May có Tesseract không ngừng tràn ra năng lượng khiến cả người tỉnh táo, nếu không Tống Khuyết có lẽ đã xảy ra mất mặt trước mỹ nữ.
Âm thầm dặn lòng không thể để lại ấn tượng xấu lần đầu gặp mặt, hắn rất nhanh cưỡng chế điều chỉnh tâm thái, thẳng thắn nhìn đối phương mỉm cười:
“Tại hạ Tống Khuyết, ra mắt Các chủ”.
Mỉm cười quan sát hắn từ đầu tới chân, thiếu nữ kia mới gật đầu hào phóng:
“Xin chào Tống thiếu hiệp, ta gọi Vân Hi. Là hiện nay Linh Giang phân các Các chủ, mời ngồi”.
Vốn còn định cho 2 người giới thiệu Vân Sơn lúc này đứng đó lúng túng, ngượng ngùng sờ mũi rồi cũng theo chân 2 người ngồi xuống.
Vân Hi người này làm việc cũng là lôi lệ phong hành, không hề quanh co mà vào thẳng vấn đề:
“Tống công tử, chuyện về ngươi ta đã nghe Sơn thúc nói qua. Bây giờ ta một lần nữa đại biểu cho Vân gia, muốn mời ngươi về làm việc cho chúng ta. Không biết ý ngươi như thế nào?”.
“Không biết Vân Các chủ mời làm việc ý là như thế nào?” - Tống Khuyết cũng hiếu kỳ muốn biết.
“Chúng ta tôn chỉ luôn luôn là song thắng, về như thế nào làm tất nhiên còn tùy thuộc vào ý nguyện của ngươi. Không biết những điều kiện trước đây Sơn thúc đưa ra, Tống công tử ngươi thấy có chỗ nào không phù hợp, chúng ta có thể từ từ thương thảo”.
Tống Khuyết trầm ngâm một lúc rồi mới thành thật trả lời:
“Không dối gạt Vân Các chủ, lúc trước ta cũng có động tâm qua, chỉ là do thời hạn bán mình quá lâu nên mới từ chối. Nhưng sau đó ta đã suy nghĩ lại kỹ càng, tính cách cho phép như thế, ta không muốn cho người khác bán mình, nên việc này ta nghĩ cũng không có cần bàn lại”.
Nếu như là kiếp trước, hắn tuyệt đối là sẽ không suy nghĩ như vậy. Làm người tử nhỏ đã phải bươn chải mưu sinh, cái gì kiêu ngạo, bướng bỉnh đã sớm bị xã hồi mài cho sạch sẽ.
Nhưng sang đến kiếp này, có lẽ mang trong mình dị năng, cuộc sống trôi qua cũng khá thuận lợi. Trong đầu Tống Khuyết dần dần tin tưởng mình là một người đặc biệt, duy nhất trên đời. Vì vậy một thân ngông nghênh ngạo khí không biết từ bao giờ bắt đầu trong lòng hắn đâm rễ nảy mầm.
Ít ra bây giờ hắn cũng là có tính tình, quen thuộc khí thế của thượng vị giả. Không muốn khuất thân tại dưới người khác.
Vân Hi chờ đợi nghe được đáp án này, trong lòng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
Thiên tài thường đi đôi với kiêu ngạo, thanh niên tài tuấn nàng gặp qua nhiều, ai không có mấy phần kiệt ngạo. Nếu như người nào đó có bản lĩnh, còn suốt ngày một bộ khúm núm thuận theo, nàng mới thấy ngạc nhiên đây.
“Như vậy không biết con đường sau này Tống công tử ngươi đã tĩnh toán thế nào. Thứ ta nói thẳng, tán tu con đường này là không thể đi được xa.
Không nói võ công, danh sư chỉ điểm. Chỉ riêng việc tìm kiếm tài nguyên, đan dược các ngươi cũng sẽ phải gặp muôn vàn khó khăn”.
“Ngươi tốn quá nửa tinh lực chỉ để đi tìm võ công bí tịch phù hợp, lại phải tìm con đường mua sắm đan dược thuốc bổ. Những thời gian đó đều lãng phí vô ích lại chưa chắc đã thành công. Hơn nữa khi gặp bình cảnh hay vấn đề nan giải như chính ngươi bây giờ, có phải không công khiến bản thân bị trì trệ, lãng phí một thân thiên phú”.
“Luyện võ như đi ngược dòng nước, không tiến tức lùi. Vì sao công tử không nghĩ lại gia nhập một phương thế lực. Đến lúc đó ngươi chỉ việc chuyên tâm luyện võ, tận tình phát huy tài năng của mình. Cần cái gì đan dược binh khí sẽ có người giúp ngươi thu thập, có vấn đề gì nghi vấn trong tu luyện cũng sẽ có cao nhân cho ngươi giải đáp, như vậy không phải rất thoải mái sao”.
“Còn về chuyện sợ bị quản thúc, mất tự do. Điểm ấy Tống công tử yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không can thiệp vào riêng tư của ngươi, cũng không ép buộc ngươi làm những gì không thích. Thứ Vân gia chúng ta cầu chỉ là sau này nếu ngươi thành tài, có thể thích hợp đứng ra cung cấp cho chúng ta che chở, trợ giúp”.
Nhìn trước mắt xinh nẹp nữ nhân, nghe nàng êm tai phân tích như rót mật vào tai, Tống Khuyết cũng có thời điểm thiếu chút nữa muốn lập tức đáp ứng.
Thật là lợi hại đàm phán, nữ nhân này thật sự biết lợi dụng hết những ưu thế của bản thân thình. Nếu đổi lại 1 thiếu niên khí huyết phương cương, có lẽ đã không chống lại được cám dỗ.
Hơn nữa những điều nàng ta nói cũng không hề khuếch đại, chỉ là trần thuật một sự thật, sau đó vẽ ra cho người nghe một con đường sáng mà thôi.
Hít một hơi sâu loại bỏ trong đầu những suy nghĩ lan man, Tống Khuyết kiên nghị từ chối:
“Đa tạ Vân Các chủ cho ta chỉ con đường sáng, tại hạ cảm kích trong lòng. Nhưng hiện nay tại hạ còn chưa có dự định gia nhập thế lực nào cả, hi vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác”.
Nhìn Tống Khuyết ánh mắt kiên quyết, sáng tỏ. Không có một chút tham dục cùng chần chờ, Vân Hi lần đầu trong lòng có chút tán thưởng đối phương.
Nhìn thật sâu trước mặt thiếu niên, nàng nhoẻn miệng cười gật đầu:
“Như vậy thật đáng tiếc, hi vọng theo lời công tử chúng ta sau này sẽ có cơ hội hợp tác. Hôm nay gặp mặt cho Vân Hi ấn tượng khắc sâu, Huyền Thiết đao kia coi như là quà ra mắt ta tặng cùng công tử. Ngày mai Vân Hải các sẽ cử hành buổi đấu giá, kính mời Tống công tử tham dự và ủng hộ nhiều hơn”.
Thật không biết trong lời Tống Khuyết hợp tác không phải là hắn gia nhập Vân gia, mà hắn đã sơ bộ tính toán sau này có nhiều việc muốn cùng Vân Hải Các làm ăn, không thiếu phải cùng đối phương hợp tác.
Nhân tình xã hội, thiếu nợ một chút nhân tình cũng khiến cho đôi phương quan hệ gần gũi hơn. Nghĩ vậy Tống Khuyết cũng sảng khoái đáp ứng:
“Vậy cảm tạ Vân Các chủ, ngày mai ta chắc chắn sẽ đến cổ động”.
“Vân Hải các hoan nghênh Tống công tử quang lâm, hôm nay ta còn chút việc, không thể chiêu đãi nhiều hơn, mong công tử lượng thứ”.
Tống Khuyết: “Vân Các chủ khách khí”.
“Thanh Trúc, thay ta tiễn Tống công tử”.
“Rõ, Các chủ” – Vẫn đứng chờ ngoài cửa Thanh Trúc lúc này đi vào, mỉm cười ra hiệu Tống Khuyết đi theo nàng.
Tống Khuyết chắp tay cùng 2 người cáo từ rồi theo chân Thanh Trúc rời đi, trước khi ra cửa còn không quên nhìn thoáng qua lão giả vẫn đang ngồi nơi đó.
Theo Thanh Trúc đi khố phòng lấy Huyền Thiết đao, đồng thời nhận một tờ danh sách vật phẩm đấu giá ngày mai. Tống Khuyết mới cùng đối phương cáo từ rời đi.
.........
Nhìn theo Tống Khuyết rời đi, lúc này ngồi một bên im lặng nãy giờ Vân Sơn mới khó chịu phát bực:
“Các chủ, tiểu tử này cũng thật là không biết điều. Hôm nay là ta làm lãng phí thời gian ngươi rồi”.
“Sơn thúc, không có ngoại nhân ngài gọi ta tiểu thất hoặc Hinh Hinh đều được”.
Cao lãnh Vân Các chủ lúc này khó được lộ ra nữ nhi tư thái, nhíu mũi quay về Vân Sơn trách cứ.
Trên thực tế hai người quan hệ cũng khá gần, nàng vốn là con gái của Vân gia gia chủ đương thời Vân Thiên Tường, đứng hàng thứ 7 nên ở nhà hay gọi tiểu thất. Còn Vân Sơn là em họ của Vân Thiên Tường, nên theo lý nàng cần gọi đối phương là chú.
Hơn nữa theo nàng nhận nhiệm vụ điều đến Linh Giang quận, đối phương có thể khăng khăng một mực đi theo, điều này đủ nói rõ hai nhà quan hệ cũng đủ gần gũi thân thiết.
Vân Sơn từ nhỏ đã nhìn cô nương này lớn lên, làm Vân gia bàng chi hắn từ nhỏ đã được quán thâu quan niệm hết thảy hiến dâng cho gia tộc. Vì vậy từ khi phát hiện Vân Hi thiên phú kinh thương, lão Vân là khăng khăng một mực đi theo phù trợ nàng.
Tuy về vai vế hắn là bậc cha chú nhưng dù sao phận mình cũng chỉ là kẻ dưới của đối phương. May mà cô nương này không kiêu ngạo táo bạo, ngược lại thập phần tôn trọng, lễ phép đối với hắn làm lão Vân trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cười híp cả hai mắt, lão Vân nhìn nàng từ ái nói:
“Tiểu thất, nếu biết kẻ này kiêu ngạo như thế hôm nay ta đã không dẫn đến gặp ngươi. Ngược lại không công lãng phí một thanh tốt đao”.
“Hì hì, Sơn thúc. Chỉ là tiền trinh thôi, thiên tài thường kiêu ngạo sao, không có gì đáng trách. Hơn nữa đối phương không phải nói sau này hi vọng có cơ hội hợp tác sao, không cần quá để ý những tiểu tiết này”.
Nói rồi nàng quay ra cửa lão giả hỏi:
“Khổng lão, hôm nay ngài cũng gặp qua đối phương, kẻ này ngài thấy thế nào”.
Nhắm mắt lim dim lão đầu hơi nhấc khóe mắt, nhíu mày trả lời:
“Hi nha đầu, thực lực đối phương ta chưa thử không thể nói đến rõ ràng. Nhưng chỉ riêng về mặt tinh thần, có thể ung dung đối mặt khí thế áp bách của ta, người này tâm trí cũng là kiên nghị cứng cỏi hơn người”.
Khẽ vuốt cằm, Vân Hi ánh mắt cười càng thêm vui thích:
“Như thế không tệ, coi như hôm nay chúng ta cùng hắn kết thiện một cái thiện duyên. Còn sau này như nào thì ai biết được, Sơn thúc, ngươi cũng đừng canh cánh trong lòng. Nghĩ thoáng ra một chút”.
Vân Sơn cũng không phải đau lòng tiền, chỉ là vốn muốn giới thiệu cho nàng nhân tài để sau này có thêm giúp đỡ. Không ngờ cuối cùng việc lại chẳng thành nên mới trong lòng không vui thôi. Đã Vân Hi nói như vậy, hắn cũng rất nhanh đem chút này không thoải mái ném qua sau đầu.
...........
Về đến khách sạn, Hồng ca còn chưa có trở về.
Tiện tay lật danh sách đấu giá, một tờ giấy mỏng hơn 50 món vật phẩm. Tống Khuyết chỉ mất vài phút đã xem rõ ràng, hắn vui mừng phát hiện vậy mà có 2 món vật phẩm đối với mình cần thiết.
Xem ra ngày mai đấu giá dù vì lý do gì cũng không thể vắng mặt.
Lúc này hắn mới có rảnh để ý trên bàn Huyền Thiết đao.
Đao được chứa trong hộp gỗ, Tống Khuyết đem hộp mở ra, bên trong nằm lẳng lặng một thanh đao dài tầm 1m, toàn thân ngăm đen.
Đao vào tay, hắn lúc này mới cảm nhận được cảm giác chắc tay đã lâu không thấy. Toàn đao nặng hơn 350 cân, cộng thêm trọng lượng của hắn, giờ phút này chiếc ghế dưới chân đã bắt đầu kêu kẽo kẹt.
Đứng dậy thử múa may vài lần, Tống Khuyết mới hài lòng đem đao thu hồi.
Cũng không hề kích động như hắn từng nghĩ, chỉ đơn thuần vui vẻ hài lòng.
Có lẽ theo tu vi tăng trưởng rất nhanh, những thứ vũ khí trên người hắn cũng sẽ không theo hắn được chặng đường quá dài.
Đáng tiếc thế giới này không phải trò chơi, không có chuyện nâng cấp vật phẩm.
Tống Khuyết cười lắc đầu rồi xuống sảnh tìm một bàn ngồi chờ Chung Hồng. Ngày mai tham dự đấu giá hội mua vài thứ, hắn còn muốn chuẩn bị một chút đây.
Tối hôm đó, sau khi ăn xong cùng Chung Hồng tách ra về phòng. Hơi nghỉ ngơi một chút Tống đại quan nhân liền một thân một mình đi dạo mấy sòng bạc lớn gần đó.
Do ít khi đến quận thành, nên hắn cũng không cần làm thêm hóa trang. Nhẹ nhàng thắng đi hơn 3000 lượng Tống Đổ thần mới hài lòng trở về khách sạn ngủ.