, đều sợ hãi, nhưng so với cơ giáp, Bạc Hà nghèo phát điên rồi rõ ràng càng sợ White không trả tiền hơn, vì thế dẫn đầu dốc hết dũng khí nói: “Tụi mày đi đi.”

Gà Chọi nhìn cô nhóc một cái, thanh niên tràn trề năng lượng là không chịu nhận sợ trước mặt khác phái.

Tính đến bây giờ, Lục Tất Hành ngoại trừ giảng tri thức cơ sở của cơ giáp, thì chỉ dẫn học sinh đến xem một lần, biểu diễn một lần cách mở cửa cabin. Gà Chọi định thần lại, ra vẻ bình tĩnh đi lên phía trước, nhớ lại các bước xem trên sách, mở cửa cơ giáp.

Theo chúng đi vào cơ giáp, mạng tinh thần trong cơ giáp bị kích hoạt “Ù” một tiếng, mạng tinh thần như sôi trào sáng lên, xanh mét, cực kỳ hãi người, Gà Chọi hoài nghi từ đầu gối trở xuống đã không phải là của mình, nhất thời không sao nhớ nổi chỉ lệnh kết nối.

Đương khi gã và mạng tinh thần thô lố mắt nhìn nhau, hiệu trưởng Lục dùng thiết bị khuếch đại tăng tiếng của mình, theo đường ống dẫn nước trên tòa nhà thí nghiệm truyền đến phòng chứa cơ giáp, quát lạc cả giọng: “Ai cho các em đụng vào cơ giáp, xuống ngay cho tôi!”

Gà Chọi bị hiệu trưởng Lục quát sợ quá nhớ ngay ra chỉ lệnh nối mạng, vô thức nhập vào, ba đứa kia không kịp phản ứng, cửa buồng lái cơ giáp đã ầm ầm đóng lại, ngàn vạn đường mạng tinh thần cùng ùa tới Gà Chọi, tiếng ồn trong cabin cơ giáp đột nhiên tăng lên.

White ôm đầu: “Sắp… sắp nổ à?!”

Hoàng Tĩnh Xu: “Mau thoát ra, bà mẹ nó tụi mày gây họa rồi!”

Gà Chọi không nói nên lời – người chưa trải qua huấn luyện là không thể tùy tiện lên cơ giáp, xung kích khi lần đầu nối mạng tinh thần đủ để chấn động não, Gà Chọi đã trợn trắng đôi mắt gà chọi.

Bạc Hà đẩy bạn ra: “Có thao tác tay, tránh ra hết, để tao ngắt chương trình.”

Cô khá có phong độ đại tướng, bình tĩnh như thường, đấm nát van an toàn khẩn cấp… Sau đó cô nghệt mặt ra nhìn phím điều khiển trong van an toàn hơn một nửa không biết dùng làm gì.

Nhưng thiếu nữ Bạc Hà gà mờ to gan lớn mật, chỉ nghệt ra một giây, liền quyết định chữa ngựa chết như ngựa sống, đoán mò mà ra tay.

Lục Tất Hành suýt nữa lên huyết áp ngay tại chỗ: “Đừng bấm lung tung!”

Nhưng đã chậm.

Tiếng ồn “ù ù” trong cơ giáp trầm xuống, mấy thiếu niên còn chưa kịp thở phào thì cơ giáp đã di chuyển.

Chỉ nghe một tiếng vang lớn, sàn nhà phòng chứa tách làm đôi, lộ ra một đường ray sâu thẳm, cơ giáp từ từ co hai cánh lại, trượt xuống theo ray… Không hề chùn bước trượt đến đài phóng.

Mấy học sinh nhìn nhau vài giây, sau đó, ông cụ non, cao ngạo lạnh lùng, chỉ sợ thiên hạ không loạn, tập thể bị đánh về nguyên hình con nít quỷ, nhất tề há miệng thét lên.

Tiếng thét không thể ngăn cản cơ giáp, nó vô tình rơi vào chính giữa đài phóng, sóng năng lượng khổng lồ ầm ầm tản ra…

Lên trời rồi.

Lục Tất Hành thật sự không dám tin, bốn tên oắt con này lại bắn như pháo toản thiên hầu ngay trước mặt cậu, phẫn nộ: “Lũ khốn nạn, thầy nhất định phải đuổi chúng mày!”

Cậu đá cửa chống trộm khẩn cấp lõm vào một dấu chân, Lục Tất Hành đo sơ qua chiều sâu dấu chân, cảm thấy nếu mình đá tiếp theo chỗ này chắc ba ngày mới vượt ngục được, chẳng thà ngóng trông Trạm Lư đến thả mình ra còn hơn.

Nổi giận không phải là cách, Lục Tất Hành nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu đi vòng vòng trong phòng thí nghiệm đóng kín, đột nhiên, hiệu trưởng Lục như ngựa thần lướt gió chợt lóe thông minh – cậu khởi động công năng “ngụy trang” của chip sinh vật.

Ngay sau đó, trong nhận thức của tất cả thiết bị an toàn phòng thí nghiệm, chàng trai vốn nổi cơn tam bành biến thành một bé trai sún răng.

Bé trai cô độc ngồi trong phòng thí nghiệm, chuẩn bị nửa phút rồi “Oa” một tiếng bắt đầu gào khóc.

Theo luật bảo vệ trẻ vị thành niên của liên minh quy định, trẻ em dưới 10 tuổi ở một mình, nếu có triệu chứng không khỏe rõ ràng, vượt quá năm phút thì camera hoặc hệ thống an toàn gần nhất phải báo cảnh sát.

Hệ thống an ninh của phòng thí nghiệm là do Trạm Lư lắp, Lục Tất Hành hi vọng trí tuệ nhân tạo đến từ liên minh này sẽ tuân thủ pháp luật.

Trạm Lư không làm cậu thất vọng, hiệu trưởng Lục phản lão hoàn đồng bất chấp hình tượng gào khan năm phút, Cục cảnh sát như trang trí của bản địa nhận được điện thoại, các cảnh sát trong phạm vi hai mươi dặm ù ù cạc cạc tập thể đi làm nhiệm vụ, nửa tiếng sau từ trong học viện Tinh Hải đào ra một hiệu trưởng Lục quần áo xốc xếch.

Mà lúc này, cơ giáp chở bốn kẻ gây rắc rối đã như một chiếc thuyền lặng lẽ rời khỏi sao Bắc Kinh β, theo tuyến đường cơ giáp này cài đặt từ trước, bay về phía vũ trụ mênh mang.

Cùng một thời gian, Lâm Tĩnh Hằng dẫn Trạm Lư không đến phòng thí nghiệm đúng giờ rời khỏi sao Bắc Kinh được khách sáo mời tới một căn cứ nhỏ tách rời bên rìa Thiên Hà Số 8.

Cơ giáp đậu xuống, cửa cabin phát ra một tiếng thở dài nặng nề, chầm chậm mở ra, Lâm Tĩnh Hằng chắp tay sau lưng cất bước đi ra, nhìn thấy những người đón hắn ngoài cửa.

Nhóm người này bất luận nam nữ đều mặc áo dài, trên người đeo đầy trang sức linh tinh, nhìn kỹ thì thấy trang sức đều còn sống – đeo trên tai làm khuyên là nhện sống, vòng tay là bọ cạp sống, vòng cổ thì khả năng là con rắn nhỏ nối liền đầu đuôi.

Đây là tổ chức tà giáo Độc Sào nổi danh Thiên Hà Số 8.

Dẫn đầu là một người trung niên ngoài hai trăm tuổi, nửa mặt bên trái xăm hình độc trùng, cơ hồ không nhìn ra ngũ quan ở đâu, lão tiến lên nửa bước, giơ tay ra chào Lâm Tĩnh Hằng trước: “Từ lâu đã nghe đại danh của Lâm Tứ Ca trên sao Bắc Kinh, mà mãi chưa có cơ hội đến thăm, xin tự giới thiệu, tôi là A Lai người hầu của đại thần vu độc, hoan nghênh ngài người bạn của tôi, mong thần quang của đại thần vu độc vĩnh viễn chiếu rọi trên người ngài.”

Lâm Tĩnh Hằng nghe chúc phúc kỳ lạ này, nhếch môi ngoài cười trong không cười, cảm giác người đã bắt đầu ngứa ngáy, hắn không tháo găng tay, bắt tay đối phương rất lấy lệ: “Ngộ thương người của các vị, ngại thật.”

A Lai cười sang sảng: “Người của tôi xông nhầm vào địa bàn của ngài, chúng tôi sai trước, không sao, không đánh không biết nhau mà.”

Nói xong, lão không nhắc chuyện “Nhền Nhện” nữa, chỉ giơ tay mời Lâm Tĩnh Hằng: “Mời.”

Căn cứ này được sửa lại từ một trạm không gian bỏ hoang, khoảng bằng một thành phố nhỏ, trôi nổi ở biên giới Thiên Hà Số 8, bị Độc Sào chiếm đóng.

Độc Sào thờ côn trùng, bởi vậy thẩm mỹ quan khác hẳn người ta, hình thù quái dị gì cũng có, nuôi và xăm độc trùng trên người thuộc về tương đối bình thường, có nhiều kẻ còn đem một phần cơ quan của sâu bọ nuôi cấy biến dị sau đó cấy lên người mình, dõi mắt nhìn thấy toàn là quần ma loạn vũ.

Lâm Tĩnh Hằng không nhìn ngang liếc dọc, làm như không thấy đông đảo yêu ma quỷ quái, đi theo đầu lĩnh A Lai chừng mười phút, đến cạnh một tàu vũ trụ khổng lồ. Nguồn sáng nhân tạo chiếu trên vỏ ngoài lạnh băng mà nhẵn nhụi của tàu vũ trụ, lóe sáng nhè nhẹ, không hợp với tiểu hành tinh cư dân kỳ lạ trang thiết bị lỗi thời này, như vị khách đến từ thế giới khác vậy.

Lâm Tĩnh Hằng liếc một cái là biết trình độ khoa học kỹ thuật của tàu vũ trụ này ít nhất phải đi trước căn cứ Độc Sào một trăm năm mươi năm, liền biết đây chính là nhà tài trợ thần bí của Độc Sào, đám người sản xuất chip đổi lấy trẻ em.

Tàu vũ trụ mở cửa, mấy người mặc quần áo phòng hộ đi ra, đầu lĩnh tháo mũ trùm đầu, để lộ khuôn mặt đàn ông chẳng có gì đặc biệt: “Lâm Tứ Ca trên sao Bắc Kinh phải chứ, rất vui được gặp, ngài có thể gọi tôi là ‘Linh Linh Nhất’, là tôi mời ngài đến làm khách, dựa theo cách nói của các vị, tôi nên là một hải tặc vũ trụ.”

“Rất vui được gặp,” Lâm Tĩnh Hằng nhướng mày, “Dựa theo cách nói của các vị, tôi nên là một tên đại lưu manh.”