Dạo quanh nhà mới một vòng, Tống Khuyết nhanh chóng phân chia phòng ở cho mọi người:
“Ta cùng Hùng Bá và đám sủng vật ở tại chính, phụ 2 phòng. Hồng ca cùng mấy vị huynh đệ dọn vào Tây sương phòng. Lý thẩm, ngươi cùng a Tín và Nhị Nha ở tại Đông sương phòng. Hiện tại tạm thời chịu khó như thế, sau này tính toán tiếp”.
Nhà này so mới Tống Khuyết nơi Kính Hồ thì có chút thua kém chứ so với mấy người nơi ở đã trên mức mong đợi. Còn có gì phàn nàn, thấy hắn phân chia xong đều vui vẻ trở về phòng mình bắt đầu dọn dẹp.
Giao Hùng Bá cùng Ngộ Không về dọn phòng mình, Tống Khuyết cùng Quan Vũ tìm một chỗ ngồi nói chuyện trên trời dưới đất.
Đợi mọi người thu xếp ổn thỏa, Chung Hồng đặt một bàn tiệc về đến nơi, 2 người đã như bạn bè lâu năm thế xúm đầu ghé tai trò truyện thật vui.
Một ngày đường xe vất vả, mọi người cũng có chút mệt nên bữa ăn cũng không lâu. Chỉ có bàn của Tống Khuyết, Chung Hồng cùng Quan Vũ cùng nhau vừa ăn uống vừa nói chuyện, khí thế ngất trời.
Nhờ như thế, từ trong miệng hắn, Tống Khuyết cũng hiểu rất nhiều thông tin về Thanh Hà huyện.
Tại nơi này, giàu có nhất thuộc khu cửa Nam, nơi đó thông ra bến tàu sông Linh Giang, việc làm ăn buôn bán phát đạt.
Tiếp theo chính là nơi Tống Khuyết bọn họ cư ngụ thành Tây. Nơi này là khu biệt viện của các quan lại, phú thương. An ninh đảm bảo, yên tĩnh thoáng đãng. Tiếp theo 2 khu còn lại thì thua xa.
Tại huyện thành, quan binh mới là chủ sự. Không như Hoàng Diệp trấn nơi hẻo lánh, tại đây còn không có thế lực nào dám mạo phạm quan phủ quyền uy. Huyện lệnh Từ Thanh chính là nơi này bầu trời. Tiếp theo đó là Huyện úy Đổng Chính, cùng với Bộ đầu Ngô Thiên, này 3 vị đều là hàng thật giá thật Tứ giai võ giả.
Về mặt ngầm, thế lực lớn nhất đương nhiên thuộc về Thanh Hà Đường. Là một đường khẩu phía dưới của Linh Giang Bang, lại có Ngũ giai cao thủ Đường chủ Lâm Bình tọa trấn. Quan phủ đối với bọn họ cũng e ngại vài phần.
Tuy nhiên mấy vị này chỉ chuyên tâm kinh doanh sinh ý bến tàu đường thủy, đối với trong thành ích lợi thờ ơ. Tổng bộ cũng đóng quân ngoại thành, trọn vẹn chiếm cứ mặt nam mấy trăm mẫu mặt nước hồ Lãng Bạc cùng cửa khẩu sông Linh Giang, rất ít can dự hoạt động của Thanh Hà huyện. Đây cũng là lý do mấy vị quan lão gia đối với bọn hắn mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Tại nội thành, 2 bang phái tranh giành ngươi chết ta sống là Mãnh Hổ bang cùng Kim Xà bang. Có thể nói kỳ phùng địch thủ, 2 bên bang chủ Lỗ Thiên Hùng cùng Thiết Phi Long đều là Tứ giai võ giả, bên dưới cao thủ cũng gần như nhau khó phân thắng bại.
Hơn nữa 2 bên sau lưng đều có bóng dáng của Huyện lệnh và Huyện úy. Nên cũng biết khắc chế sung đột, chỉ âm thầm tranh đoạt địa bàn, không gây ảnh hưởng gì quá lớn.
“Mãnh Hổ bang, tại chúng ta ở Hoàng Diệp trấn nơi đó cũng có Hắc Hổ bang đây. Không biết còn Hoàng Hổ hay Phong Hổ gì nữa không”.
Chung Hồng nghe cái tên Mãnh Hổ cười ha ha trêu chọc.
“Chung huynh nói ta mới nhớ, này Hắc Hổ bang cùng Mãnh Hổ bang có chút nguồn gốc đây. Nghe nói Bang chủ Hắc Hổ bang là em rể của Mãnh Hổ bang Bang chủ Lỗ Thiên Hùng, hắn có thể khởi nghiệp cũng là nhờ người anh rể này không thiếu giúp đỡ”.
Tống Khuyết 2 người nghe vậy bí văn mới vỡ lẽ. Hóa ra còn có này một cọc gút mắc.
Cũng may Tống lão gia nhân từ cũng chưa từng đuổi tận giết tuyệt đem hắn Phong Hàn làm thịt, nếu không biết đâu được nhân gia anh rể tìm đến báo thù cũng là phiền phức.
3 người trò chuyện thật vui, Quan Vũ thấy những người khác đã dùng xong bữa, cả đám khuôn mặt mệt mỏi cũng biết ý đứng dậy cáo từ sớm.
Tuy còn nhiều chuyện chưa rõ, nhưng ngày rộng tháng dài. Tống Khuyết cũng không vội vã, cười cùng Chung Hồng tiễn hắn ra tận cửa.
Đến tận đây mọi người mới chính thức đóng cửa nghỉ ngơi. Tống Khuyết cũng tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường thư thái nằm dài, trong đầu không ngừng vạch lên kế hoạch phát triển trong tương lai.
......
Một đêm ngon giấc,
Có lẽ đi đường xa xôi, mọi người đều ngủ thật ngon lành. Mãi đến khi các hộ xung quanh vang lên tiếng ồn ào lạch cạch, Tống Khuyết mới lười biếng thức dậy.
Nhìn Hùng Bá cùng Lý Tín chăm chỉ đứng trong sân luyện quyền, hắn không khỏi cảm khái. Nếu không có Tesseract bật hack, tính cách ham ăn lười làm như hắn chú định là cùng cường giả 2 chữ này vô duyên.
Xốc lại tinh thần rửa mặt cho tỉnh táo, Tống lão gia cũng đứng dậy ra sân bắt đầu thần luyện. Một lúc sau, từng tiếng oang oang như pháo nổ bắt đầu liên tiếp vang lên trong sân.
Đây là Tống Khuyết 2 người tận lực khắc chế, nếu hắn toàn lực dùng Minh Kình, chu vi trăm trượng hẳn cũng là nghe thấy tiếng nổ.
Chung Hồng mấy người một bên hâm mộ nhìn xem, đợi đến lúc Tống Khuyết thu quyền, dùng khăn mặt lau mồ hôi mới cảm khái:
“Thật hâm mộ mấy người các ngươi, còn trẻ đã trở thành võ giả. Sau này hành hiệp trượng nghĩa, trường kiếm thiên nhai. Không như ta tuổi đã lớn, làm sao luyện cũng không thành”.
“Hồng ca ngươi chính là lười, nếu ngươi chịu khó rèn luyện cũng chưa hẳn không thế đột phá trở thành võ giả”.
Nghĩ đến đông lạnh hè nóng, ngày ngày dậy sớm khổ luyện. Chung Hồng sợ hãi lắc đầu:
“Còn là thôi, đánh đánh đấm đấm không phải sở trường của ta. Nếu sau này a Khuyết ngươi có thiên tài địa bảo nào như tiểu thuyết như thế, ăn vào liền đột phá thì cho ta một ít cũng được.”
Nghe hắn nói mấy người bật cười lắc đầu. Chung Hồng thấy mọi người khinh bỉ cũng không giận, cười hì hì hỏi.
“Hôm nay chúng ta làm gì đây?”
“Mấy hôm này chúng ta chưa vội vã, trước hết cứ đi dạo quanh toàn huyện tìm hiểu tin tức đã. Hồng ca ngươi dẫn người đi xung quanh xem địa bàn các bang phái phân bổ ra sao, có công việc nào thích hợp chúng ta làm ăn, hơn nữa đánh dấu vị trí các tụ điểm, nơi ở các cao thủ trong thành giúp ta”.
“Được, đảm bảo trong 3 ngày tìm hiểu kỹ càng cho ngươi”.
Chung Hồng nghe Tống Khuyết phân công vui vẻ đáp ứng. Đến nơi đây nếu cứ tiếp tục vô công rỗi nghề ăn nhờ ở đậu hắn cũng thấy khó chịu. Nay được giao việc thì không còn gì tốt hơn.
“Chúng ta đi ăn sáng chứ, Lý thẩm cùng Ngộ Không đã chuẩn bị xong hết rồi. Nói thật không biết a Khuyết ngươi làm sao dạy dỗ Ngộ Không, quả thật thành tinh rồi”.
La ma tử đám người sáng nay gặp Ngộ Không bận bịu bếp núc trong mắt thiếu chút rơi ra. Chung Hồng tuy không là lần đầu thấy nhưng vẫn kinh ngạc cực kỳ, lòng không ngừng hâm mộ nói.
Tống Khuyết chỉ cười cười lắc đầu:
“Mọi người cứ ăn, Hồng ca ngươi đi cùng ta, chúng ta nếm thử bánh bao nhà Chiêm lão bá có gì đặc sắc”.
Nghe thế Chung Hông mắt sáng lên vỗ tay khen:
“Đúng vậy, cũng nên chiếu cố sinh ý hàng xóm của chúng ta sao”
Nói rồi 2 người mặc quần áo nhẹ nhàng ra cửa, hướng cách đó không xa quầy bán bánh bao đi tới.
Đến nơi thấy nơi này đã có mấy người đứng chờ, trong quầy là một vị lão hán què chân đang loay hoay với chồng vỉ hấp. Đứng cạnh là một vị thiếu nữ nhanh nhẹn gói bánh cho khách nhân.
Nhìn thấy thiếu nữ này lần đầu, Tống Khuyết 2 người đều sáng mắt lên.
Cao tầm 1.6m, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo. Cười lên 2 má lúm đồng tiền vô cùng duyên dáng, đúng với trong tưởng tượng thiếu nữ nhà bên.
Huyện thành chính là phải khác, mỹ nữ chất lượng so với trong trấn cao hơn nhiều. Mới sáng ra đã được nhìn no mắt.
Chỉ tiếc bộ ngực cùng mông chưa phát dục lắm. Nhưng điều này có thể cải tạo, hơn nữa kiểu tóc có chút không hợp, cần chỉnh sửa thêm.
Doctor – Tống một tay chống cằm, dùng ánh mắt thẩm mỹ nhiều năm kinh nghiệm không ngừng quan sát và tu chỉnh. Đang trong lúc tác nghiệp bỗng hắn thấy hàn khí ùa đến, vội vàng rùng mình nhìn lại.
Chằng biết mình ngây ra bao lâu làm cô nương bị hắn ngắm nhìn thẹn thùng đỏ mặt cúi đầu.
Trước mặt lão tử cũng dám công khai khinh bạc ta nữ nhi.
Ánh mắt kia là đang nhìn về nơi đâu, đó là chỗ có thể xem sao.
Chiêm lão đầu giận không thể át, một thân sát khí vào sinh ra tử nhiều năm bộc phát đè nặng lên Tống Khuyết. Định cho tiểu tử này xấu mặt một trận.
Rùng mình nhìn đang trợn mắt nhìn mình Chiêm Thắng, Tống Khuyết cười khổ gãi ót xin lỗi.
Hắn cũng không có ý đồ gì, chỉ đơn thuần thưởng thức cái đẹp, tìm ra chỗ chưa hoàn mỹ thôi.
Thói quen nghề nghiệp nha.
Nhưng nghề này tại đây có thể nói sao, Tống Khuyết đành đau khổ chắp tay gượng cười.
Chiêm Thắng nhìn hắn bộ dáng này cũng kinh nghi. Một thân sát khí trên thân mình uy lực là hắn biết. Không thiếu tiểu tử bị hắn dọa cho thân thể thất khống, ngã xụi lơ hoặc vãi ra quần cũng là chuyện thường.
Tiểu tử này tâm trí hơn xa thường nhân, bị như thế áp bách chỉ có chút rùng mình rồi ứng xử như thường. Hơn nữa ánh mắt của hắn rất thanh triệt, không hề nổi lên tà niệm, Chiêm Thắng cũng thuận thế hừ lạnh buông tha cho hắn.
Lúc này Chiêm Xảo Xảo mới ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi lại:
“Các ngươi là muốn mua bánh gì?”.
Cũng may Tống đại quan nhân lớn lên phong thần tuấn lãng, không giống hạng gian tà mới qua được kiếp này. Nhìn tiểu cô nương đỏ mặt hỏi, hắn nặn ra một nụ cười tự nhận là sáng lạn nhất:
“Vị này cô nương cùng lão bá thứ lỗi, vừa rồi ta mải suy nghĩ thất thần. Làm phiền lấy cho ta bánh mặn bánh ngọt mỗi loại 10 cái”.
Đẹp trai chính là như thế tiện lợi, Chiêm Xảo Xảo mặt hồng như quả táo, không dám nhìn thẳng hắn chỉ cúi đầu lí nhí:
“Vị này công tử, bánh nhà ta phân lượng rất nhiều. Người thường chỉ ăn 3 cái đã đủ no, các ngươi 2 người mua như thế là hơi nhiều”.
“Không sao, đa tạ cô nương giải thích. Ta là người tập võ, sức ăn rất lớn. Mấy cái bánh bao ăn thêm không thành vấn đề”.
Ra là thế, làm sao thân thể như thế cường tráng đây.
Chiêm Xảo Xảo cười lên lộ ra 2 cái má đồng tiền đáng yêu:
“Như vậy thì tốt, công tử nhìn lạ mắt vô cùng. Chắc mới đến nơi đây, hôm nay thử thưởng thức bánh bao nhà ta, ở nơi này cũng rất có tiếng”.
Nhìn mình nữ nhi, hồn đều bị tên nhóc con kia nhanh câu đi. Chiêm lão đầu gân xanh nổi lên, khó chịu quát:
“Người ta mua cái gì thì lấy cho họ, nói này nói nọ mà làm cái gì, còn bao người đang chờ”.
Xếp hàng chung quanh hàng xóm láng giềng đều bị 2 cha con này trêu nở nụ cười, không ít người trêu ghẹo:
“Chung lão bá làm gì bổng đánh uyên ương, ta xem nhà ngươi nữ nhi với tiểu tử này đẹp đôi vô cùng. Tốc độ nhanh khéo năm nay có cháu bế cũng kịp ấy chứ”.
“Ha ha, không nhìn Xảo nhi nha đầu kia ánh mắt đều xuất thủy sao. Chiêm lão đầu ngươi thật không hiểu phong tình”.
Nghe chung quanh xóm giềng vun vào, lão Chiêm bắt đầu táo bạo, hai mắt trợn to như chuông đồng, hô như sấm đánh:
“Nói hươu nói vượn. Tiểu tử kia mua xong mau rời đi, không thấy ảnh hưởng đến người khác sao. Các ngươi những người này mua bánh bao thì nhanh lên, không mua cũng đừng ồn ào”.
Thấy lão đầu như thế, đám người không sợ lại càng hi hi ha ha ồn ào.
Tống Khuyết cười khổ gãi đầu, nhanh tay nhanh chân cầm lấy bánh bao xoay người, trước khi đi còn không quên trả lời:
“Tại hạ mới chuyển đến nơi này không lâu, sau này có gì mong chiếu cố nhiều hơn”.
Nói rồi đưa tay chỉ cách đó không xa nhà mình, Chiêm Xảo Xảo chỉ kịp đỏ mặt liếc nhìn theo hướng tay hắn rồi vội vàng cúi đầu đáp ừ. Nếu không phải hắn Tống lão gia thính lực hơn xa thường nhân chưa chắc đã nghe được tiếng kêu như muỗi trong khung cảnh ồn ào này.