Edit: reallllchicken

Beta: Uyên

Lòng bàn tay anh dày rộng, bao lấy tay cô, nhiệt độ tỏa ra từ tay anh làm cô nhớ tới cái vuốt ve trong phòng bao, cùng với đôi tay cọ xát ở trên eo cô, nhiệt độ tăng vọt.

Nghĩ tới đây, Lạc Thời mất tự nhiên khẽ nhích cổ tay, Chu Trạch Đình lười biếng nhìn một cái.

Đôi mắt mang theo chút cảm xúc làm người khác nóng mặt, cô nhìn sang chỗ khác, đôi mi vô cùng run rẩy, nóng bỏng khơi gợi trong lòng.

Kết thúc tiệc rượu, phần lớn đàn ông đều uống rượu, có người say không thể bước đi ổn định, nhưng họ được người mình tin tưởng dìu đi.

Chu Trạch Đình khá tốt, tửu lượng cao, không có say mèm, chỉ có Lạc Thịnh uống hơi nhiều, lúc xuống cầu thang, bước chân lộn xộn, Tần Nhiễm đi bên cạnh muốn đỡ anh, Lạc Thịnh híp mắt nhịn không được gạt tay cô ta ra.

Đôi mắt Tần Nhiễm lập tức đỏ lên, tủi thân treo ở khóe mắt, có vẻ sắp khóc.

Lạc Thời vốn đi cạnh Chu Trạch Đình, lơ đãng quay đầu thì thấy cảnh này, cô nhẹ nhàng vươn tay kéo Chu Trạch Đình đang đi xuống lầu.

Anh quay lại thì bắt gặp cảnh tượng kia, chỉ hơi cúi đầu, tầm mắt đối diện với với cô, mang theo chút nhu hòa mà bình thường khó gặp, nói: "Anh chờ em trong xe." 

Đến khi bóng dáng Chu Trạch Đình biến mất ở ngã rẽ, cô mới hoàn hồn bước lên mấy bậc thang.

Cô tới trước mặt Lạc Thịnh, nhìn thấy cơn say dâng lên trong đôi mắt đỏ ngầu của anh, sự cô đơn được ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng lộ rõ trần trụi.

Cô lên tiếng gọi, "Anh."

Lạc Thịnh ngẩng đầu cố gắng phân biệt, sau đó an tĩnh mượn lực của cô đi xuống lầu, Tần Nhiễm theo sau không nói một lời.

Nhét anh vào trong xe, Lạc Thời đóng cửa đứng đối diện với Tần Nhiễm.

Cô ta đã sửa sang xong biểu tình trên mặt, ngũ quan dịu dàng trong gió lạnh lộ ra chút phong tình.

"Chút nữa phiền cô chăm sóc anh ấy." Lạc Thời nói.

"Được." Tần Nhiễm trả lời.

Cô không nói lời dư thừa với cô ta, chỉ gật đầu một cái, lúc xoay người muốn đi bỗng nghe cô ta lên tiếng lần nữa, thanh âm yếu ớt trong gió như con diều đứt dây, phiêu phiêu bồng bồng, cô ta nói,

"Anh ấy rất yêu Lạc Mi Mi có phải không?"

Lạc Thời ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy vẻ hung ác trên mặt Tần Nhiễm, nội tâm đột nhiên bất an, nhìn kỹ lại thì cô ta vẫn đang mang bộ dáng ôn hòa, cô cho là mình đã nhìn nhầm, lập tức sửa sang lại biểu tình trên mặt, ra vẻ vô cùng hoang đường nói,

"Cô nói gì vậy?"

Lạc Thời tự nhận lúc này kỹ thuật diễn của mình coi như qua ải, nhưng Tần Nhiễm không lên tiếng, chỉ nhìn cô chằm chằm, sau đó nhanh chóng ngồi vào ghế lái.

Đến khi xe Lạc Thịnh chạy trên đường chính, cô còn đang suy nghĩ ánh mắt cô ta nhìn cô trước khi đi là có ý gì, Chu Trạch Đình ở sau gọi tên cô.

Cô vội lên tiếng, hứng gió lạnh đi đến xe anh.

Trong xe Chu Trạch Đình đã sớm mở điều hòa, nhiệt độ cao, Lạc Thời ngồi vào ghế lái, điều hòa liên tục thổi hơi ấm vào người khiến cô ngáp nhẹ một cái.

Anh dựa vào ghế phụ, nghe thấy tiến ngáp, đôi mắt khép lại vì say rượu nay lại mở ra, quay đầu nhìn cô hỏi: "Có muốn anh lái không?"

Giọng điệu anh trầm ổn, nhưng mệt mỏi bên trong còn nhiều hơn cô, hơn nữa anh cũng uống nhiều rượu, để anh lái xe là không có khả năng, cô lắc đầu, khởi động xe.

"Hay là anh ngủ một lát đi, em có thể."

"Không mệt?" Chu Trạch Đình hỏi.

"Không mệt." Lạc Thời vừa nói vừa ngáp một cái.

Cô ngượng ngùng quay đầu nhìn anh, Chu Trạch Đình làm bộ không nghe cô trả lời, vươn tay quẹt đi nước muối sinh lý ở đuôi mắt cô, lại tiếp tục dùng mu bàn tay vuốt ve gò má cô. 

Làm tai cô đỏ lên.

Sau đó, anh nhanh chóng thu tay, con người đen nhánh lóe lên ánh sáng, dường như anh cười hỏi lại một câu: "Thật không? Mệt thì đừng lái xe."

Lạc Thời không trực tiếp trả lời, chỉ đặt mắt ngang tầm với anh nói: "Chỉ cần anh luôn nói chuyện với em thì em không mệt."

"Nhưng mà em vừa mới nói," Chu Trạch Đình dừng ở đây rồi nói tiếp: "Vừa rồi em bảo anh ngủ một chút, giờ em lại bảo anh nói chuyện với em? Vậy anh nên làm gì đây?"

Suy luận rõ ràng, trí nhớ rất tốt, thật không giống người uống nhiều rượu.

Cô nghẹn lại, suy nghĩ một hồi cũng không biết làm sao trả lời anh, thoáng thấy khóe miệng anh khẽ cong mới hiểu được mình bị trêu chọc, nhất thời đôi tai đỏ tới mức thấy rõ.

Hình như anh rất thích vành tai cô, thấy cô như vậy, đột nhiên đánh úp không kịp đề phòng.

Ngón trỏ và ngón giữa nắm lấy vành tai cô, xoa xoa hai cái, cảm nhận được sự mềm mại trên đầu ngón tay rồi nhanh chóng thu tay.

Thấy cô vì anh đột ngột đụng chạm nên cứng ngắt duỗi thẳng eo, tinh thần dâng cao, giọng khàn khàn nói, "Bây giờ còn muốn ngủ không?"

Lạc Thời đỏ mặt lắc đầu như trống lắc.

Chu Trạch Đình suýt nữa bật cười.

- -

Đến biệt thự, dì Trần đã sớm chờ trước cửa.

Nhìn thấy Lạc Thời thì cười ha hả, lúc trông thấy Chu Trạch Đình khoác tay cô vào biệt thự, lại cho cô một nụ cười mập mờ.

Lạc Thời xấu hổ nên chân bước lộn xộn.

Nhiệt độ trong phòng khách hơi oi bức, Chu Trạch Đình sau khi ngồi xuống ghế sô pha liền tháo cà vạt, tiếp đến cởi hai nút ở cổ áo sơ mi.

Dì Trần vào phòng bếp nấu canh giải rượu.

Cô đưa cho anh ly nước ấm, rượu hôm nay anh uống tác dụng chậm, lúc ở nhà hàng vẫn chưa say, dọc đường đi được điều hòa sưởi ấm nên rượu dần dần ngấm vào, tròng mắt anh bắt đầu đỏ, toàn thân đều bọc trong hơi nóng.

Lạc Thời thấy anh nhận lấy nước uống một hớp, sau đó đứng dậy bước lên tầng hai.

Cô sợ anh đi không vững, bản năng muốn theo sau.

Nhưng đến giữa cầu thang anh đột nhiên ngừng bước, xoay người, hạ mắt nhìn cô, lý trí vẫn còn, giọng nói khàn khàn trầm ấm say lòng người: "Đừng đi theo."

"Dạ?" Lạc Thời còn chưa khôi phục tinh thần.

"Anh đi tắm." Chu Trạch Đình nói.

"..... Ồ."

Mười phút sau, dì Trần bưng chén canh giải rượu, thấy trên sô pha chỉ có mỗi cô, hỏi, "Cậu chủ đâu rồi?"

Lạc Thời chỉ chỉ tầng hai, nói Chu Trạch Đình đang tắm.

Nghe vậy, dì Trần đưa canh giải rượu trên tay cho cô, vỗ vỗ mu bàn tay cô, cười vô cùng hiền lành, "Vậy cô Lạc giúp dì mang lên cho cậu chủ đi."

"Nhưng bây giờ anh ấy đang tắm...."

Bà không để cô nói xong, ỡm ờ đẩy cô lên cầu thang.

Bị ép đi lên, nên Lạc Thời chỉ có thể bất chấp bước lên tầng hai, do dự đứng trước phòng ngủ của anh.

Đột nhiên cô nghĩ đến đáp án anh muốn nói cho cô trong lúc ở phòng bao hôm nay, adrenalin tăng vọt phá hủy hình tượng!!

(*) Adrenalin: hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, tiết ra bằng tuyến thận.

Không được nghĩ! Không được nghĩ!

Cô lắc đầu một cái thật mạnh, xóa sạch hoàn toàn hình ảnh trong đầu mới đưa tay gõ cửa phòng.

Chỉ gõ ba cái.

Lạc Thời an tĩnh đứng chờ.

Qua vài phút, Chu Trạch Đình mới nói, "Vào đi."

Có vẻ anh còn đang tắm, nên lúc vào cô không dám nhìn loạn, chỉ hơi cúi đầu mò mẫm đi về phía trước.

Chu Trạch Đình mới từ phòng tắm bước ra, cơn say bị hơi nước tích tụ trong đầu, có hơi chếnh choáng. Anh ngước mắt liền thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, đang cúi đầu lộ ra vùng da trắng nõn sau cổ.

Lạc Thời không thấy đường, mắt để dưới đất, cho đến khi mũi chân đối diện với một đôi chân khác.

Cô dừng lại, không dám ngẩng đầu, sợ thấy thứ không nên thấy, nhỏ giọng nói, "Anh Trạch Đình, canh giải rượu."

Chu Trạch Đình nhận lấy, không dùng muỗng mà để chén bên miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, vừa uống vừa cụp mắt nhìn về phần cổ lộ trong không khí.

Ánh mắt mang theo chút hứng thú khó nói.

Có điều anh không có định ép buộc cô, mặc dù đầu óc ngấm rượu bị trì trệ, nhưng bản thân vẫn nhớ buổi tối lúc ở Lâm Giang lâu, cô gái nhỏ không chịu nổi sự trêu chọc của anh, vẻ mặt như sắp khóc.

Bộ dáng đáng thương.

Rất đáng yêu.

Anh thu hồi tầm mắt, trấn an trái tim xao động, đưa chén không cho cô, nói: "Xong rồi."

Lời edit: Tuần trước chị beta bận quá bận nên không beta được chương nào cả:(((. Tuần này trở đi chúng mình sẽ  up theo lịch 2 ngày/ chương nhé. Đảm bảo giữ được lời hứa hoàn bộ này trong tháng 5.