Tiếng răng rắc vang lên, khuôn mặt Lý Huân lộ vẻ vui mừng. Gã biết Lý Lân chẳng thể
chống chịu được lực đạo của mình. Hiện giờ toàn bộ cánh tay phải của Lý
Lân đã hoàn toàn bị gã đánh nát, mà gã tin rằng lực đạo còn dư kia cũng
đủ để đánh bay Lý Lân đi. Lúc này Lý Huân đột nhiên nhận ra trước ngực
mình có bàn tay, khiến gã khiếp sợ đồng thời cũng lại kỳ quái vì không
cảm nhận được chút lực đạo nào.
- Một cánh tay bị thương thì có thể làm được gì chứ! Hãy xem bản công tử đánh gãy cái tay này của ngươi!
Lý Huân thở phào nhẹ nhõm trong long chuẩn bị điều động chút chân khí còn lại trong cơ thể để đánh văng Lý Lân ra.
Nhưng trong giây lát sau đó, nét mặt thả lỏng trên mặt Lý Huân hoàn toàn cứng đờ lại. Dòng khí sắc bén lao ra từ lòng bàn tay Lý Lân phá vỡ lực
phòng hộ của Lý Huân chỉ trong chớp mắt, phá thẳng vào trong đan điền.
Dòng khí xoáy màu vàng ảm đảm trong đan điền đã bị ảo ảnh màu đen này
cắn nuốt sạch sẽ.
Ánh mắt Lý Huân tràn đầy vẻ khiếp sợ, gã nhìn Lý Lân với ánh mắt sợ hãi và cầu xin.
Cánh tay phải của Lý Lân hoàn toàn vặn vẹo, gấp khúc theo phương hướng
quỷ dị vào trong cơ thể, nhưng hắn không có bị đánh bay như Lý Huân
tưởng tượng. Nắm đấm ẩn chứa sức mạnh khủng bố của Lý Huân lại dừng
trước ngực Lý Lân đúng một xen-ti-mét, cả người gã lập tức cứng ngắc
lại.
- Chết đi!
Lý Lân há to miệng, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh gì, khuôn mặt
tuấn tú kia không hề lộ chút đau đớn vì cánh tay bị gãy kia, ngược lại
là vẻ đắc ý khi thực hiện được âm mưu.
- Rốt cuộc là thứ gì đã giết ta?
Đến tận khi chết, Lý Huân vẫn không biết huyễn ảnh màu đen cắn nuố linh
hồn gã kia là thứ gì, gã thậm chí còn chẳng kịp nghĩ xem tại sao mình
lại chết ở nơi đây.
Huyễn ảnh màu đen kia đúng là Ma đao chi hồn vẫn bị Lý Lân kiềm chế ở
trong không gian huyệt đạo. Tuy rằng Ma đao chi hồn là do linh hồn lực
hóa thành, tương thông với tâm ý của hắn, nhưng Ma đao chi hồn hoàn toàn không phải là khôi lỗi đơn thuần, nó dù không có ý thức đầy đủ nhưng
lại tự động làm ra một số chuyện, khá là tà dị. Lý Lân vốn không định
dùng tới nó, nhưng Lý Huân mạnh hơn những gì hắn nghĩ, hơn nữa cảm nhận
được các thế lực khắp nơi bố trí cờ, với tư cách là một quân cờ, Lý Lân
quyết tâm muốn phá ván cờ này mà ra. Thủ đoạn duy nhất mà hắn làm chính
là hạ sát, khiến cho tất cả đám người tự nhận mình là kẻ chơi cờ ăn
thiệt một phen.
Trong khoảnh khắc khi Ma đao chi hồn trở về cơ thể, cả người Lý Lân ầm
ầm văng ra ngoài, đánh sập bức tường phía sau người, hệt như Lý Huân bị
đánh bay đi vậy. Bức tường phía sau người hắn kia đúng là của Tần gia,
Lý Lân bị đánh bay ra ngoài, đương nhiên khiến Tần phủ rối loạn.
Đại quản gia của Tần phủ là lão Lâm dẫn người tới đầu tiên.
- Tam hoàng tử?
Lão Lâm ngạc nhiên, không ngờ mình lại gặp lại cô gia nhà mình trong cái tình cảnh thế này.