Lang Hoàn Thủy Tạ,
Theo Lâm Chấn Kiệt xuất đầu, một nhóm Dương Nam nhân sĩ tâm tình cũng trở nên an ổn rất nhiều.
Lâm ca thực lực bọn họ còn rất có lòng tin đấy.
Bên kia Quản Trọng cũng không dám như trước nữa bừa bãi, lúc này hắn sắc mặt đã xuất hiện mấy nét ngưng trọng, nheo mắt đánh giá đối thủ phía trước.
Nổi danh hạ vô hư sĩ, kẻ này đã có thể xông ra như thế lớn tên tuổi, tất nhiên cũng không chỉ dựa vào may mắn cùng thổi phồng.
“Ảnh Thuỷ Kiếm Lâm Chấn Kiệt, ngưỡng mộ đã lâu! Chỉ hi vọng ngươi sẽ thực sự mạnh như lời đồn, đừng để Quản mỗ phải thất vọng.”
“Hừ, mạnh hay không mạnh bây giờ không phải có thể lập tức biết sao? Không cần dài dòng, ra tay đi!” – Lâm Chấn Kiệt mặt không chút dao động, hờ hững rút kiếm bên hông ra cầm trên tay.
“Hừ, tiếp chiêu!”
Hai người cũng không phải loại giỏi xính miệng lưỡi. Quản Trọng nói xong đồng thời trên tay kiếm đã cực tốc đâm ra, bá bá bá mấy kiếm chia ra thượng trung hạ đâm vào lão Lâm trên người mấy chỗ yếu hại, chính là bọn họ Tam Thủy Bang tuyệt học Thiên Thủy Tam Thiên.
Đối mặt với này hiểm chiêu, Lâm Chấn Kiệt cũng không cỡ nào hoảng hốt. Chỉ thấy trên tay kẻ này khẽ động, kiếm của hắn đã như sống lại hóa thành giao long xuất hải réo rắt kêu lên một tiếng. Long thân cuốn qua, Quản Trọng kiếm chiêu hết thảy hóa thành hư ảo, chỉ để lại trong không khí một đám hỏa hoa sặc sỡ chói mắt.
So với lần trước gặp đối thủ quá tầm là Tống đại gia, lão Lâm ngay cả một bụng tài hoa cũng chưa kịp thi triển mấy chiêu đâu liền bị tức tưởi đạp rơi xuống hồ. Lần này khác rồi, gặp được quả hồng mềm, thằng này đã có thể tận tình bày ra một thân sở học, tại trước mặt Nam vực 4 Đạo chư anh tài thể hiện cái gọi Ảnh Thủy Kiếm phong thái.
Cái gì Thiết Kiếm Hoành Giang, Giang Thượng Lộng Địch, Ảnh Trầm Hàn Thủy..... một loạt các loại tinh diệu chiêu thức Lâm ca tiện tay tức đến, xử xuất đến lô hỏa thuần thanh.
Người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy bóng kiếm ngập trời, hàn quang lạnh lẽo. Vừa nghiêm nghị sát cơ vừa như hòa như một bức tranh thủy mặc, chém người lại thành ra như thơ như họa ý cảnh để tất cả đều hô to đã nghiền.
Cứ thế hơn 100 chiêu, Lâm Chấn Kiệt mới nhân cơ hội Quản Trọng lực cũ đã kiệt lực mới chưa sinh, thành thạo điêu luyện đem kẻ này một cước đá bay xuống hồ, thành công vì Dương Nam bên này đòi lại một phen mặt mũi.
Không thèm nhìn dưới thủy hồ bại tướng, lão Lâm hào khí tăng cao quay sang khách sảnh cười dài:
“Không biết còn vị nào muốn lĩnh giáo võ công, xin mời xuống đây đừng ngại!”
Cái này bá khí mười phần tư thái tự nhiên trêu đến sau lưng một đám tiểu mê muội cao trào, Lang Hoàn Thủy Tạ bộc phát vang lên những tiếng hò reo hoan hô hồi lâu không dứt.
......
Bên này,
Nhìn Quản Trọng như con gà thua trận vậy ủ rũ trở về, Lạc Dương hơi có chút khó chịu cau mày. Nhưng việc này vốn đã nằm trong dự đoán, bọn họ cũng không làm sao quá mức ngạc nhiên. Rất nhanh cùng còn lại 2 Đạo người dẫn đoàn giao lưu sau vị này Đại thiếu gia mới gạt ra nụ cười hiền hòa gật đầu:
“Được rồi, thắng thua là chuyện bình thường. Quản Trọng ngươi trước đi xuống lau người đổi một thân quần áo đi.”
Âm thầm đánh giá Lạc Dương thấy hắn có vể thật sự không tức giận sau lão Quản mới coi như thở nhẹ một hơi bái dài:
“Đa tạ Đại công tử, là ta học nghệ chưa tinh để ngài mất mặt rồi!”
Nói rồi mới xấu hổ nhanh chóng chạy trốn ra khỏi chỗ này, trêu đến đám khán giả cười dài châm chọc.
Mới 1 thắng 1 thua bằng nhau thôi, đám người kia đã bắt đầu đuôi vểnh lên trời rồi. Lạc Dương 3 người tự nhiên cảm thấy vô cùng nóng mắt, âm thầm dùng ánh mắt giao lưu một cái sau Kiếm Nam bên này mới có 1 vị nữa nam tử đứng ra:
“Để Lãnh mỗ đến lĩnh giáo Lâm huynh một phen cao chiêu!”
Kẻ này mặc một bộ màu đen trang phục, hai tay to dài chắc chắn, trên mỗi bàn tay đều bao bọc lấy một bộ thủ sáo như vuốt ưng vậy, mười đầu ngón tay là 10 lưỡi dao nhỏ sắc dài. Kết hợp với khi hắn bước đi nó sẽ có tiết tấu va chạm vào nhau theo một vận luật kỳ dị nào đó, vô cùng tà dị, thấm người.
“Tán Hồn Thiết Trảo Lãnh Kỳ Huy!”
“Ha ha, còn may Lâm huynh vẫn chưa quên ta. Không biết mấy năm nay Lâm huynh tiến bộ ra sao, lần trước chúng ta còn không thể phân ra thắng bại để Lãnh mỗ đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.”
“Hừ, vậy vừa lúc. Hôm nay chúng ta nhân cơ hội chấm dứt trận chiến ngày xưa còn dang dở.” – Lâm Chấn Kiệt khí thế không sứt mẻ chút nào châm phong tương đối.
“Ha ha, chính hợp ý ta!”
Lãnh Kỳ Huy nghe vậy thì cười lớn, cả người như một con đại bằng giương cánh từ trên lầu 2 phi thân bay thẳng xuống dưới. Cũng không cần nếm thử thăm dò cái gì, hai tay hắn đã vận đủ kình lực trên dưới chia ra hai hướng chộp về lão Lâm đỉnh đầu cùng hạ bộ.
Bát Tuyệt Trảo - Hung Tiền Tuyệt Hậu.
Môn trảo pháp này chú trọng một chữ tuyệt. Tuyệt hiểm, tuyệt tình, tuyệt sát!
Lãnh Kỳ Huy chiêu thức lăng lệ mà âm độc, hiển nhiên cũng đã nắm được của nó mấy phần tinh túy.
Đón nhận đối thủ hiểm trảo vồ đến, người còn cách xa cả trượng nhưng kình khí ập vào người khiến hai mắt ẩn ẩn sinh đau, nhức nhối khó có thể mở ra. Bực này mênh mông uy thế để Lâm Chấn Kiệt trái tim cũng phải trầm xuống.
“Phá!”
Lão Lâm quát lớn một tiếng, kiếm trong tay dồn đủ công lực như hóa thành một đạo tia chớp rít gào đâm thẳng về phía Lãnh Kỳ Huy trái tim.
Thân giữa không trung nhưng Lãnh Kỳ Huy không hề mất đi sự linh hoạt, kẻ này khinh công cũng thập phần cao minh. Đối mặt với Lâm Chấn Kiệt kiếm chiêu hắn cũng không dám dễ dàng đón đỡ mà rất xảo diệu thu lực, dưới chân thi triển Thiên La Bộ, hiểm chi lại hiểm né qua mũi kiếm.
Lâm Chấn Kiệt nửa đường biến chiêu, tiếp tục đâm ra 2 kiến nữa nhưng vẫn bị đối phương tránh thoát. Chỉ thấy hoa một cái kẻ địch đã hóa thành tàn ảnh biến mất, hầu như đồng thời, sau lưng chợt nghe gió nhẹ nổi lên để hắn biết sự tình không ổn.
Nhưng cũng thuộc dạng thân kinh bách chiến lão Lâm gặp nguy bất loạn, vẫn không chút hoang mang xoay ngang lưỡi kiếm quét qua. Lần này thì thấy Lãnh Kỳ Huy thiết trảo vốn đang định chộp về phía eo bộ của mình vội vàng thu chiêu lùi lại.
Tuy thành công đánh lùi được đối thủ nhưng Lâm Chấn Kiệt không có nửa điểm vui mừng, ngược lại lòng càng thêm nặng nề đáng sợ.
Lãnh Kỳ Huy khinh công tiến bộ quá to lớn rồi!
Này một môn Thiên La Bộ chính là Quảng Thành Phái tuyệt học một trong. Được cải tiến từ thuật kỳ môn bát quái, nhìn thì rất đơn giản nhưng sự biến hóa phương vị cực kỳ phức tạp, còn có công dụng mê hoặc đối thủ, để địch nhân hoa mắt loạn thần gây phán đoán sai lầm, khá là thần dị.
Lão Lãnh cũng là nhiều lần hoàn thành nhiệm vụ sơn môn, hơn nữa xét thấy kẻ này tư chất đáng giá bồi dưỡng. Chưởng môn Dư Nhân Kiệt mới ưu ái đặc cách ban thưởng cho hắn tìm hiểu.
Bây giờ gặp lại tình cũ Lâm ca ca, Lãnh ca chính là tự tin tràn đầy.
Một kích không thành Lãnh Kỳ Huy cũng không dừng lại, hai chân lại tiếp tục đạp lên bát quái phương vị liên tục biến hướng, lúc trái lúc phải như chia thành hai người đồng thời xông lên.
Lâm Chấn Kiệt hai mắt hàn quang lóe lên, biết mình thân pháp ở chỗ yếu hắn cũng không miệt mài cùng đối thủ so đấu làm gì. Lúc này chợt bay người lên cao đánh ra một chiêu Phi Bộc Lưu Tuyền. Thiết kiếm trong tay vạch qua không trung, lập tức như một dải thác bạc từ trên trời cuốn xuống, kình khí đập vào mặt nước bên dưới khiến cỏ cây hoa lá tất cả dạt ra, ngay cả mặt nước cũng bị tách ra một vệt dài như vậy.
Vốn tưởng rằng từ trên cao đánh xuống sẽ khiến đối thủ không kịp trở tay né tránh. Nghĩ thế không sai, nhưng đừng quên Lãnh Kỳ Huy công phu trên đôi tay mới là cao minh nhất.
Chỉ thấy hắn song trảo vung lên, tựa như một kéo một đẩy chộp về Lâm Chấn Kiệt thân kiếm. Tức thì cái này thế như vạn thủy bôn đằng một kiếm bỗng dưng nhận lấy sự lôi kéo nào đó khẽ chếch sang một bên. Hiểm chi lại hiểm cách người hắn mấy tấc đi qua, lão Lãnh cũng nhân cơ hội này nghiêng người áp sát đến gần đối thủ.
Còn chưa tu luyện đến cảnh giới Nhập Vi, lão Lâm chiêu thức không thể nào làm được đến mức độ thu phóng tự nhiên. Vừa trúng Lãnh Kỳ Huy xảo chiêu hắn cả người cũng bị quán tính cuốn theo, người trên không trung bị quay nửa vòng, phần lưng bộ không biết lúc nào cũng đã lỏa lồ trước mặt địch nhân.
Lúc này cảm thấy sau lưng kình phong tê buốt, Lâm Chấn Kiệt vong hồn đại mạo hét lớn một tiếng:
“Cút!”
“Xoạt!!”
Còn may hắn phản ứng kịp thời, vội vàng thuận thế xoay thêm nửa vòng rồi liên tiếp tung ra mấy cước đẩy lùi Lãnh Kỳ Huy mới tránh được kết quả trọng thương đương trường. Nhưng chỉ được thế thôi, cũng không thể hoàn toàn thoát nạn, bên hông hắn vẫn là chịu đến mấy đạo khá sâu vết cắt. Dù đã điều khiển cơ bắp co lại hạn chế lưu huyết nhưng máu vẫn là một chút rỉ ra, nhuốm đỏ vạt áo sau lưng.
“Hắc hắc hắc, Lâm huynh, sẽ không trở ngại gì nhiều chứ?” – Đối thủ của hắn Lãnh Kỳ Huy còn rất nhân đạo thu tay dừng lại, thuận tiện mở miệng âm dương quái khí hỏi han.
Phen này bỡn cợt thái độ để Lâm ca giận tím mặt.
Không thèm quan tâm trên người mấy vết xước nhỏ, Lâm Chấn Kiệt tay nắm chặt chuôi kiếm, sắc mặt âm trầm ra nước nhìn về phía Lãnh Kỳ Huy lạnh lùng gằn giọng:
“Tiếp tục, đến đây!”
“Hừ!”
“Ầm!”
Hai người lại như hai con trâu đực động dục vậy nổi điên xông về phía nhau, không biết là để tranh giành con cái hai để đè nhau ra đấu kiếm. Nói chung trường hợp hỏa bạo vô cùng, ngay cả xung quanh Lang Hoàn Thủy Tạ các loại vật dụng kiến trúc cũng vì hại vị này không kiềm chế được tình cảm mãnh liệt mà bắt đầu chịu đến tao ương.
Nhìn dưới thủy hồ cành hoa, xác cá nổi lềnh bềnh, Tống gia cũng cảm thấy ê răng nhức nhối, thật sự muốn đè hai đứa phá hoại kia ra vả cho mấy phát cho hả cơn giận.
Vốn đẹp biết bao thủy tạ nha!
Tiện đà hắn nhìn về tội khôi họa thủ vị kia Tán Hồn Thiết Trảo cũng là bất thiện rất nhiều.