Để Lưu Thanh
Thanh lại trên giường, Lý Lân thuận tiện lấy hết những đồ vật đáng giá
trên người nàng kể cả những đồ vật bên trong túi đeo bên hông. Dù sao
toàn thân nha đầu kia đều bị hắn sờ hết, Lý Lân tự nhiên sẽ không già
mồm cãi láo buông tha cơ hội kiếm tài phú dễ như trở bàn tay này.
Với tư cách thiên tài đệ tử Đại Diễn tông, túi không gian của Lưu Thanh
thanh cũng không cũ nát giống như Tần Tuyết Linh, tương phản túi không
gian của nàng cực kỳ hoa lệ, nếu như không phải để ở bên hông, thoạt
nhìn tựa như một cái túi thơm màu trắng. Dù sao đối với mấy thứ này Lý
Lân cũng không hiểu. Hắn đem túi không gian cất vào trong lòng, chờ khi
trở về chậm rãi nghiên cứu.
- Ồ? Nha đầu kia có chiếc nhẫn không tệ, khẳng định giá trị không ít tiền.
Lý Lân đột nhiên thấy trên ngón tay Lưu Thanh Thanh đeo một chiếc nhẫn
không rõ chất liệu, mặt trên có chút phong cách cổ đại, thoạt nhìn rất
bất phàm. Lý Lân tự nhiên sẽ không bỏ qua. Hiện tại hắn đang rất thiếu
tiền, bất luận đồ vật gì đáng giá đều sẽ không bỏ qua.
Lý Lân rút khăn trải ga trên giường ra, sau đó cực kì nhanh nhẹn hái Hải Lam minh châu trên đỉnh mật thất xuống. Ngay sau đó Lý Lân tiến hành
đại càn quét giống như quỷ vào thôn. Tất cả dạ minh châu trong thông đạo cùng sáu thông đạo khác trong mật thất, một viên Lý Lân cũng không bỏ
xót, toàn bộ đều nhét vào trong bao.
Hoàn hảo dạ minh châu cũng không nặng, tuy rằng chất đầy một bao lớn,
nhưng lấy lực lượng hiện nay của Lý Lân, cũng có thể đơn giản mang đi.
- Sau khi trở về phải xử lý túi không gian trước, con bà nó, cứ cầm như thế thật sự quá phiền phức.
Lý Lân lầm bầm một câu, nâng một bao lớn trên lưng, cẩn thận đi ra ngoài.
Sau khi Lý Lân bước ra khỏi thông đạo, vốn đường ngầm tỏa ra dày đặc bạch quang triệt để biến thành hầm ngầm đen kịt.
- Hắc hắc, ngày mai nha đầu kia tỉnh lại có việc vui để xem rồi.
Trên mặt Lý Lân xuất hiện một nụ cười bỡn cợt. Cả người cẩn thận đi ra.
Trích Tinh lâu ngày hôm nay phòng bị cực kỳ trống rỗng, làm cho hắn đi
ra ngoài không cần tốn quá nhiều tinh thần. Quá trình thuận lợi khiến
chính Lý Lân cũng phải cảm thấy kinh ngạc. Phải biết rằng, Lý Lân lúc
vào đến hậu viện còn trông thấy người đi tuần tra, thời điểm đi ra
ngoài, toàn bộ nội viện Trích Tinh lâu đều im ắng, ngay cả âm thanh chú
chuột đi lại cũng không có.
Lý Lân tuy rằng vẻ mặt hồ nghi, nhưng cũng không dám chần chờ, rất nhanh rời khỏi hậu viện Trích Tinh lâu.
Lưng Lý Lân vác một cái túi lớn, đi lại trên con đường đế đô có chút đột ngột. May là hiện tại đã quá nửa đêm, trừ phu canh ra, hầu như không
còn người khác. Lý Lân cẩn thận lựa chọn đường nhỏ, tự nhiên khó có thể
bị phát hiện.
Lý Lân thở ra một hơi tức giận, đang chuẩn bị tìm một chỗ để cất giấu
mấy thứ này tạm thời. Trực tiếp mang về hoàng cung, rất dễ dàng bị phát
hiện.
- Tiểu tử, làm việc nửa ngày hóa ra ngươi chỉ đi trộm đồ, thật sự khiến lão phu thất vọng!
Một âm thanh hèn mọn xen lẫn trêu tức vang lên phía sau Lý Lân.
Lý Lân chấn động, lông tóc cả người dựng đứng. Một cỗ lành lạnh mọc lên
từ sương sống, bay thẳng lên đại não. Có thể vô thanh vô tức tiếp cận
chính mình, đã thế mình lại không cảm giác được, trừ tiên thiên cao thủ
ra chắc không còn ai khác.
Lý Lân có chút cứng ngắc xoay người lại, bên cạnh hắn trên nóc nhà đang
ngồi một thân ảnh thấp bé. Cái huy chương bằng đồng kia dưới ánh trăng
đặc biệt chói mắt khiến Lý Lân vừa nhìn đã xác định thân phận người đó.
- Bách Hiểu Đồng Tử?
Lý Lân biến sắc, hắn không nghĩ tới lại là lão gia hỏa này theo dõi chính mình.
- Đúng vậy, chính là lão phu, lần trước để cho tiểu tử ngươi chuồn mất,
lần này lão phu đã bắt được chân tướng rồi nhé. Tiểu tử, bỏ lớp ngụy
trang của ngươi xuống đi, để cho lão phu nhìn chân diện mục của ngươi.
Bách Hiểu Đồng Tử nhảy đến trước mặt Lý Lân, cả người cười tủm tỉm nói.
- Ta không biết ông đang nói cái gì.
Sắc mặt Lý Lân lại biến đổi, lão gia hỏa này như thế nào thấy rõ chuyện chính mình dịch dung để ngụy trang.
- Vẫn còn muốn cãi, lão phu đều thấy hết rồi. Trung niên nhân đi vào,
tiểu tử mặt đen chạy ra ngoài. Tuy rằng hình dạng thay đổi, thế nhưng
thân hình, thực lực một điểm cũng không thay đổi. Lão phu luyện qua quan khí chi thuật, chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nhớ kỹ đặc điểm nổi bật
của một người. Đặc biệt trong buổi tối lại càng rõ ràng. Ngươi cho rằng
ít trò mèo này của ngươi có thể giấu diếm được con mắt lão phu sao?
Bách Hiểu Đồng Tử rắm thối nói.
- Tiền bối muốn làm gì, tiểu tử thế nhưng chưa từng đắc tội qua tiền
bối, ngược lại, tiểu tử vẫn còn tặng tiền bối một vò rượu ngon.
Lý Lân cau mày nói. Hắn không hiểu nổi tất cả mọi người đều đã rời đi,
lão gia hỏa này còn lưu lại làm gì, chẳng lẽ cũng giống như mình giở thủ đoạn gì đó?
- Làm cái gì? Còn có thể làm cái gì, lão phu không phải đã nói rồi sao,
muốn thu ngươi làm đồ đệ, bằng không sẽ lãng phí tư chất tốt này của
ngươi.
Bách Hiểu Đồng Tử bĩu môi, thở phì phì nói. Nói về chuyện này làm ông ta nghĩ tới chuyện lật thuyền trong mương lần trước, cặp mắt trừng rất to, chỉ sợ Lý Lân lần thứ hai chạy mất.
- Thu đồ đệ? Tiền bối là vì chuyện này? Ngài đã là bát phẩm vương tọa,
lại là lão sư trong Thần Ma học viện, dạng thiên tài gì chưa thấy qua,
tại sao phải coi trọng tiểu tử. Không nói nơi khác, riêng hoàng triều
Đại Đường, thực lực cùng tư chất vượt lên trước tiểu tử đếm không hết.
Tiểu tử không rõ tiền bối nhìn trúng điểm nào của tiểu tử!
Lý Lân thấy Bách Hiểu Đồng Tử đến đây là vì chuyện này, trong lòng
thoáng thả lòng. Lão già này hiện tại cùng hoàng thất đứng chung một
phe, cho dù biết thân phận của mình cũng chỉ hơi phiền phức một chút mà
thôi. Huống chi sự chấp nhất của lão già này cũng khiến Lý Lân cảm thấy
hiếu kỳ.
- Tiểu tử, nếu như lão phu đoán không sai, thời gian ngươi tu luyện võ
đạo hẳn không dài? Tối đa cũng chưa tới nửa năm đúng không!
Bách Hiểu Đồng Tử mở to cặp mắt, cẩn thận đánh giá Lý Lân, tựa như đang quan sát một trân bảo hiếm thấy.
- Ách? Tiền bối làm sao đoán được?
Lý Lân kinh ngạc.
- Hừ, lấy tư chất tiên thiên thân thể của ngươi, chỉ có tiếp xúc với võ
đạo trong thời gian ngắn mới có loại kết quả này. Lão phu nếu như không
phải tinh thông Vọng Khí thuật, lại tự mình tiếp xúc qua chân khí của
ngươi, cũng sẽ bị thực lực bản thân ngươi đánh lừa. Tiểu tử, ngươi có sư phụ hay không?
Bách Hiểu Đồng Tử có chút cấp thiết hỏi.
- Không có, chẳng qua vãn bối tự mình tu luyện rất tốt, không muốn bái sư phụ gì cả.
Lý Lân nhìn cách ăn mặc quái dị của Bách Hiểu Đồng Tử, dùng sức lắc đầu.
- Không có sư phụ? Quá tốt. Lão phu tuyên bố, từ giờ khắc này trở đi,
ngươi chính là đại đệ tử nhập thất của lão phu. Còn không mau dập đầu
bái sư.
Hai mắt Bách Hiểu Đồng Tử tỏa ánh sáng, dị thường hưng phấn nói.
- Ách? Lão nhân ngài không có nghe lời tiểu tử nói à, tiểu tử tự do tự tại thành quen, thật sự không muốn bái sư.
Vẻ mặt Lý Lân đau khổ nói. Tính cách lão quái vật này quá quỷ dị, Lý Lân sợ bị truyền nhiễm. Huống chi hiện tại hắn căn bản không thiếu công
pháp võ đạo, hơn nữa võ đạo Bách Hiểu Đồng Tử cùng chính mình tu luyện
căn bản không phải một hệ thống. Công pháp võ đạo của hắn cũng liên quan đến bí mật xuyên việt của bản thân, Lý Lân tuyệt đối không muốn cùng
bất luận kẻ nào chia xẻ. Mà nếu nhận Bách Hiểu Đồng Tử làm sư phụ, một
ít bí mật sợ rằng rất khó giấu diếm.
- Cái gì? Ta không nghe lầm chứ! Lão phu chính là bát phẩm vương tọa đó, lẽ nào ngay cả tư cách thu một tên lục phẩm Võ sĩ như ngươi cũng không
có. Tên tiểu vương bát đản như ngươi thực sự không biết tốt xấu. Nhanh,
mang lão phu đi nhà ngươi, để cho lão phu cùng cha mẹ ngươi hảo hảo
thương lượng một chút. Loại sự tình này há lại để cho ngươi có thể quyết định.
Bách Hiểu Đồng Tử vừa nghe Lý Lân cự tuyệt, cả người buồn bực. Nhãn châu của lão xoay động, nghĩ đến người nhà Lý Lân, lấy thân phận bát phẩm
Vương tọa của mình, tuyệt đối có thể thuyết phục người nhà hắn. Chỉ cần
cha mẹ của hắn đồng ý, xem tiểu vương bát đản này còn có thể ghê gớm nữa hay không. Nếu như đây không phải đế đô, lão nhất định sẽ vừa thông
suốt cho Lý Lân vừa đánh.
- Ta...
Lý Lân không biết nói gì. Bị lão quái vật này quấn lấy, Lý Lân có loại cảm giác phiền phức quanh thân.
Đúng lúc này, toàn bộ Trích Tinh lâu truyền đến âm thanh rối loạn, ba
đạo khói xanh bay thẳng lên chân trời, trong bầu trời đêm thấy vô cùng
rõ ràng.
- Ồ? Triệu Tập Lệnh màu xanh của Đại Diễn tông? Tiểu tử ngươi làm chuyện gì mà khiến người ta giận dữ như vậy. Không ngờ khiến một gã đệ tử nội
môn Đại Diễn tông phát cuồng.
Bách Hiểu Đồng Tử sắc mặt cổ quái nói.
- Không có... Không có làm gì. Chỉ là trộm ít đồ a!
Lý Lân có chút quẫn bách nói. Triệu Tập Lệnh màu xanh là lệnh bài mà Đại Diễn tông ban phát cho đệ tử hạt giống nội môn. Sau khi tấm lệnh bài
này được kích phát, đệ tử Đại Diễn tông trong phạm vi mười dặm chung
quanh phải vô điều kiện tụ họp lại. Chỉ có tại thời điểm sinh tử tồn
vong, mới có thể phát động Triệu Tập Lệnh. Từng đệ tử hạt giống nội môn
cũng chỉ có một lần phát động lệnh bài, hơn nữa chỉ cần phát động sẽ
không có cơ hội rút lại.
- Đi mau, tiểu vương bát đản ngươi lần này gây ra đại họa rồi. Nếu như bị bắt được, mặt mũi lão phu cũng bị mất hết.
Vẻ mặt Bách Hiểu Đồng Tử đau khổ. Vung tay lên cầm lấy túi lớn sau lưng
Lý Lân, sau đó một tay kẹp người hắn, một cái nhảy lên đã biến mất không thấy gì nữa.
Lý Lân chỉ cảm thấy gió lớn rót thẳng vào miệng, cái cảm giác băng hàn
kia khiến bản thân cực kì khó chịu. Hơn nữa hắn bị người mang đi giống
như vác bao tải, thật sự rất không được tự nhiên.
- Đây là chuyện cá nhân của tiểu tử, tiền bối sao lại khẩn trương như thế.
Vẻ mặt Lý Lân đau khổ nói.
- Mẹ nó! Tiểu vương bát đản, đây là chuyện của riêng ngươi sao? Ngươi
thật nghĩ Trích Tinh lâu không có tiên thiên cao thủ tọa trấn là có thể ý xông vào sao, nếu như không phải có lão phu ở bên ngoài canh chừng cho
ngươi, tiểu tử ngươi đã sớm bị người phát hiện giết chết. Đâu còn có
tinh thần cùng lão phu ở chỗ này lải nhải.
Bách Hiểu Đồng Tử một cái đập đánh vào đầu Lý Lân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Móa, lão già ngươi hạ thủ thật ác độc, đây là đầu, không phải trống
da! Cứu thì cứu, có cái gì mà phải đắc ý. Ta lại không cần ngươi cứu.
Cả đầu Lý Lân đều bị đánh đến mức kêu ông ông, không lựa lời nói.
- Tiểu vương bát đản ngươi còn muốn nói lý, xem lão phu giáo huấn ngươi thế nào!
Bách Hiểu Đồng Tử giận dữ, một ngón tay điểm ra, cả người Lý Lân cứng
đờ, không chỉ không cử động được, ngay cả nói chuyện cũng khó.
Bành bành bành bành…!
- Dám cự tuyệt ta này, còn kiêu ngạo này, chạy trốn này, không kính lão này, trộm đồ vật này...
Một trận điên cuồng đạp, cái mông Lý Lân trực tiếp bị sưng lên.
- ĐxxCM! Lão vương bát đản ngươi đạp cũng mạnh lắm, chuyện này ta nhớ kỹ, ta không để yên đâu!
Lý Lân khóc không ra nước mắt, thực lực sai biệt quá lớn, hắn cũng chỉ
có thể tại trong lòng thề hẹn phát tiết, phản kháng là chuyện không thể, căn bản không thể làm. Huống chi nếu lại làm lão già này tức giận, trời biết hắn còn làm ra chuyện tốt gì khác.
Bách Hiểu Đồng Tử đánh hắn một trận tơi bời, sau đó thở một hơi dài nhẹ
nhõm, trên mặt thống khoái nói không lên lời. Sau đó cảm thấy đế đô càng lúc càng náo nhiệt, một tay xách lấy Lý Lân, bắn nhanh về phía hoàng
cung Đại Đường.