Chuyển ngữ: Wanhoo

Hai hàng tu sĩ đợi sẵn ngoài cửa từ đường của nhà họ Liễu.

Đứng đầu là ông già râu tóc bạc phơ rất ra dáng người trời được những người đứng sau kính trọng.

Ông ta là Liễu Vô Dục, trưởng họ của gia tộc họ Liễu.

"Gặp ông trưởng mà không quỳ xuống!"

Tu sĩ đứng sau bắn linh lực vào đầu gối bắt cô quỳ.

Thanh Hoà bị ngoại lực ép quỳ phịch xuống đất, suýt xoa cho hai đầu gối bị đau.

Liễu Vô Dục nói chuyện chậm rãi: "Nó là tân nương của thần linh, đừng làm nó bị thương."

Tu sĩ trẻ tuổi đứng sau cười mỉa mai: "Vâng con biết ạ, sẽ không sao đâu ông."

Liễu Vô Dục lại gần, lạnh lùng hỏi dò Thanh Hoà: "Muốn sống không?"

Rõ ràng đã già đến mức râu tóc bạc phơ nhưng da dẻ ông ta căng bóng, hồng hào như em bé mới sinh.

Hơi thở của ông ta phả ra trong lúc nói chuyện có mùi hủ bại làm người nghe phát run.

Cô trả lời cộc lốc: "Không ai muốn chết."

"Thế thì ngươi phải cầu xin Phất Thần đại nhân lâm hạnh, sinh thần thai, hiểu không?"

Thanh Hoà ghê tởm câu nói đó, muốn nhổ nước bọt vào mặt ông ta.

Nhưng Liễu Vô Dục cũng chẳng cần câu trả lời của đồ cúng.

Liễu Vô Dục nhắm mắt, hai tay bấm quyết lẩm bẩm gì đó.

Những người đứng sau tự giác cúi đầu cung kính, nhắm mắt niệm kinh.

Tối hè nóng bức, gió nổi lên trong sân từ đường, năng lượng vô hình khuấy động không khí mở tung các cửa sổ, cờ neo gió phần phật, gió mạnh rung lắc bài vị!

Liễu Vô Dục mở mắt nhìn chằm chằm bụng cô.

Dưới cái nhìn chòng chọc, bên dưới cô nóng hừng hực, đau đớn.

Cô phải kẹp chặt chân, gục người co quắp, thỉnh thoảng rên khe khẽ.

Cơn đau làm cô muốn ngất đi nhưng có cái uy vô hình nào đó bắt cô tỉnh táo, không cho ngất.

Cô gái co quắp người đáng thương là vậy nhưng Liễu Vô Dục không hề thương hại, ông ta chỉ tuyên bố: "Ngươi đã bị nguyền rủa, kể từ tối hôm nay, cách ba ngày mà không giao hợp với thần linh sẽ chết bất đắc kỳ tử."

[Wanhoo chuyển ngữ đăng tại wasateam.xyz]

"Tự mà cân nhắc nên làm thế nào." Nói rồi ông ta quay phắt đi.

Hai nam tu qua kéo Thanh Hoà mệt lả dậy.

Ba nữ tu mặc cho cô chiếc váy màu trắng thuần rồi bỏ cô vào trong quan tài màu đen.

Trớ trêu làm sao, Thanh Hoà lại thấy dễ chịu ngay khi được nằm trong quan tài.

Cô áp mặt vào quan tài lạnh lẽo, cái lạnh xoa dịu cái đầu ong ong, đỡ phần nào bụng dưới đau thắt.

Xung quanh tối đen như mực, quan tài lắc lư ru cô đi vào cơn mê.

Không biết đã qua bao lâu mới có người mở nắp quan tài.

Thanh Hoà bị xách tay xách chân đặt ở giữa trận pháp.

Cô hé mắt, mọi người để mặc cô, chắc do trông cô thê thảm quá.

Bầu trời đen sì, chỉ có ánh sáng lờ mờ toả ra từ ngọn đuốc.

Trai gái Liễu Thị đứng xen kẽ lẫn nhau.

Nam tu cầm đuốc áo bào đen, nữ tu bưng cống phẩm mặc váy dài trắng.

Ánh sáng chập chờn soi vào những khuôn mặt vô cảm.

Thanh Hoà nằm giữa trận pháp ngửi thấy mùi kim loại lạ, nhìn thấy những lá bùa đỏ sậm dán chằng chịt như mạng nhện.

Liễu Vô Dục vỗ tay, bốn người sống bịt mắt bị dâng lên.

Sáu tà tu đứng sau lưng ông ta cùng đọc khẩu quyết, chớp mắt bốn người sống biến thành máu.

Máu chảy vào trận pháp, trận pháp bị ngoại lực mạnh kích phát ánh sáng đỏ.

Thanh Hoà cố gắng ngửa mặt lên trời, mây đen kìn kịt kéo về tập trung trên pháp trường, thấp thoáng lấp loé tia sét ẩn trong đám mây, tất cả những ai có mặt nghe rõ bầu trời đùng đoàng khiếp đảm.

Nghi thức cúng tế tà đạo đã đánh động Thiên Lý.

Thiên Lý ở thời thượng cổ tượng trưng cho đạo thống của thần linh.

Cũng có nghĩa thần linh đã chú ý đến nghi thức của họ!

Mọi người đứng ở pháp trường vừa kích động nhưng cũng lo lắng, vội vàng quỳ lạy.

Trận pháp đã được kích hoạt, không còn đường lùi.

Đây là lễ cúng cược bằng cả gia tộc họ Liễu.

Lễ cúng có thành công hay không phụ thuộc vào sức hấp dẫn của tân nương với thần linh.

Thanh Hoà không biết tình hình bên ngoài, cô nằm trong trận pháp ra sức giãy giụa nhưng vẫn bị sợi dây thừng nóng bỏng từ ánh sáng đỏ siết chặt vào người.

Trận pháp duy trì ổn định, kiên quyết rút sạch sức sống của cô.

Cô không thắng được cái chết đang cận kề.

Ngay tại lúc sắp chìm vào mê man, tầm mắt mờ mờ của cô nhìn thấy trên trời có đôi mắt rất to mở từ từ.

Ánh sáng đỏ, đau đớn và trận pháp bỗng chốc biến mất.

Đất trời hoà chung một màu trắng, cô nhỏ bé yếu ớt như nằm giữa cánh đồng tuyết, chỉ có đôi mắt nhuốm màu xa xưa kia đang nhìn cô.

Bất thình lình.

Hơi thở lạnh giá bao trùm!

Năng lượng khổng lồ ép ý thức xa dần trở về thân xác, truyền linh lực lạ lẫm vào trong kinh mạch của cô.

Cô và sức mạnh khổng lồ vô hình lạnh thấu xương kết nối với nhau.

Sức mạnh vô hình ấy chính là chủ nhân đang ngủ say của khu lăng mộ Địa Cung.

Đáng lẽ cô đã chết, cô được hắn ban cho sinh mệnh mới.

Cô là tân nương của thần linh.

***

Phất Thần chấp nhận đồ cúng!

Vậy thì tiếp theo phải nhốt tân nương trong quan tài, đợi lời nguyền phát tác và thụ thai.

"Mau quấn vải liệm cho nó, chuẩn bị mở quan tài." Liễu Vô Dục cố kìm chế vui sướng, hỏi: "Chuẩn bị đủ đinh trấn hồn chưa?"

"Đã chuẩn bị đầy đủ ạ!"

Hai nữ tu cầm sẵn đai vải, hai nam tu đặt cô vào trong tấm vải liệm rồi buộc chặt đai.

Thanh Hoà bị xích, bị bịt mắt, lại bị lớp vải liệm quấn thân không nhìn thấy những gì đang diễn ra xung quanh, nhưng cái giá lạnh liên tục lùa vào trong vải liệm đã cho cô biết, cô đã vào trong lăng mộ.

Mọi chuyện diễn ra giống với mạch truyện.

Bị đóng đinh trong quan tài mà không thể tự giải thoát, khi đó cô chỉ còn nước trở thành công cụ thụ thai không cảm xúc.

Thanh Hoà hít sâu, cố gắng thả lỏng cơ thể căng chặt do phải gồng mình chịu đựng cơn đau, cô cần hồi sức.

Cô tự dặn lòng không được từ bỏ.

Theo mạch truyện thì Phất Thần vẫn chưa hồi sinh.

Cô vẫn còn cơ hội.

...

Đậy lại nắp quan tài và đóng đinh.

Đinh trấn hồn đóng sâu vào ván gỗ, tưởng như sắp đóng vào mũi cô.

Ý thức của cô cũng trôi dạt trong tiếng đinh đóng đáng sợ.

Cô mở mắt, khịt nhẹ một cái.

Thanh Hoà cứ tưởng mình sẽ ngửi thấy mùi xác chết buồn nôn hoặc mùi hủ bại.

Nhưng không.

Mùi thơm của gỗ thấm đượm nước mưa núi rừng hoang sơ hoà cùng cái rét lạnh của bông tuyết tạo ra mùi thơm thanh thanh.

Mùi thơm bao bọc cô dịu dàng, giúp cô thả lỏng thần kinh căng thẳng đau đớn.

Các vết thương đau nhói khắp cơ thể như được hương thơm dịu nhẹ xoa dịu.

Một mùi thơm yên bình, cô sắp ngủ say trong nó.

...

Thanh Hoà bật tỉnh ngay khi có suy nghĩ sẽ ngủ say!

Cô nhẫn tâm cắn lưỡi, đau nhăn mặt nhưng phải cắn cho đến khi nếm được máu.

Mùi thơm có vấn đề, cô phải ra hỏi quan tài.

Cô thử cựa chân, lòng bàn chân không bị đóng đinh trấn hồn, cô có thể duỗi chân thoải mái.

Cô giẫm vào cái gì đó, chắc là ván gỗ, cô không để ý lắm.

Tiếp theo là xoay người.

Quan tài hơi chật, hài cốt của Phất Thần chiếm gần hết chỗ làm cô khó lòng xoay sang.

"Em không cố tình mạo phạm, mong ngài nằm dịch sang một chút ạ."

Phất Thần đang ngủ say nhưng tốt hơn hết cô vẫn nên tôn trọng, xin phép chủ nhân quan tài đàng hoàng.

Xin phép xong cô bị quấn vải thử đẩy hài cốt, không quên thầm cầu bình an.

Bỗng nhiên có câu nói bâng quơ vang lên: "Quan tài hơi chật."

Không gian kín có mùi thanh mát.

[Wanhoo chuyển ngữ đăng tại wasateam.xyz]

Giọng nói ấy có chút mệt mỏi, khàn khàn do mới tỉnh ngủ, và cũng nghe lạnh giá như bông tuyết đậu trên phiến lá.

Mà giọng nói này còn vang lên ngay bên tai cô.

Ai đang nói chuyện?!

Thanh Hoà đang tập trung cao độ giật thót, không cẩn thận đẩy mạnh bộ xương bên cạnh.

Răng rắc...

Tiếng động hạ thấp nhiệt độ trong quan tài.

"Chú ý vào, ngươi đẩy loạn ta rồi."

Thanh Hoà khựng người.

Đúng là có ai đó đang nói chuyện.

Nhưng ngoài cô ra, còn ai nói chuyện trong quan tài của Phất Thần?.