Một cao một thấp, một tử một bạch, đao quang kiếm ảnh. Đại nam nhân một thân tử y, chiêu thức linh hoạt nhưng không quen sử dụng kiếm, trường kiếm trong tay không theo kịp từng bước chuyển của hắn. Đứa trẻ áo trắng tuy còn nhỏ tuổi nhưng ra tay không nhân nhượng, kiếm nhanh như gió, chỉ một chiêu đã có thể xuất ra ba thức của Lưu Vân Kiếm.
Tên thanh niên áo lam ngồi một bên đứng bât dậy hô to, "Hảo! Kỳ Nhi hảo kiếm pháp! Hảo kiếm pháp!"
Tử y thanh niên sắc mặt trầm xuống, lộ ra vẻ giận dữ, truyền nội lực vào trường kiếm, đánh bật thiếu niên áo trắng ra xa. Thiếu niên phải nghiêng người mới có thể đứng vững. Tử y thanh niên am hiểu chưởng pháp, cổ tay xoay tròn dùng chưởng điều khiển kiếm, chém trái chém phải, nhìn như tùy tiện ra chiêu nhưng bên trong ẩn chứa chưởng pháp tinh diệu. Thiếu niên áo trắng nhất thời không có cách ứng phó, đành phải bị động chống cự từng nhát kiếm.
Thanh niên áo lam lần thứ hai hô to, "Hay! Trong chiêu có chiêu! Đàm, chiêu này rất thâm diệu!"
Thiếu niên áo trắng nổi giận, thi triển khinh công phi thân đâm tới, thanh kiếm như một tia sáng xẹt ngang giữa không trung.
"Lưu Vân Phi Tuyết, Kỳ Nhi đánh hay lắm!"
Tử y thanh niên lập tức vận dụng chưởng pháp, thân kiếm như giao long phóng ra cuốn lấy đối phương.
"Đàm đánh rất hay, đánh rất hay!" Thanh niên áo lam liên tục vỗ tay kêu la, chỉ hận trong tay không có một cái trống để gõ.
"Kỳ Nhi ra thêm một chiêu nữa, đúng rồi, chính là chiêu đấy... Đàm đừng cứng nhắc, lùi lại một chút... Hay lắm... Hảo kiếm pháp... Hảo chưởng pháp..."
"Ngụy Vô Song ngươi câm miệng cho ta!" Kỳ Nhi sửa lại đường kiếm nhắm thẳng vào cái tên đang huyên náo không ngớt dưới đất. Ngụy Vô Song không những không tránh mà đưa thân nghênh tiếp, Kỳ Nhi kinh hãi chuyển kiếm sang phía khác, lập tức cảm giác cổ tay bị nắm lấy.
"Được rồi! Hôm nay đến đây thôi!"
"Ngươi buông ra!" Kỳ Nhi bị hắn ôm lấy từ phía sau, hai chân không chạm đất liên tục đá đạp lung tung.
"Đàm học kiếm pháp rất nhanh a!"
"Hừ!" Hải Đàm cho rằng hắn đang châm chọc mình, bỏ kiếm phất tay áo rời đi.
"Buông tay! Ta bảo ngươi buông!" Hung hăng đá mấy cái, y phục màu lam lập tức có thêm mấy vết chân.
Ngụy Vô Song buông ra một tay, tay kia ôm nó bên hông, nhè nhẹ vỗ vào mông nó, "Không nghe lời! Lúc nãy lại vừa động chân khí, cho ngươi không nghe lời!"
"Ngụy Vô Song! Ta chém ngươi!"
"Được được được, ăn tối xong lại chém, ngày mai không cần lo thiếu củi nữa rồi!"
"Ngụy Vô Song!"
"Ngoan! Gọi một tiếng Ngụy đại ca ta nghe..."
Một năm nay Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi phần lớn thời gian là ở lại Nam Lương, nhờ Hải Đàm cùng Hải Phượng Hoàng âm thầm ngăn chặn bọn dược nhân, hai người mới có thể an ổn mà sống. Ngụy Vô Song cũng thấy kì quái, trừ một bọn dược nhân, không có ai khác đến gây sự. Chẳng lẽ bọn họ không còn kẻ nào hữu dụng nữa à?
Như vậy cũng tốt.
Kỳ Nhi không phải đứa trẻ bình thường, làm sao lại nhìn không ra tâm tư của Hải Đàm, vì vậy khi dược tính của trái tử quả thứ hai phát huy tác dụng, nội thương đã khỏi được bảy phần, nó đòi phải rời khỏi Nam Lương.
Ai ngờ Hải Đàm cũng không giữ lại, chỉ nói, Ngụy huynh trước khi đi chi bằng chúng ta kết làm kim lan. Ngụy Vô Song không nghĩ tới Hải Đàm sẽ nói như vậy, trừ Quần Ngạo cùng A Kiệt hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ kết kim lan với người khác, hắn không muốn có người nào khác sẽ đứng ngang hàng với bọn họ. Nhưng hắn vẫn hỏi, Đàm niên kỷ bao nhiêu? Trả lời: hai mươi tuổi.
"Có lẽ ta lớn tuổi hơn Ngụy huynh!"
Hắn mười chín, Đàm hai mươi, thế chẳng phải sẽ gọi Đàm là đại ca sao? Kết quả là, trái lương tâm nói: Ngươi đã gọi ta Ngụy huynh, ta làm sao lại nhỏ tuổi hơn ngươi. Năm nay ta hai mươi mốt.
Hải Đàm nhướng mày nghi vấn, nói rằng, không ngờ Ngụy đại ca nhìn vẫn trẻ trung như vậy. Một tiếng Ngụy đại ca nói ất êm tai, vậy mới đúng, Ngụy đại ca thế nào nghe cũng thuận tai hơn Hải đại ca. Nhưng, Hải Đàm lại nói, việc kết bái vừa rồi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, Ngụy đại ca tái kiến.
Ngụy Vô Song đi dắt ngựa, Kỳ Nhi nhân cơ hội hỏi Hải Đàm, "Ngươi trong hồ lô bán thuốc gì?"
"Hồ lô? Ngươi cũng học được cách nói của người Trung Nguyên rồi nhỉ. Ta không có hồ lô, cũng không bán thuốc." Hải Đàm sửa sang tay áo nói, "Hải Kỳ Nhi ngươi nhớ kỹ, đừng nghĩ sẽ mang ả nữ nhân kia chế áp ta, ta muốn cái gì thì sẽ có cái đó." Nữ nhân kia chính là Hải Phượng Hoàng.
"Ta không có quan hệ với nàng." Kỳ Nhi định đáp lại một câu, nhưng thế nào cũng không nói nên lời, hôm nay nó đã không còn là địch thủ của Hải Đàm nữa.
- ---------
Đường lớn tấp nập, hôm nay là hội chùa, một năm một lần, náo nhiệt hơn bình thường. Kỳ Nhi chưa bao giờ thấy qua, đi trên đường tò mò nhìn trái nhìn phải, cầm cái này cái kia, tượng như những đứa trẻ bình thường khác.
"Tiểu công tử muốn mua một cái không?" Người bán hàng đưa ra một khối tượng đất trông như con chó con.
Kỳ Nhi cầm lấy hỏi, "Đây là cái gì?"
Người bán hàng nhìn đứa trẻ xinh đẹp trước mặt nhiệt tình nói, "Đây là kỳ lân, kỳ lân trời giáng mang điềm lành, tiểu công tử mua một..."
"To gan!" Kỳ Nhi ném tượng xuống đất đạp nát, cả giận nói, "Kỳ lân là để cho ngươi tùy tiện nặn thế này à." Người bán hàng bị dọa đến co rúm lại, mọi người xung quanh đều tránh ra xa, kinh ngạc nhìn một đứa trẻ lại có khí thế bức người như vậy. Nó rút ra đoản đao vừa mới mua định chặt tay người kia, Ngụy Vô Song vội vàng chạy đến, để lại hai đồng tiền rồi lôi nó đi.
"Kỳ lân không phải như vậy." Chuyện đã qua một lúc nhưng nó chưa hết tức.
"Đúng đúng, kỳ lân không phải như vậy, kỳ lân không phải là Kỳ Nhi..."
"Hả?"
"Nhìn lầm người rồi." Sao lại gặp Quần Ngạo ở chỗ này được.
Trên đường đột nhiên xôn xao, mọi người đều chạy về một hướng.
"Nhanh đi xem, Hứa công tử sắp tỷ thí với người khác."
"Nghe nói là tỷ thí với Võ Lâm Minh Chủ."
"Minh Chủ thì sao, gặp phải Hứa công tử cũng chỉ thua mà thôi."
Người nọ quả nhiên là Quần Ngạo!
"Chúng ta đi!" Ngụy Vô Song ôm Kỳ Nhi, nhún chân một cái bay lên nóc nhà, theo đoàn người đi đến Hứa Phủ.
- ---------
"Hứa công tử, đa tạ!" Giữa những tiếng xôn xao kinh ngạc của mọi người, một vị công tử tuấn tú nho nhã bước ra khỏi võ trường. Không ai tin được Võ Trạng Nguyên Hứa công tử chỉ vài ba chiêu đã bị vị công tử này đánh bại.
"Quần Ngạo!" Hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện, không biết từ đâu đến, mọi người đều ồ lên đoán rằng lại sắp có một phen tỷ thí.
Ngụy Vô Song không giấu được vẻ mừng rỡ, "Cứ tưởng là nhìn lầm, không ngờ đúng là ngươi."
"Đại ca, Kỳ Nhi, các ngươi sao lại ở đây?" Nhìn thấy người vừa đến, Quần Ngạo kích động đến đỏ cả mặt.
"Ta cùng Kỳ Nhi đến đây xem hội chùa..."
Một cô nương trẻ tuổi từ đoàn người bước ra, đi tới trước mặt Quần Ngạo, "Tướng công, lau mồ hôi!" Nói xong liền cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán Quần Ngạo, cử chỉ vô cùng thân thiết.
"Tướng công?" Ngụy Vô Song biến sắc mặt, nắm chặt tay của hắn hỏi, "Ngươi thành thân lúc nào?"
"Không... Ta không..." Quần Ngạo đau đến nhíu mày.
Nữ tử thấy thế muốn đẩy Ngụy Vô Song ra, nhưng bị một cái phất tay của hắn làm ngã xuống đất, hắn không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, tiếp tục hỏi, "Ngươi thành thân lúc nào?"
Nhìn cô gái bị ngã dưới đất, lại nhìn khuôn mặt âm hiểm của Ngụy Vô Song, lộ cả gân xanh, trông rất đáng sợ. Quần Ngạo lần đầu tiên cảm thấy sợ vị đại huynh này, run giọng nói, "Ta không thành thân... nàng là... nàng chỉ là thị thiếp của ta."
Nam tử mười lăm tuổi được búi tóc, sau đó được tìm kiếm nữ tử môn đăng hộ đối để thành gia lập nghiệp. Đệ tử thế gia phải học hành cầu danh hoặc luyện tập võ nghệ, việc thành thân gác lại, trong thời gian ấy có thể thu nạp mấy vị thị thiếp hầu hạ. Thị thiếp không phải là thiếp thất, thiếp thất là vợ lẽ, thị thiếp chỉ là cô gái đi theo bồi tẩm, thân phận hèn mọn, trừ khi có thể sinh con nối dõi mới được thăng làm thiếp thất.
- ---------
Khách điếm, trong phòng chỉ có hai người, Kỳ Nhi bị nhốt ở ngoài.
"Nàng ấy là do cha ta nạp cho, chỉ là thị thiếp mà thôi, sao dám quấy nhiễu Đại ca, huống chi trong thư ta cũng có nhắc đến rồi!"
"Đã hơn một năm bôn tẩu khắp nơi, lâu rồi không nhận được thư của ngươi." Ngụy Vô Song tâm tình hòa hoãn hơn một chút, cũng cảm thấy kinh ngạc vì lúc nãy đã quá xung động, vừa nghe nàng kia gọi Quần Ngạo là tướng công hắn liền như mất hết lý trí. "Ngươi... ngươi cùng nàng ta đã viên phòng chưa?"
Quần Ngạo gật đầu, "Ân." cùng thị thiếp sao có thể gọi là viên phòng, thị tẩm mà thôi.
"Không kiềm chế được nhỉ, muốn biết tư vị nữ nhân thế nào à?" Biết rõ là sai, nhưng không khống chế được nói ra mấy câu thô tục.
Vốn chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, bị nói cho như vậy, Quần Ngạo cũng nổi giận, trào phúng đáp, "Đại ca chẳng lẽ không muốn? Hay là Đại ca không thích nữ sắc, thảo nào mang theo một oa nhi như vậy bên người."
Thình thịch! Ngụy Vô Song vỗ mạnh bàn, đứng lên quát, "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta chỉ xem Kỳ Nhi là thân nhân, hắn chỉ là hài tử..."
"Hài tử thì sao?" Quần Ngạo cũng đứng dậy cả tiếng mắng, "Nuôi thêm vài năm là có thể ăn rồi. Thân nhân? Buồn cười! Thân nhân cái gì? Huynh đệ? Phụ tử? Nói ta không kiềm chế được, Đại ca thì rất kiên trì nhỉ, từ từ chờ hắn lớn lên đi!"
"Ngươi..."
"Cáo từ!" Quần Ngạo chắp tay cúi đầu, đi thẳng ra khỏi nhà trọ.
Đã lâu mới gặp lại Đại ca, hẳn phải vui vẻ mới đúng, ai ngờ thành ra như vậy... Bất quá chỉ thu một thị thiếp mà thôi, hắn làm gì phải nổi giận, ai cần hắn đến quản...
Ngụy Vô Song ra sau, bước đến trước cửa phòng của nữ tử, gõ cửa bảo nàng ra ngoài.
"Ngươi tên gì?"
Nữ tử run run đáp, "Bẩm Ngụy gia, ta là Hương Nhi."
Hương Nhi? Chẳng thấy mùi hương nào cả. "Theo Quần Ngạo từ khi nào?"
"Tháng trước ta bắt đầu đi theo Tướng công..."
"Thiếu gia, công tử, gọi hắn là Thiếu gia hoặc Công tử, không được gọi Tướng công." Nghe đến hai chữ ấy lại bắt đầu nổi giận.
"Dạ..." Nữ tử bị vẻ mặt hung dữ của hắn làm cho sợ hãi, đầu càng cúi thấp hơn.
"Nghe đây, ngươi chỉ là thị thiếp của hắn, phải an thủ bổn phận của ngươi..."
Ngụy Vô Song không rảnh suy nghĩ bản thân tại sao lại nổi giận, từng cơn từng cơn lửa giận như sóng triều ập đến, hắn không biết vì sao tức giận, hắn muốn giận thì giận...
Sau đó, Quần Ngạo cùng nữ tử trở lại Triển Phủ, nữ tử lâm bệnh nặng, đại phu bảo là do kinh hách quá độ. Triển Kính lại định thu thêm một nàng thị thiếp cho con trai, nhưng Quần Ngạo không muốn...
Nếu hắn không thích...