Quả nhiên sáng sớm đã thấy hắn đứng đánh quyền.

Tạ Ung thật ra là người khá chú trọng tới việc chăm sóc sức khỏe, trước kia đi theo lão ân sư học về dưỡng sinh, trên căn bản không hề bỏ qua chuyện gì, có điều sau này vì quá bận rộn nên đành phải gác lại.

Nhưng bây giờ hắn lại ý thức lại được tầm quan trọng được của việc giữ gìn sức khỏe, để có thể sống cùng Nguyên Nghi Chi tới già, vì Nguyên Nghi Chi "tính" phúc, hắn nhất định phải nỗ lực.

Cuối mùa thu đầu mùa đông, hà hơi thành sương, mặt đất phủ đầy một lớp sương trắng mỏng, nha hoàn quét dọn sân sớm có đôi khi vụng trộm ngắm nhìn nam chủ nhân, thấy hắn dáng người thon dài cân xứng, động tác tuyệt đẹp như thư sinh, mi mắt như phượng, mặt như bạch ngọc, thật sự là quân tử như ngọc, cử chỉ đoan chính, nhìn thế nào cũng giống người trên tiên giới, tất cả nữ tử đều sẽ cảm thấy bộ dáng đó chính là người tình hoàn mỹ, làm cho một nhóm nhỏ nha hoàn mặt đỏ tim dập, nghĩ vẩn nghĩ vơ.

Tạ Ung đánh xong một bộ quyền, thân thể trở nên khoan khoái, hắn cảm thấy cả người gân cốt đều giãn ra, rất thoải mái, nhìn trời sắc còn sớm, liền chuẩn bị đánh tiếp một quyền, đúng lúc này, hắn ngẩng đầu lại thấy lão bà làm việc tại Thanh Việt Viên đang đi đến, liền cất cao giọng nói lớn muốn bà dừng lại, “Tôn gia, chuyện gì?”

Tôn bà đột nhiên nghe tiếng, lại gặp Tạ Ung trong viện, vội vàng quỳ gối hành lễ, nói: “Lão gia, thiếu gia đến thỉnh an, ta thấy còn sớm, lo lắng lão gia phu nhân còn chưa dậy,nên muốn đến hỏi các tỷ tỷ hầu hạ trong phòng, đồng thời báo trước một tiếng.”

Tạ Ung nhíu nhíu mày, Tạ Chiêu sao lại đến đây?

Tạ Ung cũng vô tâm đánh quyền, nha hoàn hầu hạ vội vàng lấy đà áo choàng lông mao khoác lên cho hắn để khỏi nhiễm lạnh, lại lấy khăn lông ấm áp đưa cho hắn lau mặt lau tay.

Tạ Ung chậm rãi tiếp nhận, phân phó cho Tôn bà: “Cho thiếu gia vào đi, đến phòng khách phía tây.” Hắn biết Nguyên Nghi Chi đêm qua rất mệt, muốn cho nàng nghỉ ngơi nhiều một lát, liền chuẩn bị đến phòng khách phía tây cùng Tạ Chiêu nói chuyện chút, tiểu tử này có vẻ cổ lỗ sĩ.

Nhưng mà mới là một tiểu oa nhi năm tuổi thì biết cái gì? Chỉ sợ là bị người khác xúi giục.

Tạ Ung đáy lòng có chút không kiên nhẫn, những người này thật là quá đáng, họ không thể cho hắn có một ngày thư thái hay sao?

Tạ Ung đang chuẩn bị xoay người đến tây phòng khách, Hòa Yên từ trong nội thất đi ra, quỳ gối nói: “Lão gia, phu nhân mời thiếu gia đến gian thứ phía đông để thỉnh an gặp mặt, phu nhân đã thức dậy.”

Tạ Ung thở dài, gật gật đầu, hắn cũng xoay người trở về chính đường, hướng gian thứ phía đông đi đến, bên trong thứ gian là nội thất của hắn và Nguyên Nghi Chi.

Nguyên Nghi Chi từ trong thất đi ra, sáng nay nàng thay đổi một bộ trang phục màu vàng thanh đạm ôm sát thân phía dưới là thân váy xòe nhuộm màu hoàng kim, tươi đẹp hoạt bát, đẹp đẽ quý phái mà thanh nhã, bước ra gian bên ngoài vạt áo bị gió thổi tỏa ra một mủi hương thơm ngát hợp lòng người, làm cho tâm tình của Tạ Ung thêm vui vẻ.

Bởi vì ngủ không đủ giấc, đáy mắt nàng thoáng có chút thâm quầng, nàng dùng son phấn miễn cưỡng che lấp, phát hiện Tạ Ung cẩn thận đánh giá nàng, nàng khẽ cười nói: “có chỗ nào không ổn sao?”

Tạ Ung lắc đầu: “Sợ nàng mệt, ta muốn cho nàng ngủ nhiều một lát.”

Nguyên Nghi Chi cười nói: “Ở đâu có chuyện có cô dâu được nhàn hạ ngủ lười ? Nói ra sẽ bị người khác chê cười.”

Tạ Ung hạ nhẹ giọng: “Đến giữa trưa nàng phải ngủ trưa đấy.”

Nguyên Nghi Chi thật ra còn trách hắn đêm qua yêu cầu vô độ, hại nàng sáng sớm cơ hồ không dậy nổi xuống giường, nếu Tạ Chiêu tiến vào thỉnh an, nhìn thấy nàng còn ở trên giường, chẳng phải là mất mặt chết người?

Hiện tại gặp Tạ Ung nhìn chằm chằm, sợ nàng bị mệt chết, trong lòng lại có chút ngọt nào mềm mại, liền nhẹ nhàng mà nghiêm mặt với hắn liếc mắt một cái, khóe miệng lại mân khởi nhàn nhạt ý cười.

Tạ Chiêu được bà vú nắm tay đi vào phòng, Hòa Yên bài trí chỗ ngồi cho họ sau khi hành lễ thì ngồi xuống, Tạ Chiêu cúi đầu trước phụ thân cùng kế mẫu.

Năm tuổi tiểu oa nhi rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thực rất đẹp, trên người mặc quần áo bông thật dày, bên ngoài còn khoác áo khoác da, giống những tiểu tử mập mạp tròn vo.

Nhưng trên thực tế Nguyên Nghi Chi nhìn ra được tất cả là do quần áo, Tạ Chiêu bản nhân hẳn rất gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy thành mặt trái xoan, toàn là xương, khiến người ta xót xa.

Tạ Ung hiển nhiên cũng nhìn ra được Tạ Chiêu suy yếu, ánh mắt sắc bén liếc bà vú Tôn thị của Tạ Chiêu một cái: “Tiểu hài tử cần ngủ thời gian dài, Chiêu nhi thân mình lại yếu, ta đã luôn luôn dặn rằng phải để hắn mỗi sáng ngủ đủ giấc đến khi tự mình tỉnh giấc, buổi sáng thỉnh an dĩ nhiên miễn, hôm nay vì sao lại dậy sớm như vậy?”

Tôn thị là phụ nữ có thân hình cao lớn đầy đặn, trong nhà bà đã có ba cái đứa con bởi vì không nuôi nổi, cho nên mới đi ra làm bà vú, nhìn sắc mặt giận đến đen của Tạ Ung, bà có chút sợ hãi, lầm bầm nửa ngày cũng chưa nói ra câu nào.

Tạ Chiêu sợ hãi nhìn Nguyên Nghi Chi liếc mắt một cái, lại nhìn bà vú lắp bắp, cố lấy dũng khí nói: “Là tổ mẫu đại nhân gọi con chỉ bảo dậy sớm thỉnh an , tổ mẫu nói một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, nên học dậy sớm một chút hướng phụ thân cùng mẫu thân thỉnh an, tỏ vẻ hiếu thảo."

Mẫu thân...... Lại là chủ ý của bà!

Tạ Ung nhắm mắt lại, trong lòng bỗng nhiên nổi lên nóng giận.

Trước kia hắn và Đinh Cẩm Tú mới vừa thành thân, cả hai vợ chồng trẻ đều khí huyết tràn trề, không khỏi có chút tham luyến cảm giác vui vẻ của giường uyên ương, mẫu thân khi đó liền nhiều lần phái người quấy rầy, đưa ra cho bọn họ một đống lý do, nghiêm khắc hạn chế chuyện phòng the của họ.

Khi đó Tạ Ung còn trẻ, mới vừa thi đậu Trạng nguyên, hai mẹ con vừa mới trải qua cuộc sống gian nan, hắn còn cảm động và nhớ công ơn dưỡng dục của mẫu thân mình không dễ, tận lực nghe theo mẫu thân an bài, sau tân hôn thường bỏ lại Đinh Cẩm Tú một mình đến thư phòng ngủ, lý do chính là vì tu thân dưỡng tính.

Cũng từ đó tình cảm vợ chồng của hắn cùng với Đinh Cẩm Tú vì chuyện này mà có sự ngăn cách, từ đó không còn thực sự tốt nữa.

Bây giờ suy nghĩ một chút, thật ra hắn phụ Cẩm Tú rất nhiều, mẫu thân cũng quản quá nhiều rồi.