Tần Vũ Tùng ôm Chu Kiều lên gường, rót nước ấm cho cô uống thuốc. Trước tiên để dạ dày bình ổn lại, cần uống 2 liều thuốc pha nước, vị thuốc nồng làm dạ dày có phản ứng ngay lập tức. Cô che miệng chạy vào toilet, chất lỏng nóng bỏng đã tràn ra các kẽ tay.

Chu Kiều sợ Tần Vũ Tùng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, vội khóa cửa lại trước khi anh vào. Sau đó, cô không kiềm chế được nằm dài trên bồn nước mà nôn, nôn đến khi trước mắt biến thành một màu đen.

Tần Vũ Tùng có thể nghe thấy tiếng cô nôn, rồi lại dừng, tiếng giật nước, lặp đi lặp lai nhiều lần, cuối cùng yên lặng không tiếng động. Anh không yên tâm, gõ cửa, nghe giọng cô bên trong khàn khàn “Tôi không sao”, lát sau lại nói “Anh đi đi”.

Nôn xong cũng dễ chịu hơn, Chu Kiều bắt đầu run rẩy, khí lạnh từ phía sau dâng tới, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập. Cô níu bồn rửa mặt, từ từ đi tới cửa. cửa vừa mở, đập vào mắt là đôi giày của anh, suy nghĩ lóe lên trong đầu cô “Người đàn ông độc thân này chỉnh chu nhất, giày rất sạch sẽ”

Cô không muốn tha thứ cho anh, nhưng ý chí và sức khỏe không tỉ lệ thuận với nhau. Lúc anh đỡ cô nằm xuống, cô co rúm lại run bần bật. Anh quấn chăn cho cô “Anh đi lấy chăn”, cô vẫn lạnh, Tần Vũ Tùng do dự hai giây rồi lên giường ôm lấy cô “Anh sẽ không làm em đau, hãy tin anh lần nữa”

Cô không nhúc nhích, nhưng cơ thể cứng ngắc dần thả lỏng, hô hấp cũng đều đặn lại. Tần Vũ Tùng buông tay, anh tính chuẩn bị tinh thần giúp Chu Kiều nếu muốn uống nước gì đó, nhưng mí mắt anh càng ngày càng nặng, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại trong phòng đã sáng, mặt Chu Kiều dán vào ngực anh, hai tay ôm lấy eo anh, vẫn còn đang ngủ say. Anh cẩn thận chạm vào điện thoại, đã 9h hơn, nhưng vào một ngày nhiều mây, thích hợp để ngủ nướng.

Tần Vũ Tùng ngủ thiếp đi bình yên.

Hai người thức dậy khoảng 2 giờ chiều. Chu Kiều không nói gì, đứng dậy đi tắm. Cô ngâm mình trong bồn tắm thật lâu, khi ra mới thấy drap giường đã được thay mới sạch sẽ. Trong phòng có mùi thơm cháo trắng, radio dưới lầu đang phát ra tiếng:

“Anh sẽ yêu em

Em sẽ yêu anh

Bởi vì cô đơn

Sẽ yêu em vì em cô đơn

Mặc dù anh không bao giờ nói

Anh sẽ không nói em cũng hiểu

Cảm giác chúng ta đều dễ bị tổn thương

Tương lai cuộc sống

Chúng ta đều không chắc chắn…”

Tần Vũ Tùng đang ở bên cửa sổ nghe điện thoại, nghe thấy tiếng động trên lầu, anh ngước nhìn cô, che điện thoại lại hỏi “Có khá hơn không?”

Chu Kiều mỉm cười, làm cử chỉ nói “Anh đang bận”. Cô lại nằm xuống giường, thời gian qua cô thường xuyên tăng ca, quá mệt mỏi. Cô thở phào nhẹ nhõm, có lẽ do quá áp lực, cơ thể phát ra cảnh báo.

Tần Vũ Tùng đi lên, sờ trán cô, tốt rồi, nhiệt độ bình thường. “Anh đi trước, sẽ quay lại với em sau”

Chu Kiều gật đầu.

Anh quay lại đã rất khuya. Chu Kiều ngủ đến mơ mơ hồ hồ, nghe tiếng bước chân vô thức bật đèn lên. Anh giật mình, “Đánh thức em hả?” Chu Kiều lắc đầu, ngơ ngác “Sao anh lại quay lại?”

Anh nói “Hôm nay có nhiều việc phải giải quyết, muốn làm cho xong, nhưng đã nói sẽ đến…”, đầu Chu Kiều càng nặng, ngắt lời “Mấy giờ rồi?”

“11 gờ 23 phút”

Chu Kiều ngáp dài, nhích qua một bên, vỗ vỗ “Đi ngủ đi”

Loại hành động dẫn sói vào nhà mau chóng được thấy, vài phút sau anh thử thăm dò hôn cô. Môi anh hơi lạnh, có mùi bạc hà, cô nghe được mùi sữa tắm. Cô trốn tránh lẩm bẩm “Đã tắm rồi còn chạy qua đây làm gì?”, Tần Vũ Tùng không nói gì, anh thật sự lúc nằm xuống ngủ mới quyết định là nên đến đây.

Anh hôn lên cổ cô, cô nhịn không được cười “Ngứa quá”. Tệ hơn là anh dùng chân chống lại sự mềm mại của cô, Chu Kiều hét lên nhẹ nhàng, hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô cũng hôn nhiệt tình, tiếng thở dốc hàm hồ bên tai nhau, trong bóng tối tưởng chừng nghe tiếng tim đập rất nhanh.

Không bao lâu Tần Vũ Tùng đột ngột dừng lại, anh dùng khuỷu tay chống đỡ, có phần ão não nói “Thật sự xin lỗi”

Chu Kiều bật cười.

Tiếng cười cô làm anh cơ thể anh cứng đờ, nhưng chỉ lát sau cô giải thoát anh khỏi sự bối rối đó “Tôi có nói cần ăn đến no trong một lúc không? Sau này sẽ có cơ hội biểu hiện, ngoan, đi ngủ”

Tần Vũ Tùng không dám thảo luận với Chu Kiều, dĩ nhiên cô tốt đến không thể tốt hơn.

Giống như cho anh một bữa ăn thịnh soạn cuộc đời, chỉ cần có thời gian gặp gỡ, cô đều cho anh những gì tốt nhất. Lúc cao hứng cô như người vợ hiền, giúp anh ủi áo sơmi, chuẩn bị đồ đạc cho anh đi công tác, thậm chí nấu ăn – anh không nghĩ cô sẽ làm một bàn thức ăn ngon; cô sắp xếp chương trình coi phim, nghe nhạc, xem kịch, có khi còn mang cả đàn ghi ta hát – anh cũng không biết cô hát lại hay như vậy; mà kích thích nhất là cô vì anh mà làm càn, hoang dã, vì anh cái gì cô cũng có thể làm.

Nhưng Tần Vũ Tùng không dám cùng cô bàn tính chuyện sau này, cho dù anh có can đảm hứa hẹn hay không, ít nhất là về phía cô, cô hoàn toàn không mong chờ điều đó.

Cô luôn bận rộn, thường xuyên ra ngoài với Cát Tiểu Vĩnh. Tần Vũ Tùng như bị vợ bỏ rơi, cũng không biết cô đang làm gì.

Chu Kiều nói “Tôi cũng không hỏi anh làm gì cả ngày”

Tần Vũ Tùng những lúc thế này cảm thấy như ngôn ngữ không đủ để nói chuyện “Nhưng anh cũng chỉ đi làm thôi”

Chu Kiều nói “Tôi cũng đang làm việc”

Tần Vũ Tùng bất đắc dĩ cười “Em không cần lo chi phí sinh hoạt”

Chu Kiều úp mặt vào ngực anh “Nếu chúng ta cả ngày ở cạnh nhau, chúng ta sẽ sớm mệt mỏi, chán nản với cuộc sống như vậy, vẫn là ai làm việc nấy, hạnh phúc càng lâu dài”. Cô nói vậy càng làm Tần Vũ Tùng lo lắng. Anh vẫn không quên cô đã ném anh đi vào lúc thời điểm quan trọng, cô lựa chọn rất nhanh, không có chút điểm mềm yếu của phụ nữ. Nếu có một ngày, cô không cần anh nữa, chắc chắn cô không bởi vì anh mà thay đổi.

Chu Kiều nói “Tôi với anh là bạn bè, làm anh vui vẻ, sau đó anh cũng làm tôi vui vẻ. Cứ thế này đi, không có gánh nặng thật sự, không có yêu cầu đặc biệt, vô cùng thoải mái ở bên nhau. Lúc anh muốn rời đi, tôi cũng không miễn cưỡng níu kéo”.

Tần Vũ Tùng từ nhỏ đến lớn, luôn tin tưởng làm người phải nắm quyền chủ động trong tay, cũng không hiểu thế nào lại rơi vào tình thế như thế này, đối mặt với Chu Kiều, anh không thể không buông tay.

Cô ngửa đầu cười với anh “Bây giờ rất tốt”

Anh muốn nói, tốt con khỉ, nhưng vì lòng tự trọng của đàn ông chỉ đành nói có.