Thanh Sơn Biệt Viện,
Mỉm cười tiễn đưa khách khứa, đợi hết thảy đã rời đi, nơi này chỉ còn lại toàn người nhà cùng những bạn bè thân tín sau Tống Khuyết mới mệt mỏi ủ chau mặt mày tìm một cái ghế dài rồi không có hình tượng nằm ườn xuống.
“Làm sao, nhìn ngươi bộ dáng so với cùng người đánh một trận còn càng chật vật rồi?” – Thấy hắn khứu dạng, Vân mỹ mi buồn cười ngồi xuống bên cạnh trêu ghẹo.
Tống đại quan nhân vậy cũng không xấu hổ cười khổ gật đầu:
“Thật sự thà để ta cùng Đỗ Như Hối đánh thêm một hồi còn thoải mái hơn, Vân Hi ngươi không biết từ sáng đến giờ ta cười đến miệng đều lệch ra, quá vất vả rồi.”
“Khanh khách, việc này ngươi sớm muộn cũng phải quen. Đợi Tống Khuyết ngươi sau này trở thành một phương cường hào, tham gia những buổi tiệc xã giao như này là không thể thiếu, muốn từ chối cũng không thể nào hoàn toàn từ chối hết được.”
Cái này có thể coi như người trong giang hồ thân bất do kỷ được không? Làm đến càng lớn, quen biết càng nhiều vậy tất nhiên sẽ có càng nhiều chỗ cần thường xuyên gặp gỡ giao lưu giữ gìn mối quan hệ. Vì thế nghe Vân cô nàng nói lên sự thật Tống lão gia cũng không có cách nào phản bác, chỉ có thể buồn bực lắc đầu thở dài một hơi.
“Nhiều khi ta thật muốn lại quay về Cự Liễu Thôn tiếp tục làm một thợ săn như trước khéo lại vui vẻ, cả ngày không phải lo nghĩ gì.”
Lại không ai cấm ngươi cuốn gói cút đi! – Vân Hi trợn trắng mắt khinh thường.
Thấy tiện nhân này như ông cụ non bắt đầu lão khí hoành thu lung tung chém gió nói phét, nàng cũng tâm mệt không muốn tiếp tục vấn đề này nữa mà quan tâm hỏi thăm:
“Lần này vận hàng đến Cự Mộc Thành vậy Vu Đại Thanh tiền bối sẽ không đi cùng sao? Chỉ có Vu gia bốn vị môn khách cùng chúng ta Nguyệt Khuyết Các mấy người liệu có đảm bảo an toàn?”
Câu trả lời tự nhiên là không thể.
Nếu chỉ dựa vào mấy người đó chuyến này chắc chắn là chỉ có đi không về, người của đều mất. Nhưng việc này không thể nói ra gây nên Vân Hi lo lắng, Tống Khuyết liền thập phần nhẹ nhõm khoát tay cười trấn an:
“Mỹ nữ ngươi yên tâm, việc này bản Các chủ đã chuẩn bị kỹ càng, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Gặp thằng này nói đến chắc như đinh đóng cột thế Vân Hi cũng tin tưởng tăng nhiều, lúc này gật đầu:
“Như vậy là tốt rồi, nhưng nhất thiết không được chủ quan. Nếu cần chúng ta có thể hoãn lại chuyến hàng tháng này hoặc đi xung quanh các quận thuê một vị Nhất lưu danh túc đến đề phòng bất trắc cũng được.
Dù sao không có cao thủ đi theo hộ tống đoàn thuyền lòng ta vẫn thấy có chút băn khoăn. Tiền có thể kiếm ít đi một chút cũng không sao, mạng người mới là quan trọng, thời buổi loạn lạc như này cẩn thận vẫn là trên hết.”
“Ha ha, ta làm việc Vân Hi ngươi còn phải lo lắng sao. Việc này ta đã làm rồi, sẽ có một vị cao thủ âm thầm đi theo tàu bảo vệ. Từ đây đến Cự Mộc thành vốn cũng không có cái gì thủy tặc, việc này hẳn sẽ không có biến cố gì phát sinh.”
Gặp Tống Khuyết nói chuyện dõng dạc hùng hồn, Vân Hi cũng không làm sao nghi ngờ. Lúc này mới nhoẻn miệng cười tán dương hắn mấy câu rồi đứng dậy:
“Tống Khuyết ngươi tiếp tục ngồi nghỉ ngơi đi, ta đi dạo xung quanh nhìn một chút. Từ nãy đến giờ quá đông người, còn chưa thể tĩnh tâm thưởng thức nơi này cảnh sắc đâu.”
“Hắc hắc, nếu mỹ nữ ngươi thích có thể chuyển hẳn đến đây ở cũng được, từ đó ngày ngày có thể thoải mái ngắm nhìn, không lo không có thời gian.”
Không thèm để ý con hàng này chiếm miệng lưỡi tiện nghi, đã quá quen tiện tính của hắn Vân Hi chỉ cười nhạt một cái rồi kêu lên Thanh Trúc, hai chủ tớ tại ngốc Hùng dẫn đường khắp nơi thăm thú.
.....
Nhìn mỹ nhân bóng lưng đi xa, Tống đại quan nhân mới lần nữa cau mày nghĩ lại chuyện lần này phiền phức.
Khi nãy hắn cũng không từng cùng Vu Ngọc Đức chia sẻ việc Báo Khánh Châu. Bởi theo Tống Khuyết cùng Trầm Sinh phân tích, bằng Vu gia dĩ hòa vi quý tính cách, rất có thể chuyện này bọn họ sẽ xử lý theo cách là khuyên bảo hắn nhẫn nhịn một hồi, thậm chí tạm bỏ qua chuyến hàng tháng này, đợi sang tháng sau tiếp tục thông thương.
Nhưng với tính cách có thù tất báo như Tống lão ma vậy đó là không thể nào. Hơn nữa lần này hắn biết rõ kế hoạch của đối phương còn có thể thong dong lên kế hoạch ứng đối. Nếu không tận dụng cơ hội ngàn năm một thuở thật tàn nhẫn đánh thật đau con chó Huyết Thủ kia, quỷ mới biết sau đó nó sẽ nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì.
Dù sao bây giờ hắn Tống Khuyết cùng Báo Khánh Châu đã tiên thiên trở thành đối thủ cạnh tranh, hay đối địch quan hệ cũng không quá.
Liên quan đến Thập Vạn Đại Sơn cái này đại mỏ vàng, dính dáng đến con đường có thể mang lại cho người ta lợi nhuận cả ngàn vạn lượng bạc mỗi năm. Dù là thân huynh đệ còn có thể trở mặt thành thù nữa là không quen không biết như hai người thế này.
Tiền có thể xui ma khiến quỷ, hai người vì tranh tiền đoạt lợi dù bây giờ không động thủ nhưng sau này cho nhau đấu đá cũng là tất nhiên. Tống Khuyết cũng không ngại tiên thủ hạ vi cường, cho đối thủ một trận đòn phủ đầu thật đau dọa sợ đối phương.
Cũng may hắn cũng không phải không có dựa vào, nghĩ đến mình mấy ngày nay không ngừng hoàn thiện kế sách, con hàng này cũng thấy tự tin khá đủ.
........
Buổi chiều hôm đó,
Trên Thanh Sơn chỉ còn người nhà cùng thân hữu, Tống lão gia mới coi như được chính thức thả lỏng vui vẻ ăn uống một bữa sảng khoái đầm đìa.
Hiện nay mọi người ai cũng bận rộn, đã rất lâu các huynh đệ không được tụ tập ngồi bên nhau một bữa thế này để Tống Khuyết còn nghe thấy được rất nhiều tin tức mới thú vị.
Ví dụ như Diệc ca vậy đã đột phá Tam giai luyện gân rồi.
Trong nhóm 5 huynh đệ, trừ lão Chung loại biếng hàng không ham luyện võ, vốn Ngô Diệc còn làm mấy người thụ nghệ lão sư đây, làm sao lơ đãng một cái, tất cả đều trèo lên hắn trên đầu ngồi rồi.
Tống, Hùng hai đứa biến thái này không nói, cùng bọn nó so sánh cũng chỉ là tìm ngược. Đến cả ngay như lười tiểu tử Lý Tín cũng thành công siêu việt bản thân, cái này để Diệc ca xấu hổ mặt mo đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ nào để chui xuống.
Cũng may, qua cơn mưa trời lại sáng. Ở nhà nỗ lực rèn luyện mấy tháng này không uổng phí rồi, hắn cuối cùng cũng vinh dự đạt được đồng giải ba. Thành công bò lên bên cạnh tiểu Lý tử, hai huynh đệ cùng nhau làm người đội sổ.
Ta đạo không cô vậy! – Lão Ngô lệ rơi đầy mặt.
Nhưng hắn cái này vô cùng lung lay vị trí có lẽ sẽ không trụ được quá lâu. Lý Tín đoạn thời gian này được chuẩn nhạc phụ Chiêm Thắng ngày ngày kèm cặp, tiến bộ cũng bay nhanh rõ rệt. Thêm nữa có Xảo Xảo tình yêu tiếp sức, vì mục tiêu động phòng phòng hoa trúc cái kia vĩ đại động lực, thằng này có lẽ không bao lâu nữa là có thể luyện ra Ám Kình, thành công đột phá Tứ giai bước vào hàng ngũ Nhị lưu hảo thủ.
Cái thời gian này sẽ không quá lâu, tối đa cũng khoảng nửa năm thế thôi, Ngô Diệc sẽ lần nữa chở về kiếp lót đáy. Nhưng hôm nay là ngày vui, Tống gia sẽ không vạch trần ra khiến người đau khổ.
Ngô gia còn một chuyện tốt nữa là của Ngô Thiên. Lão đầu này từ ngày được hắn tặng nội công bí tịch, trải qua chuyên cần khổ luyện cuối cùng hôm nay đã có được thành tựu. Nghe Diệc ca nói mấy tuần trước lão Ngô cũng đã thành công đột phá Ngũ giai, bước vào luyện tạng.
Ngoài ra còn rất nhiều chuyện thú sự về đám Cự Liễu thôn dân trước kia theo hắn ra ngoài làm việc. Bây giờ người nào cũng phát triển không tệ, có của ăn của để, còn đón không ít trong thôn họ hàng đến huyện thành bên này nương tựa. Hồng ca lão cha Chung Khôi còn không thiếu viết thư cùng hắn càu nhàu trong thôn nhân khí quạnh quẽ, tráng đinh hầu như tất cả chạy ra ngoài hết rồi để lão nhân gia bây giờ ngay cả muốn triệu tập một cái ra dáng đội săn cũng khó khăn đây.
Nghe những này câu chuyện, Tống Khuyết thấy gần gũi ấm áp dị thường. Quên hết phiền sự cùng mọi người trên trời dưới đất hàn huyên một buổi sau, đến tận khi tối muộn, hắn mới tiếc nuối tiễn mọi người ra về.
Chủ yếu là tiếc Vân mỹ mi, chứ mấy tên đực rựa kia thì có gì mà níu giữ. Cô nàng này mặt mỏng, dù Tống gia cố gắng giữ lại Thanh Sơn ở thêm mấy ngày đợi đến thời gian cùng nhau khởi hành đi Dương Nam cho thuận tiện. Nhưng làm sao Vân Hi nhất quyết không đồng ý, thấy đám Ngô Diệc, Lý Tín kéo nhau về sau cũng theo chân bọn họ đồng thời trở về Thanh Hà thành.
Không thể lay chuyển được nàng, Tống Khuyết đành kêu lên Hùng Bá dẫn theo mấy huynh đệ nữa đặc biệt hộ tống bọn họ một đoạn đường.
Đợi tất cả đã đi rồi, hắn mới một mình hướng phía sau núi nơi trồng Kim Cốt Thụ hang động đi đến.
Mục đích cũng không phải rảnh háng đi ngắm nghía cây cối, mà vì trên đường còn có một tòa độc lập sân viện, nơi đó ở một người có khả năng giúp hắn đối phó với khó khăn lần này.
......
Thanh Sơn Biệt Viện, một gian u tĩnh sân nhỏ.
“Cốc cốc cốc...”
Theo tiếng gõ cửa vang lên, không ra một lát từ bên trong phòng một nữa nhân thân hình khô quắt, đầu tóc xơ xác như rễ tre liền mở hé cửa thò đầu nhìn ra. Đợi thấy diện mạo người đến sau nàng mới chép miệng hừ lạnh một tiếng:
“Tống tặc, nửa đêm nửa hôm ngươi còn định tìm đến bản cô nương là có ý đồ gì bất chính?”
Con mẹ mày!
Nhẫn nhịn không cho thêm con hàng tự luyến cuồng này một quyền sau Tống gia mới cố gắng gạt ra nụ cười dối lòng mở miệng:
“Thánh nữ đại nhân mấy nay ở nhà mới còn thấy quen chứ? Có chỗ nào bất tiện hay không để tại hạ sai người cho ngài sửa lại. Dù sao hơn một năm tới ngài còn sẽ là ngụ ở nơi đây, việc ăn ở không thể qua loa được.”
“Chit chi chi..” – Chủ nhân đón ta về cùng Husky, Tiểu Hắc bọn nó đi.
Trong phòng một con hỏa hồ nhìn thấy bóng dáng Tống đại quan nhân liền vội vàng chạy lên quấn chân, hai mắt sở sở đáng thương nhỏ giọng khẩn cầu.
Đáng tiếc một đôi cẩu nam nữ lòng dạ sắt đá là sẽ không để ý đến nó, Thiên Hương hai mắt còn đang đề cao cảnh giác đánh giá con hàng trước mặt một lúc. Sự ra khác thường tất có trá, tiện nhân này hôm nay phản lẽ thường đến quan tâm nàng như thế hiển nhiên sẽ không có việc tốt đẹp gì.
Cẩn thận suy nghĩ xem mình có cái gì tiền tài lộ ra ngoài không, hồi lâu sau không tìm được đầu mối Thiên Hương mới nhàn nhạt lắc đầu:
“Không cần, ở như thế này liền được. Tiểu tử ngươi còn có chuyện gì không?”
“Thế thì tốt rồi, ta còn sợ chiêu đãi Thánh nữ ngài không chu toàn đây, có vấn đề gì nhất định phải thông báo tại hạ một tiếng để Tống mỗ cho ngài xử lý.”
Câu nói này mang theo lệnh trục khách ý tứ rõ ràng, nhưng Tống đại quan nhân còn giả như không nghe thấy, vẫn ấm giọng tiếp tục cùng nàng thân mật quan tâm chuyện nhà, chuyện tâm tư đời sống hay nguyện vọng bản thân.
Thật như một đôi bạn tri kỷ dưới đêm trăng đứng bên nhau tâm sự vậy, không khí vô cùng tường hòa, lãng mạn.