Lý Lân khiếp sợ nhìn thiếu niên thanh tú hơi có vẻ ngại ngùng trước mắt này. Lấy thân phận một tiểu binh có thể làm ảnh hưởng đến hành động của mấy vạn đại quân, đây quả thực là điều không thể tưởng tượng được.

- Nói cho ta một chút tình huống cụ thể!

Lý Lân rất nhanh thu nhiếp tinh thần, thần sắc ngưng trọng hỏi.

- Vâng! Điện hạ. Sau khi Điện hạ rời đi, ta vốn muốn lập tức xuất phát. Thế nhưng Phong Tích Trần tướng quân lại hạ xuống mệnh lệnh tạm hoãn hành quân, cũng dùng bồ câu đưa tin về kinh thành. Hồng Vũ sư đoàn của Trần Mặc tướng quân vẫn không nghe theo mệnh lệnh Phong tướng quân, mà dẫn đầu xuất phát. Đội ngũ Từ Bân cùng Chu Vệ Thành tướng quân hai đội dao động lưỡng lự. Ta ở trong hai quân còn có chút giao thiệp, trong đó không thiếu quan quân cấp trung hạ, ta thuyết phục bọn họ khởi binh đi theo Điện hạ, cuối cùng thêm vào Hồng Vũ sư đoàn khoảng chừng có một vạn một nghìn người xuất phát. Vũ Dũng sư đoàn của Phùng tướng quân ta không lay động được. Hơn nữa Phong Tướng quân tự mình chặn ở cửa quân doanh, ta cũng không có biện pháp nào.

Chu Thắng Nam đem tình hình lúc đó kể lại báo cáo nhanh cho Lý Lân.

- Nói như vậy chỉ có Phong Tích Trần một người đối đầu với Bổn hoàng tử?

Thần sắc Lý Lân có chút âm trầm. Hóa ra là tên vương bát đản này, kế hoạch của mình bị đánh loạn, không công tổn thất hơn vạn binh sĩ tinh nhuệ.

- Vâng! Chẳng qua ta phán đoán Từ Bân cùng Chu Vệ Thành tướng quân đã liên hợp cùng Phong Tích Trần. Bằng không bọn họ hiện tại nhất định đã đuổi tới nơi này.

- Vì sao nói như vậy? Có lẽ là thể lực bọn họ chống đỡ không nổi thì sao!

Mặt Lý Lân không chút thay đổi nói.

- Điện hạ, hơn hai trăm dặm đối với binh sĩ cấp bậc Võ sư mà nói độ khó rất lớn, thế nhưng đối với cao thủ Võ tông mà nói thì không coi vào đâu. Huống chi Phong Tích Trần, Từ Bân, Chu Vệ Thành ba vị tướng quân đều là Tứ phẩm Võ tông, chút hành quân gấp gáp đối với bọn họ mà nói căn bản không tính là gì. Hiện tại Từ Bân cùng Chu Vệ Thành vẫn chưa xuất hiện, chỉ có thể nói rõ bọn họ lựa chọn đứng về phía Phong Tích Trần, nói sâu xa hơn, thì là đứng về phía Đại hoàng tử.

Chu Thắng Nam bình tĩnh phân tích nói.

Lý Lân liếc mắt nhìn y thật sâu, trong lòng hưng phấn nghĩ:

- Nhặt được bảo bối rồi. Chu Thắng Nam này cảm giác tuy rằng quỷ dị một chút, thế nhưng đầu óc tuyệt đối thông minh, quan trọng nhất là người này đối với thời cuộc nắm rất chuẩn, lại hiểu được làm sao lợi dụng tài nguyên trong tay. Chuyện này đối với một đội Ngự Lâm quân đang trong giai đoạn rối loạn chính là trợ giúp tốt nhất.

- Ngươi thì sao? Cho dù là một tên tiểu binh cũng có thể nhìn ra được, thêm vào trận doanh của Đại hoàng tử so với đi theo Bổn hoàng tử có tiền đồ hơn nhiều! Bổn hoàng tử muốn nghe một chút về cách nghĩ của ngươi.

Thần sắc Lý Lân khôi phục lại bình tĩnh, trong mắt mang theo một tia dò xét. Cách làm của Chu Thắng Nam không nghi ngờ gì chính là đang hết sức ủng hộ hắn, điều này làm cho Lý Lân cảm thấy có chút bất thường.

- Đại hoàng tử từ xa ta đã nhìn qua, xác thực quý khí bất phàm, nhưng trên người hắn lại thiếu một loại quyết đoán của Thái tử Đại quốc nên có. Hơn nữa Đại hoàng tử cá tính kiêu ngạo, tâm tính quả độc, có thể chung hoạn nạn nhưng không thể cùng chung phúc. Là một mưu sĩ, chúng ta lựa chọn chủ công phụ tá cũng phải có tiêu chuẩn nhất định. Đại hoàng tử, không phù hợp tiêu chuẩn.

Chu Thắng Nam nói. Trong giọng nói không chút nào che dấu sự thất vọng đối với Đại hoàng tử. Xem ra trước đây y đã tỉ mỉ quan sát qua Đại hoàng tử.

- Mưu sĩ? Ngươi không ngờ là mưu sĩ?

Lần này Lý Lân thật sự kinh ngạc. Mưu sĩ tại Thương Long đại lục là một chức nghiệp rất đặc thù. Người làm chức nghiệp này đều trí kế siêu phàm mà không màng danh lợi. Bọn họ không cầu phong hầu bái tướng, không cầu danh lợi phú quý. Phần lớn thời gian chỉ là ẩn cư phía sau màn, vì chủ công của mình phụ tá bày mưu tính kế. Là người tâm phúc thân cận nhất cùng trợ thủ của chủ công. Giống như mưu sĩ Lâm Văn Viễn bên người Đường Hoàng Lý Chấn Viễn. Bình thường không hiện ra ở nhân gian, nhưng phía sau từng cái quyết định trọng yếu của Đại Đường đều có thân ảnh nỗ lực của hắn.

- Điện hạ cũng biết mưu sĩ?

Lần này đến phiên Chu Thắng Nam kinh ngạc. Chức nghiệp mưu sĩ này rất bí ẩn, truyền thuyết về bọn hắn cũng rất ít, cho dù có cũng là đồn đãi lập lờ nước đôi. Mưu sĩ cùng mưu thần bất đồng, mưu thần là thần tử, có quan hệ phụ thuộc, mà mưu sĩ lại là người tự do, cùng chủ công giống như bằng hữu càng thêm thân thuộc.

- Bên người Phụ hoàng cũng có một mưu sĩ, ta may mắn gặp qua!

Lý Lân nghĩ đến ngày đó Lâm Chấn Viễn đưa Thiết Giáp thị vệ đến đây liền nói.

- Bên người Đường Hoàng có mưu sĩ sao? Chỉ là không biết là người của lưu phái nào. Có thời gian nhất định phải gặp mặt một lần.

Trong mắt Chu Thắng Nam hiện lên một vệt tinh quang. Thoạt nhìn đối với mưu sĩ có loại cố nhất nào đó.

Úy Trì Hổ đứng ở một bên mơ hồ, cái gì mưu sĩ mưu thần, Chu Thắng Nam không phải giống như hắn là một tiểu binh sao? Lẽ nào thân phận của hắn còn có chỗ bất phàm khác?

- Ngồi xuống trước đã! Tuy rằng ngươi tự xưng là mưu sĩ, nhưng Bổn hoàng tử chưa từng thấy qua thủ đoạn của ngươi. Ngươi làm thế nào chứng minh năng lực của mình?

Lý Lân trầm giọng nói. Đối với mưu sĩ hắn cũng chỉ biết kỳ danh. Cũng không hiểu năng lực cùng sự tình phía sau mưu sĩ. Chuyện hắn biết chính là bên người rất nhiều vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất không còn trên thế gian đều có thân ảnh của mưu sĩ.

- Phiền phức hôm nay của Điện hạ chẳng qua là chỉnh biên lại đội ngũ Ngự Lâm quân cùng chuyện ba vị phó tướng Phong Tích Trần chống đối. Đối với chuyện này, ta đã định ra chút kế hoạch, mời Điện hạ xem qua.

Nói xong, y từ trong ngực lấy ra một xấp giấy vàng đưa cho Lý Lân. Y trong quân chỉ là tiểu binh, tự nhiên khó có thể thu được giấy Tuyên Thành tốt, viết chữ chỉ có thể dùng những thứ giấy vàng chùi đít này.

Lý Lân tiếp nhận giấy vàng, một cỗ hương thơm nhàn nhạt khiến trên mặt Lý Lân hiện lên vẻ cổ quái. Quân doanh trọng địa, trên người đàn ông tại sao có thể có hương vị? Hơn nữa nhìn y phục trên người Chu Thắng Nam nhiều nếp nhăn, hẳn là hành quân gấp quá tạo thành. Phải đầy mùi mồ hôi mới đúng, loại mùi thơm này thực sự quá quỷ dị. Hơn nữa Tiên Thiên Thuần Dương chân khí trong cơ thể hắn không hề dị động, tự nhiên cũng không phải kịch độc.

Trong lòng mặc dù có nghi hoặc, nhưng Lý Lân vẫn tĩnh tâm quan sát những thứ Chu Thắng Nam viết.

Đập vào tầm mắt từng hàng chữ bút lông thanh tú, chữ rất đẹp, cũng rất quy cách, thế nhưng nhìn thế nào đều thấy thiếu vài phần nam nhi dương cương khí.

Lý Lân càng xem sắc mặt càng kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía Chu Thắng Nam đầy vẻ khiếp sợ. Phần kiến nghị này của Chu Thắng Nam tuy rằng không nhiều, nhưng suy nghĩ cùng Lý Lân không mưu mà hợp. Chỉ là thủ đoạn so với Lý Lân dụ dỗ hơn rất nhiều.

- Chu Thắng Nam, ngươi kiến nghị giết Phong Tích Trần? Đây cũng không phải chuyện đùa!

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Điện hạ muốn thu nạp toàn bộ binh sĩ Ngự Lâm quân, Phong Tích Trần không thể không giết! Về phần lý do, cãi lời quân lệnh, chống đối chủ quan tuyệt đối có lý do bị giết. Thế nhưng xin Điện hạ chú ý một chút, giết Phong Tích Trần nhất định phải thật nhanh, không thể cho hắn có cơ hội cổ động binh sĩ. Hơn nữa sau khi giết chết Phong Tích Trần, phải lập tức loại bỏ tất cả quan quân trong Ngự lâm quân chạy đến sau. Những người này lúc đó lựa chọn theo Phong Tích Trần. Cho dù sau này đi theo Điện hạ, chỉ sợ cũng khó có thể bảo đảm trung tâm. Còn có, những binh sĩ bị đào thải hi vọng Điện hạ không cần loại bỏ toàn bộ. Dù sao nhiều binh sĩ ưu tú chạy trở về như vậy cũng là một loại lãng phí.

Chu Thắng Nam nói.

- Giết Phong Tích Trần ta không phản đối, thế nhưng cấp cơ hội cho những binh sĩ Ngự Lâm quân bị đào thải này Bổn hoàng tử sẽ không đồng ý. Quân lệnh không cho nghi vấn, lời Bổn hoàng tử nói qua sẽ không thay đổi.

Lý Lân trầm giọng nói.

Nhãn tình Chu Thắng Nam sáng lên, mở miệng nói:

- Vậy nếu như không phải binh sĩ Ngự Lâm quân thì sao?

- Không phải binh sĩ Ngự Lâm quân đương nhiên có thể báo danh tòng quân, chẳng qua tất cả đều phải làm lại từ tân binh. Bổn hoàng tử vẫn là một câu nói kia, Bổn hoàng tử cần tinh nhuệ, không phải binh sĩ nhút nhát.

Lý Lân lạnh giọng nói.

Úy Trì Hổ có chút mơ hồ nhìn hai người, không biết trong lời nói của hai người rốt cuộc có ý tứ gì.

- Úy Trì Hổ, lập tức đi xử lý cảnh vệ doanh của ngươi, đừng có giống như chó gấu tự xử trước mắt Bổn hoàng tử.

Lý Lân ném qua một ánh mắt. Úy Trì Hổ lập tức chạy trối chết.

- Thắng Nam, tối nay ta và ngươi tiếp tục bàn, chuyện bên trong quân nhất định phải định ra kế hoạch!

Lý Lân đi tới, trên mặt lộ ra một nụ cười hòa ái, vỗ bả vai y nói.

- Vâng, Điện hạ!

Cơ thể Chu Thắng Nam thoáng run rẩy, nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ.

Ngày thứ hai sắc trời sáng choang, trên quan đạo một đội ngũ Ngự Lâm quân chỉnh tề đang ngẩng đầu đi tới. Đại kỳ võ dũng tại phía trước tung bay. Ở trong đội ngũ có một chiếc xe ngựa được binh sĩ hộ vệ đi tới.

- Rất kiêu ngạo! Ngay cả xe ngựa đều ngồi lên!

Úy Trì Hổ đi theo phía sau Lý Lân bất mãn nói thầm.

Lý Lân trầm mặc không nói, cả người lẳng lặng nhìn nhánh quân đội đang diễu võ dương oai này. Thiết Giáp vệ chăm chú đứng ở phía sau, trên người Tiên Thiên võ đạo ý chí chứa mà không lọt, khiến người ta không dám khinh thường.

Tổng binh lực Ngự Lâm quân theo Phong Tích Trần có khoảng vạn người. Tuy rằng toàn bộ quân đội hành quân chỉnh tề, khí thế hùng tráng. Nhưng mọi người vẫn từ trong bầu không khí uy vũ này cảm nhận được một tia thấp thỏm bất an.

Đại quân cách trước người Lý Lân khoảng trăm mét liền dừng lại, ba gã phó tướng từ trong xe ngựa đi ra. Lý Lân lúc trước lấy tất cả chiến mã trong quân đem đi, làm đám bọn hắn phải tốn tâm tư từ thôn trấn quanh quan đạo tìm đến.

Trên mặt Phong Tích Trần không hề có vẻ khẩn trương, đứng ở giữa vạn quân ánh mắt nhìn về phía Lý Lân có một tia khiêu khích. Ngược lại trên mặt Từ Bân cùng Chu Vệ Thành phía sau hắn có chút thấp thỏm.

- Tam hoàng tử ở đây, còn không qua bái kiến!

Úy Trì Hổ hét lớn một tiếng, nhìn về phía ba người Phong Tích Trần trong mắt tràn đầy sát khí.

Phong Tích Trần cười cười xem thường, sau đó sải bước lướt qua quân sĩ đi tới trước mặt Lý Lân, Từ Bân cùng Chu Vệ Thành tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng đến hiện tại, bọn họ cũng chỉ có thể theo Phong Tích Trần đi một bước tính một bước.

- Mạt tướng Phong Tích Trần bái kiến Tam điện hạ!

Phong Tích Trần chắp tay nói, trên mặt không hề có thành ý. Ánh mắt nhìn thẳng Lý Lân không chút kiêng kị. Từ Bân cùng Chu Vệ Thành hai người cũng hướng Lý Lân hành lễ, bọn họ cũng không dám cuồng vọng như Phong Tích Trần, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân có chút né tránh.

- Phong Tướng quân, Bổn hoàng tử có phải đã mệnh lệnh cho các ngươi nội trong năm canh giờ chạy tới Phượng Vĩ Trấn hay không, nhưng hiện tại đã vượt quá mười canh giờ. Các ngươi lại khoan thai đến chậm, có phải không đem lời của Bổn hoàng tử để ở trong lòng hay không.

Mặt Lý Lân âm trầm nói.

- Điện hạ, yêu cầu của ngài quá mức ép buộc, các tướng sĩ trên người mang theo vũ khí giáp trụ, năm canh giờ hành quân hai trăm dặm sơn đạo căn bản không có khả năng. Không phải mạt tướng không muốn thi hành mệnh lệnh, thật sự đây là nhiệm vụ không hoàn thành được.

Phong Tích Trần giả tạo nói.

- Hai người các ngươi thì sao?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Mạt tướng... Mạt tướng cũng cho rằng nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành!

Từ Bân chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết định mở miệng. Chu Vệ Thành cũng hơi có vẻ bất đắc dĩ gật đầu. Tam hoàng tử nổi giận bọn họ đều cảm nhận được, thế nhưng so với việc Tam hoàng tử nổi giận, bọn họ vẫn cho rằng tiền đồ của mình càng thêm trọng yếu hơn.